Em là cô nàng độc thân vui vẻ
2015-04-20 01:05
Tác giả:
blogradio.vn - Hãy để mọi thứ thuận theo tự nhiên, nếu thật sự có duyên thì sẽ có một ngày anh nói thích em - một ngày không phải là ngày nói dối, và cuộc sống cũng nuôi dưỡng em đủ tự tin, chín chắn để ở cạnh anh mà không phải lo sợ. Còn nếu không, em sẽ vẫn sống tốt với những dự định đầy ắp của tuổi trẻ.
Em gặp lại anh vào một buổi chiều mưa giăng đầy trên con phố nhỏ. Những hạt nước trong trẻo đọng đầy trên hàng dây điện, trên cây lá và cả trên người em. Em vẫn thế, vẫn cái tính đểnh đoảng hay quên, cái tính bất chấp ngang ngạnh. Dù bước ra khỏi nhà trong thời tiết âm u nhưng em vẫn hồn nhiên bước trên đường mà không cầm theo một chiếc ô hay một chiếc áo mưa gấp gọn bỏ trong cặp sách. Vì vậy mà giờ đây, khi đứng trước anh, em vẫn là một con bé ngốc nghếch đang run lên vì gió lạnh, đầu tóc, quần áo đều đang “hòa mình” vào cơn mưa. Em đứng ngây người khi nhìn thấy anh, còn anh thì vội chạy đến bên cạnh em. Chiếc ô anh cầm nghiêng hẳn về phía em để ngăn những hạt mưa đang theo gió bay tới tấp vào người em.
- Em đang nhớ nhà sao? – Là giọng nói ấm áp, điềm tĩnh của anh mà em không thể nhầm lẫn.
- Không ạ! Sao anh lại hỏi vậy? – Hai mắt em tròn xoe ngạc nhiên khi nghe thấy anh hỏi vậy.
Anh cười- một nụ cười khó đoán mà trước đây em vẫn hay thấy. Ánh mắt em vẫn kiên trì chờ đợi câu trả lời. Biết là em sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy, anh lên tiếng:
- Thì anh thấy em đang “tắm mưa” mà. Chắc muốn về nhà, quay lại thời “trẻ trâu”. Anh lại cười- một nụ cười vẻ đắc trí nhưng ánh mắt nhìn em lại hiền lành lắm.
- Thôi, về nhà nào! Anh cho em đi ké ô.
Nhà trọ em và anh đang ở cách nhau khoảng 200m, đi theo đường này sẽ đến nhà anh ở trước. Nhưng em biết anh lâu rồi mà, em biết anh sẽ cùng về đến cổng nhà em rồi mới yên tâm đi về hướng ngược lại. Anh làm em nhớ về quá khứ, nhớ về con người anh. Như chẳng có gì thay đổi, em vẫn ngốc nghếch như trước, anh vẫn luôn cho em cảm giác được quan tâm, che chở. Nhưng cả hai chúng ta đều lớn rồi, không còn là những cô cậu học trò hồn nhiên như trước đây, ai cũng đang cố gắng bước đi vững vàng trên con đường mình đã lựa chọn. Đã có nhiều lần em ước thời gian quay trở lại, liệu em có lựa chọn “độc thân” như bây giờ không anh?
Anh học trên em một lớp, cả hai đều là bí thư của lớp nên những hoạt động của đoàn trường đã trở thành sợi dây liên hệ giữa anh và em. Em vẫn nhớ như in khoảnh khắc đó, khi anh nói rằng “Anh thích em”, lòng em vui sướng lắm, em cười ngại ngùng rồi cũng nói được thành lời:
- Anh đừng đùa em, em không tin đâu.
- Anh nói thật sao em lại không tin anh? Em làm bạn gái anh nhé!
- Ừm...thì dù tin hay không em cũng không thích anh. Em biết hôm nay là ngày cá tháng tư mà - em cố cười thật tươi, thật tự nhiên.
Anh im lặng, có chút buồn vương trên ánh mắt anh khi nhìn em, nhưng ngay lập tức anh nở nụ cười. Anh có biết ánh mắt anh nhìn em khi nói luôn làm con bé lớp 11 như em xao xuyến không? Suýt chút nữa em đã tin lời anh, đã quên mất rằng hôm ấy là ngày cá tháng tư chỉ vì ánh mắt anh sao lại ấm áp, chân thật như vậy, sao chẳng giống như đang nói dối em. Em vẫn luôn thấy mình ngốc nghếch vì đã vui khi nghe câu nói ấy của anh, lẽ ra em phải suy nghĩ kỹ hơn trước khi con tim đơn giản của mình điều khiển. Thật may vì lâu nay em luôn tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ để nó trở thành thói quen giúp em phản xạ lại trong mọi hoàn cảnh.
Chỉ còn 3 tháng nữa là anh thi đại học, anh luôn theo đuổi hoài bão to lớn của mình để có một tương lai tốt đẹp, vậy thì thời gian đâu để thích một con bé vô tư, còn chưa quyết định chắc chắn được mình chọn thi trường nào như em cơ chứ. Những ngày sau đó anh vẫn đối xử tốt với em như trước đó. Khi em không giải được một bài toán nào đó thì sẽ hỏi anh đầu tiên vì anh luôn là người trả lời em nhanh nhất. Anh biết thói quen của em khi cả buổi tối cứ tha thẩn làm gì đó rồi tối khuya mới làm bài tập, còn anh luôn thức khuya để ôn thi. Vì vậy anh nói em cứ hỏi bài dù đã khuya cỡ nào và như vậy cũng giúp anh ôn lại kiến thức nên em luôn yên tâm, nghĩ rằng mình không làm phiền anh ôn thi. Hay khi em tham gia giải bóng chuyền nữ của trường tổ chức, trời hôm đó mưa phùn nhẹ, anh không đến xem vì đang tất bật với những đề thi thử.
Khi về nhà, đọc tin nhắn anh gửi đến: “Dầm mưa cả buổi rồi nên em cẩn thận kẻo bị cảm đấy”. Cảm giác mệt mỏi tan biến hết, em lại vui vẻ quên rằng mình vừa bị thua ở vòng bán kết sáng nay. Và đến giờ vẫn vậy, khi thấy em online khuya, anh nhắc em tập ngủ sớm đi để sáng mai đi học. Thi thoảng anh hoặc em chủ động nhắn tin hỏi thăm thì kết thúc cuộc trò chuyện anh sẽ nhắc em nhớ giữ sức khỏe vì trời đang lạnh lắm hay trời đang giao mùa nên dễ bị ốm.
Những quan tâm của anh luôn như vậy, không phải sự quan tâm thường trực dành cho em nhưng nó luôn xuất hiện thật bất ngờ, nhẹ nhàng cho em biết rằng mình vẫn được anh quan tâm đấy chứ, vẫn có một vị trí nhỏ bé nào đó trong anh. Em vẫn vui nhưng chỉ vui lúc đó thôi, em không cho phép mình suy nghĩ nhiều về sự quan tâm của anh để rồi lại mơ mộng. Vì giờ đây em là cô sinh viên năm hai rồi mà, em không thể cứ sống cuộc sống màu hồng như ngày lớp 11 được nữa.
Giờ đây em mạnh mẽ hơn, ít nghĩ đến anh hơn vì cuộc sống có rất nhiều điều khiến em phải nghĩ. Em xa nhà, em biết nghĩ đến gia đình mình nhiều hơn, sự vất vả của bố mẹ, sự lo lắng về việc học hành của đứa em trai đang còn ham chơi. Em nghĩ đến tương lai của mình, làm thế nào ra trường có được một công việc ổn định. Em cũng hưởng thụ cuộc sống sinh viên lúc nhàn rỗi, vui vẻ bên bạn bè, lúc lại bận rộn với những bài thảo luận, kiểm tra và các hoạt động ngoại khóa ở câu lạc bộ tình nguyện, học thêm tiếng anh...
Có rất nhiều thứ xung quanh khiến em tạm quên anh, khiến em thấy mình “độc thân nhưng không cô đơn”. Nhưng cuộc sống của mỗi người luôn có những khoảng lặng, thi thoảng em cũng cố nghĩ xem rốt cuộc thứ tình cảm giữa anh và em là như thế nào. Khi gặp anh, em không có chút e thẹn gì, em thấy thật thoải nên cứ hồn nhiên nói đủ chuyện, em như được cài đặt chế độ vui vẻ khi ở bên anh vậy.
Có những khi thấy nhớ anh, muốn được trò chuyện cùng anh nhưng lại không đủ can đảm mở lời dù đèn Facebook của anh đang bật xanh, chỉ ngồi nhìn và chờ anh bắt chuyện trước. Có phải lòng kiêu hãnh của em quá cao không? Không có anh, em vẫn là em, vẫn làm những gì mình thích, vẫn cười với mọi người xung quanh, vẫn khóc khi xem một bộ phim buồn, vẫn hướng mắt nhìn một anh chàng đẹp trai nào đó trên đường (em đâu có vô cảm với trai đẹp vì anh đâu)... em thấy mọi thứ vẫn ổn, trừ những khi nhớ anh. Còn tình cảm anh dành cho em là gì?
Em vẫn không thể trả lời được dù đã nhiều lần suy nghĩ về nó. Anh đối xử tốt với em vừa đủ để em cảm nhận được. Anh cho em thấy một con người ấm áp nhưng cũng thật lạnh lùng. Đó là những khi em bật trò chuyện trên facebook vì biết anh đang online, thi thoảng anh inbox cho em, nói chuyện thật gần gũi, còn lại là em lặng lẽ tắt trò chuyện khi thấy anh đã off mà vẫn chưa inbox cho em. Là khi gặp anh, nụ cười đó, ánh mắt đó vẫn hướng về em thật trìu mến như chỉ dành cho riêng em thôi, nhưng chúng ta rất ít khi gặp nhau. 200m đâu phải là xa, là rất gần nhưng em chỉ tình cờ gặp anh trên đường, trong nhà sách gần đó với số lần đếm trên đầu ngón tay.
Cũng đúng thôi, trường anh và em đang học ở hai hướng ngược nhau, nếu không có một lý do nào đó để gặp nhau thì rất khó để gặp được ở Hà Nội đông đúc, nhộn nhịp này. Hai năm học với hai lần anh hẹn gặp em, nó quá ít đối với em. Con trai nếu thật sự thích một ai đó thì sẽ tìm đủ mọi lý do để tiếp cận nhưng anh chỉ có hai lý do để gặp em, và điều đó làm em chạnh lòng. Vì vậy em vẫn không biết được thực ra tình cảm anh đối với em gọi tên là gì.
“Thật dễ dàng để làm quen với một người xa lạ. Nhưng, thật khó để quên đi một người xa lạ đã từng quen”. Anh chính là người xa lạ em quen biết và em không thể quên. Đã nhiều lần em mong thời gian quay về ngày 1-4 năm đó, em nói không thích anh là nói dối, vì đó là ngày cá tháng tư mà. Em muốn nói thật với anh rằng em cũng thích anh, em muốn biết thái độ của anh khi đó ra sao, anh có thật lòng thích em không? Nhưng đó chỉ là điều em tò mò muốn biết mà không muốn thực hiện nó. Vì nếu anh thật lòng, em nhận lời anh thì với cái tính cách trẻ con của em khi đó chắc chúng ta cũng không bên nhau được bao lâu, em vẫn chưa đủ chín chắn.
Hôm nay em gặp anh, ánh nắng vàng ruộm như mật ong trải dài trên đường đi. Lần gặp này không phải tình cờ như ngày mưa hôm trước mà là có lý do để gặp, và em vẫn quên mang theo ô. Em và anh dừng lại ở một gốc cây trên vỉa hè để tránh cái nắng nóng đang vây quanh, mắt đều hướng về trạm xe bus gần đó.
- Này hai đứa...a...a! – Anh Tiến vừa bước xuống xe bus đã vừa gọi vừa vẫy tay loạn xì ngầu.
Em cũng “bị nhiễm” nên cũng đứng vẫy tay lại nhắng nhít, anh bật cười rồi lắc đầu tỏ vẻ bất lực với hai con người này. Như em đã nói, buổi gặp hôm nay là có lý do, và lý do đó chính là anh Tiến. Anh ấy bằng tuổi anh, là bí thư lớp bên cạnh ngày học cấp ba, và cũng kiêm chức là bạn thân của anh. Ngày học cấp ba thì cũng hay gặp nhau, từ khi lên đại học thì đây là lần đầu tiên em gặp lại anh Tiến, hai anh em chỉ toàn chém gió trên facebook.
Cuối tháng này anh Tiến sang Đức du học, hôm nay sang đây chơi nên cũng muốn “họp mặt bí thư”- đây là nguyên văn từ ngữ anh ấy dùng. Em đã lo rằng lâu ngày không gặp nhau không biết khi gặp có nói chuyện được như khi online không, nhưng vừa tháy bộ dạng của anh ấy lúc nãy là mọi lo lắng của em tan biến hết rồi. Ba anh em ngồi ôn lại những kỉ niệm vui vẻ ngày cấp ba, những tình huống dở khóc dở cười của cuộc sống sinh viên...những tràng cười vang lên suốt cả buổi nói chuyện. Đến khi ra về, ba anh em đi bộ đến trạm xe bus để anh Tiến bắt xe về thì những tràng cười vẫn chưa dứt. Bỗng nhiên anh Tiến hỏi em:
- À, khai thật đi! Em có người yêu chưa?
- Chưa ạ! Em vẫn FA . – Em vui vẻ trả lời, giờ đây câu hỏi đó không còn làm em ngại ngùng vì thấy hơi tủi thân nữa mà ngược lại còn có chút tự hào.
- Thật vậy à? Thằng bạn anh cũng còn độc thân này – anh Tiến chỉ tay về phía anh rồi vỗ tay nói: Hay hai đứa thành một đôi đi! Thằng bạn anh thích lắm.
Em chẳng biết nói gì nên liếc nhìn anh, anh chỉ cúi đầu xuống cười – một nụ cười khó đoán em đã thấy trước đây. Vậy nên em cũng chỉ biết cười trừ. Thấy vậy, anh Tiến quay sang phía em nói với vẻ mặt nghiêm túc:
- Hai đứa đẹp đôi mà. Anh thấy thằng ngốc này vẫn còn thích em đấy!
- Làm trò con bò nãy giờ đủ rồi đấy, chém lung tung, xe bus đến rồi kìa! – Anh bất ngờ quàng vai anh Tiến kéo về phía trạm chờ xe bus trước mặt , gấp gáp, vội vàng, dù em vẫn chưa thấy chiếc xe bus nào ở phía trước.
Người ta nói khi màn đêm buông xuống chính là khi cảm xúc lên ngôi, đúng như vậy, giờ đây những cảm xúc đang chiếm phá giấc ngủ của em. Em nghĩ về hình ảnh của anh ngày hôm nay, trong đầu luôn vang lên câu nói của anh Tiến. Em không biết câu nói đó là thật hay đùa, một lần nữa em trở về làm cô bé lớp 11 năm nào, vẫn tò mò muốn biết tình cảm anh dành cho em có thật hay không. Em tiếp tục chìm vào dòng suy nghĩ, rồi em nhoẻn miệng cười – một nụ cười vô tư của cô sinh viên năm hai. Em đã đủ lớn để chọn cách giải quyết vấn đề giúp em không còn phải bận tâm suy nghĩ nhiều nữa.
Em sẽ vẫn độc thân để tự do sống cuộc sống của em, làm những gì em thích, không bị ràng buộc bởi ý thích của người khác. Em vẫn vô tư, không lo nghĩ rằng có phải chín chắn hơn để hợp với anh không, không lo sợ đau khổ khi chia tay như những bạn đang có người yêu. Đơn giản em vẫn là chính em.
Hãy để mọi thứ thuận theo tự nhiên, nếu thật sự có duyên thì sẽ có một ngày anh nói thích em - một ngày không phải là ngày nói dối, và cuộc sống cũng nuôi dưỡng em đủ tự tin, chín chắn để ở cạnh anh mà không phải lo sợ. Còn nếu không, em sẽ vẫn sống tốt với những dự định đầy ắp của tuổi trẻ.
Xung quanh em vẫn có rất nhiều người quan tâm đến em và em cần quan tâm. Nếu thi thoảng em có hơi ghen tị khi thấy các cặp đôi thì em sẽ nghĩ đến anh, có một người để nhớ, để em mỉm cười, bối rối, mong đợi...những lúc em yếu lòng thì cũng vui và thú vị lắm. Vì vậy em không hề cô đơn đâu nhé! Em là cô nàng độc thân vui vẻ.
© Mai Thảo Anh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.