Em gom nhặt yêu thương xếp vào ngăn kỷ niệm
2015-01-04 01:00
Tác giả:
Có một ngày gió lướt qua vai, mang cái lạnh đầu đông thấm vào lòng người tê tái, em chợt ngẩn ngơ trước cơn gió heo may về muộn, cái se lạnh tràn trong không gian, thấm vào da thịt... se sắt. Thèm được ngồi sau lưng ai đó, loanh quanh trong thành phố, nghe cái lạnh của mùa đông ùa về muôn nẻo, hít hả hương hoa sữa của mùa thu còn sót lại đang lan dần trong gió, thèm được nắm một bàn tay khi gió lạnh tràn về, thèm một câu nhắc nhở mỗi sớm mai thức dậy: “Lạnh rồi mặc thêm áo nhé”. Thèm được cùng ai đó tay trong tay ngắm mặt trời lặn trên bãi biển vắng tanh, để thấm cái cô liêu của một chiều đông muộn...
Đông đến rồi, ai có nhớ ai? Em biếng lười cuộn tròn trong chăn, hé mắt nhìn ngoài kia người ta tấp nập, bỗng... thấy nao lòng. Còn em? Đến khi nào mới có thể tiếp tục "yêu thật lòng" như cái ngày xa xưa ấy? hay miệng nói yêu thương mà lòng không mảy may rung động? đến khi nào mới tìm lại cảm giác "khi mới yêu" hay mãi mãi chỉ là cảm giác nhàn nhạt có cũng được không có cũng chẳng sao?
Hít một hơi thật dài, tự ép mình chui ra khỏi chiếc chăn ấm sực, mặc thật ấm, "gói ghém" mình cẩn thận trong mớ quần áo giầy cộm, loanh quanh tìm nào khăn, nào mũ... và còn tìm được “cả mớ” kỉ niệm của ngày qua, những tháng ngày tưởng đã chìm trong quên lãng. Lần dở những trang nhật kí bị bụi thời gian phủ mờ, đọc những dòng ghi chú của ai đó giải thích sau những lần em giận dỗi, hay một câu nói yêu thương nằm khép nép bên những dòng nhật kí của em. Tìm thấy cả những tấm hình có kiểu tạo dáng chả giống ai, những lá thư mà nửa in nửa viết tay kì cục của anh để thỏa mãn cái mong ước “mỗi ngày một lá thư” của cái đứa ẩm ương nào đó.

Rồi tự nhiên bật cười khi nhớ tới anh, người mà cứ xì xụp nước mắt chảy dài mỗi khi ăn lẩu cay với em mà luôn miệng khen ngon. Chia tay anh, em mới biết là anh không thể ăn cay nổi, dù chỉ là một chút ít. Nhớ cái người nào đó mặt mày nhăn nhăn nhó nhó ở chỗ đông người nhưng tối thứ 7 nào cũng chở em bon chen Phố Cổ. Nghĩ tới ai đó sau khi chia tay cứ chiều thứ 7 lại một mình đi gần 30 km, chỉ để ngồi ăn ở cái quán "tủ" ngày nào em sống chết đòi ăn. Lại thấy xót xa và tự nhiên "bụi bay vào mắt", không kìm nén được.
Dọn dẹp, gói ghém quá khứ cẩn thận, cất thật kĩ, còn em phóng xe vèo vèo trên đường, mặc cho gió mùa đông hôn lên da thịt, để gió thổi bay đi những cảm xúc ẩm ương. Dừng xe trên chân cầu, nơi trước đây có hai kẻ khờ đã khóa tên nhau trên ổ khóa những mong tình yêu sẽ trở thành vĩnh cửu, hét thật to, hét thật to: “Tạm biệt nhé, em của ngày hôm qua! Tạm biệt nhé những yêu thương ngày nào! Tạm biệt nhé người đã cho em biết có những tình yêu ngọt ngào đến thế!”
Mọi thứ đã dừng lại, yêu thương cũng đã xa, quá khứ vẫn chỉ là quá khứ. Thì ra, những kỉ niệm của tình yêu đầu sâu nặng mà em ép buộc mình quên đi cũng làm cho em tự ép mình quên đi cách để yêu thương một người. Đã đến lúc đối mặt với những kỉ niệm đã qua, để nhận ra rằng quá khứ ngọt ngào hay đau thương cũng chỉ là quá khứ. Sẽ có lúc ta mơ về giấc mơ trong quá khứ, nhưng hãy mỉm cười vì cũng chỉ là giấc mơ. Em gom nhặt yêu thương bỏ vào ngăn kỉ niệm, kỉ niệm chứ không phải một nỗi đau mà em đã cố ruồng bỏ suốt 3 năm, chia tay đã lâu nhưng đến hôm nay tình yêu của em với anh mới được gọi là kết thúc. Kết thúc để bắt đầu một tình yêu mới, với một người - không phải là anh!
Em trở về với im lặng của đêm
Nghe tiếng lá bên thềm ...rơi rất khẽ.
Nghe tiếng gió mùa đông len mình qua khe cửa
Chạm vào tay... run rẩy phút giao mùa.
Em trở về ... thả nỗi nhớ đi hoang
Trôi miên man về một miền xa thẳm
Ở nơi ấy có hai người khờ lắm
Yêu nhau rồi…lại để lạc mất nhau...
Em trở về quá khứ một ngày thôi
Ngày anh nói yêu em, ngày chúng ta hò hẹn
Chỉ một ngày để cho em hoài niệm
Rồi mỉm cười...quá khứ phải không anh?
Em trở về...chỉ chừng ấy ngày thôi
Để hôm nay em sống vì hiện tại
Vì những đam mê, khát khao, khờ dại
Sống vì người...còn đợi ở tương lai.
- Chuông Gió
Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.


