Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em mãi là quá khứ của tôi

2014-12-12 01:00

Tác giả:


Yêu 24/7 - Em mãi là quá khứ của tôi. Thầm cảm ơn em đã cho tôi biết thế nào là tình yêu, cảm ơn em đã cho biết thế nào là cuộc sống và hơn hết cảm ơn em đã ra đi để tôi được gặp người con gái tốt, yêu tôi bằng cả trái tim mình.

***

Em mãi là quá khứ của tôi. Người những tưởng đã mang và lấy đi tất cả những cảm xúc khi cất bước ra đi.

Bốn năm bên nhau – một khoảng thời gian cũng khá dài để chúng tôi có nhiều kỉ niệm đẹp. Tình yêu ấy bắt đầu bằng sự tình cờ của 2 đứa. Đó là lần tôi gặp em xa xăm bên bãi cát, gió đùa giỡn mái tóc dài óng ả. Tôi chầm chậm đến bên em, cảm giác dường như đôi mắt em - nỗi buồn đang bao phủ. Chúng tôi bên nhau nhẹ nhàng, chẳng biết bắt đầu từ đâu. Hoàng hôn giăng xuống, chúng tôi ra về mà chưa kịp hỏi tên, chưa kịp xin số điện thoại. Một tuần sau đó, vô tình gặp lại ở ở giảng đường, khi tôi lang thang cùng đứa bạn sang thăm bạn gái nó. Lần này, tôi đánh liều, xin số điện thoại của em qua bạn gái thằng bạn.

Hằng đêm, tôi với em trao đổi những tin nhắn, có khi chỉ đơn giản là chúc em ngủ ngon. Cứ thế, cứ thế, chúng tôi dần yêu nhau lúc nào không hay. Tôi vẫn nhớ những lần em cùng tôi trên chiếc xe đạp, rong ruổi qua bao con đường của phố – nơi có mùi hoa sữa nồng nàn hòa trong gió biển, và những con sóng trắng xóa thi nhau chạy ào vào bãi cát. Chúng tôi cùng nhau trải qua những khoảng cách về cả địa lí khi tôi ra trường, về quê bằng những cuộc điện thoại, bằng những tin nhắn hằng ngày.

Tình yêu ấy đẹp như một bức tranh khiến nhiều người ngưỡng mộ. Ngay cả khi tôi về quê một năm tình yêu ấy vẫn như thuở ban đầu, vẫn nồng ấm, mạnh mẽ và khát khao được gặp lại nhau.

quá khứ của tôi

Sau một năm xa cách chúng tôi cũng gặp lại nhau, em và tôi cùng đi học, đi làm, cuộc sống vẫn bình yên và đẹp đến lạ. Em cho tôi cảm giác tự tin, thoải mái nên dường như mọi cảm xúc tôi đều dành cho em. Những tưởng, sau khi xa cách, chúng tôi sẽ vỡ òa trong hạnh phúc. Thế nhưng, cuộc sống chẳng ai biết trước được điều gì. Một ngày cuối thu em đề nghị chia tay, trước ngày tròn bốn năm mấy ngày. Tôi sững người lại không hiểu chuyện gì xảy ra. Tôi cố giữ em lại với những gì có thể nhưng em lại cố buông tay tôi với đủ lý do. Cứ thế dùng dằng cho đến ngày Noel khi ánh mắt tôi bắt gặp em cùng đi với một người con trai khác với nụ cười mãn nguyện, từ sau xe, em vòng tay ôm chặt người ấy. Tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tôi chạy thật nhanh về nhà với tâm trạng rối bời. Một người suốt 4 năm chưa bao giờ lừa dối và làm tôi phải nghi ngờ nhưng bây giờ…cảm giác ấy như ngàn mũi dao đâm vào tim. Tôi đã bỏ mặc tất cả và sống như kẻ chán đời. Người gầy tóp đi 6 kg chỉ trong vòng chưa đầy một tháng. Mọi cảm giác đều tan biến.

Cho đến bảy tháng sau. Tôi gặp cô bé ấy, cô bé có nụ cười bừng sáng, cô ấy như người ta nói không giỏi giang, không xinh đẹp, nhưng có một trái tim nhân hậu, cô ấy đến lôi tôi đứng dậy khỏi vũng bùn mà tôi đã ngã vào. Cô ấy nói chuyện cùng tôi, tâm sự cùng tôi, vui đùa tắm biển cùng tôi, cứ thế cô ấy đã mang cảm giác về cho tôi. Tôi cảm nhận được một tình yêu tuyệt đối qua ánh mắt mà cô bé ấy nhìn tôi . Những cảm xúc trước kia lại ùa về trong tôi. Tôi gần như hoàn toàn quên mất đã từng yêu say đắm một người. Bây giờ đi đâu làm gì tôi đều nghĩ đến cô bé ấy. Tôi biết tôi đã mở lòng và yêu thương trở lại. Tuy không mạnh mẽ và ồn ào như lúc trước nhưng nó lại sâu sắc và bền chặt đến lạ. Chúng tôi cùng nhau về nhà cô ấy nơi bình yên như quê tôi vậy. Và cô ấy cũng đã ra nhà tôi trong sự đón tiếp nhiệt tình của cả nhà. Rồi chúng tôi sẽ làm đám cưới cùng sinh con và sống những ngày hạnh phúc mà tôi từng mơ ước.

Tôi sẽ giấu những bức thư em viết cho tôi vào một nơi thật kĩ để chẳng bao giờ tôi nhìn thấy nữa. Và thầm cảm ơn em đã cho tôi biết thế nào là tình yêu, cảm ơn em đã cho biết thế nào là cuộc sống và hơn hết cảm ơn em đã cho tôi được gặp người con gái tốt, yêu tôi bằng cả trái tim mình.
  • Châu Ngọc Chiến

Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.



Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết


Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vnblogviet.com.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

back to top