Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em sẽ quên được anh

2014-11-13 01:00

Tác giả:


Yêu 24/7 - Ngày mai em sẽ lên xe hoa về nhà chồng. Em muốn quên anh vì hành động của anh như một lời nhắn nhủ: “Hãy quên anh đi”. Vâng! Hai chiếc lá tình yêu em đã thả cho gió cuốn đi và chắc chắn em sẽ quên anh trong nước mắt.

***

Mỗi ngày tôi vẫn đi trên những con đường thường hẹn hò với anh. Tôi thuộc đến nước nhớ rõ từ ngã tư đến quán cà phê quen thuộc là 9 gốc cây. Tôi yêu lắm những chiều tan sở, anh đứng bên kia đường chờ tôi. Tôi thích cái dáng điệu một chút uể oải,một chút nóng nảy của anh

Chúng tôi là bạn của nhau từ thời cấp ba. Vào đại học, tuy không chung ngành nhưng tình cảm hai đứa vẫn rất thân mật đến mức xưng hô “Mày, tao” như khi học phổ thông. Kỷ niệm của chúng tôi nhiều lắm, nhưng tôi nhớ nhất lần tỏ tình đầu tiên của anh dành cho tôi. Đó là một buổi chiều tan học lớp 12. Trời tháng bảy đổ cơn mưa chiều dữ dội .Mặc kệ thời tiết, hai chúng tôi cứ mặc áo mưa đạp xe đến quán nước thân quen. Ăn uống xong, bỗng anh lấy từ trong cặp ra một hộp quà có thắt nơ đỏ cẩn thận. Anh dặn dò:

- Em nhận món quà này, về đến nhà hãy mở xem nhé!

Rất nhiều mùa mưa trôi qua, tôi chỉ yêu quý duy nhất chiều mưa tôi cầm món quà anh trao. Đó là lời tỏ tình anh dành cho tôi. Trong hộp có hai chiếc lá anh ngâm nhiều ngày để còn lại bộ khung lá. Anh nhuộm màu mực tím, phơi khô và cắt thành hình hai trái tim. Anh dán chúng với nhau, bên dưới là dòng chữ ghi nắn nót:

- Từ nay chúng mình không còn là mày, tao nhé vì Tuấn yêu Ngọc nhiều lắm.

Chúng tôi yêu nhau bốn năm đại học. Tình yêu làm chúng tôi luôn bên nhau. Hai gia đình cũng bằng lòng về mối quan hệ này. Duy nhất một điều tôi phải chấp nhận hy sinh là để Tuấn xuất cảnh cùng gia đình. Sau vài năm anh về sẽ tổ chức lễ cưới.

em sẽ quên anh

Lúc chia tay ở phi trường, anh ôm tôi vào lòng, hứa hẹn an ủi tôi nhiều lắm. Nhưng tôi không nghe thấy gì hết Với tôi lúc ấy chỉ có mưa rơi ngoài trời và nước mắt chảy trong lòn ! Sáu tháng đầu tiên xa nhau nửa vòng trái đất, tôi và anh ngày nào cũng điện thoại, tin nhắn cho nhau. Như thế vẫn còn chưa đủ, chúng tôi còn viết thư cho nhau. Những lá thư gửi gắm đến nhau rất nhiều thương nhớ. Chúng tôi thấy gần nhau hơn qua nét chữ thân quen.

Không có con sông nào trôi êm ả mãi. Tôi không còn nhận được tin tức gì của Tuấn. Điện thoại, tin nhắn không có người trả lời. Thư gửi đi đều bị trả lại. Suốt một năm tôi sống với tâm trạng của kẻ bị phản bội, phải chăng anh đã quên hai chiếc lá trong quán cà phê quen thuộc? Anh đã quên người con gái mối tình đầu vì anh có hình bóng khác? Người ấy hiện hữu trước mắt anh chứ không mờ ảo trong ký ức như tôi phải không anh? Bao nhiêu câu hỏi tôi tự đặt ra về Tuấn.

Anh ơi! Ngày mai em sẽ lên xe hoa về nhà chồng. Cha mẹ em tức giận thái độ phản bội của anh nên quyết định gả em cho người khác. Em cũng muốn quên anh vì hành động của anh như một lời nhắn nhủ: “Hãy quên anh đi”. Vâng! Hai chiếc lá tình yêu em đã thả cho gió cuốn đi và chắc chắn em sẽ quên anh trong nước mắt.

Tại khoa trị liệu thần kinh cột sống của bệnh viện Fount Valley tiểu bang California, có một thanh niên người Việt tên Tuấn nằm ở đây một năm rồi vì tai nạn trên đường cao tốc. Cậu ấy sống đời sống thực vật. Gia đình Tuấn tạo ra màn kịch như thể Tuấn là kẻ phản bội. Họ tin rằng chỉ bằng cách ấy Ngọc sẽ quên được Tuấn để tìm hạnh phúc mới
  • Hải Triều

Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.



Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết


Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vnblogviet.com.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

back to top