Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em độc thân xong rồi

2015-04-10 01:00

Tác giả:


Bài dự thi "Độc thân không cô đơn".

blogradio.vn - Cơn mưa bất chợt ghé đến nơi hiên nhà…phải…vẫn là những cơn mưa đi cùng cô qua những tháng ngày không có anh ở đây, vẫn là những cơn mưa mà cô chọn lựa để yêu lấy chính mình, và vẫn là những cơn mưa mang dư vị tình yêu, ngọt ngào, dịu nhẹ, mát lành...Đôi môi cô khẽ mỉm cười.

***

Gió thổi mạnh trong thành phố, giật thành từng đợt khiến những hàng cây trước con phố chao đảo tứ phía. Linh tỉnh giấc trên bàn làm việc bởi tiếng gió và mưa đập mạnh trong không trung. Kéo tấm mành cửa ra, trời đóng sầm một màu tối, những tia chớp rạch ngang dọc bầu trời, tiếng sấm rền vang khiến cô vội vã kéo tấm rèm cửa trở về vị trí cũ. Cô thấy an tòan với những bức tường và ánh đèn leon như thế này.

Bão đi qua để lại trong thành phố những cơn mưa không dứt và chân trời là khỏang xám của những tầng mây nối đuôi nhau kéo vào. Linh đặt ly café xuống mặt bàn kính, đôi mắt cô hướng ra phía con đường trước mặt, tay cô đặt ngang trang giấy cô vẫn đang đọc dở dang.

“Có những cơn mưa rồi cũng chỉ để dành lại trong trí nhớ của ngày trôi đi".

mưa rơi

Linh nghĩ về dòng văn ấy, nghĩ về nó một cách tự nhiên mỗi khi cô thấy mưa. Tấm kính truớc mặt cô đang ướt nhòe bởi những dòng chảy bò xuống không đều nhau. Con đường nhòe đi không phải vì mắt cô ướt mà vì tấm kính ấy. Đôi mắt cô cũng từng là một tấm kính, một tấm kính mà khi cô nhìn ra phía ngoài như lúc này, mọi thứ nhòe mờ và chuyển dần sang màu tối. Ừ, quãng thời gian ấy, cũng là những khoảng trời có mưa của ngày hạ và còn có cả mưa trong đáy mắt.

Cô gấp trang sách, bước ra quầy thanh tóan tách café. Mỗi khi mưa, nếu chỉ ở yên một vị trí và nhìn mưa một cách tĩnh lặng như vậy sẽ rất nhàm chán, sau mỗi ánh nhìn xa xôi vào cơn mưa, phải có sự song hành của bước chận chạm vào mưa, để thấy được dòng nước đang khiến cơ thể trở lên dịu mát đến không tưởng. Cô nhún từng bước chân, giấu mình trong chiếc ô nhỏ đủ để cô không bị ướt mà đi hết những đoạn đường không muốn có điểm dừng. Một vài đôi tình nhân dìu nhau trong mưa, cơn mưa kéo họ gần nhau hơn và để hiểu nhau hơn. Cô khẽ mỉm cười. Cô đang che cho người cô khỏi ướt, nhưng cái bóng của cô, đang loang ra trên mỗi dòng chảy của nước và trên mỗi con đường cô đi qua. Liệu cô có thấy cô đơn? Cô đã làm bạn với cái bóng của mình cũng đã được vài năm sau ngày chia tay mối tình đầu với lí do “Em chưa tận hưởng hết cuộc sống mà chỉ có riêng em, sống cho chính mình và đi tìm niềm vui mà mình tự tạo ra”. Cô đã sống theo đúng cách mà cô muốn, cũng đã làm được cơ số việc để thấy bản thân có thể tự mãn và làm kiêu với những đôi tình nhân ở ngoài kia.

Chẳng hạn, những khi mưa lúc này, họ sẽ hỏi xem đối phương đang ở đâu, có bị ướt không...hoặc là dạo mưa cùng nhau…tất cả những việc họ làm đều là cùng nhau mà không phải làm riêng cho chính bản thân, vì mình muốn chứ không phải vì sở thích của ai đó, còn cô, độc thân nên được bước vào thế giới của mưa mà tận hưởng những yên bình từ mưa đem lại.

Nên cô vẫn đi, đi cho tới cuối con đường tận cùng vẫn còn mưa.

Chẳng hạn, khi cô ngồi uống một ly sấu đá và nhìn xuống mặt hồ Gươm cho tơi hết ngày, tự chụp những bức ảnh để dành vào kỉ niệm thì đứa bạn thân của cô ôm mình vào một góc tường và khóc…vì dỗi với gấu của nó. Nếu không có dứa độc thân như cô thì có lẽ chẳng còn ai rảnh rỗi để ngồi nghe nó kể lể câu chuyện của bất cứ cặp đôi nào một khi đã yêu đều trải qua. Cô bạn của cô thất tình, đi lang thang nhưng không giống cô, vì cô không khóc còn nó thì khóc. Cô thấy thỏai mái sau giờ làm căng thẳng còn nó, tâm trạng nặng trĩu.

Độc thân không cô đơn, còn thất tình thì vừa cô đơn vừa cô độc.


Chẳng hạn, mỗi lúc hoàng hôn, nắng dịu nhẹ, cô có thể mở cửa và ra ban công, cho nắng nhảy tinh nghịch lên khắp cơ thể mình, cô chỉ nghĩ về nắng, về một ngày đẹp trời, về những việc mình làm trong một ngày nắng, thì lũ bạn cô, phải dành thời gian nhắn tin cho gấu, tả cho gấu hôm nay đẹp thế nào, nắng ấm ra sao, rồi hạnh phúc, cười giòn trong nắng, nhưng là niềm hạnh phúc của cả hai người, hạnh phúc về một ngày nắng được chia sẻ thay vì ôm và tận hưởng cho riêng mình như cô. Vì cô độc thân nên cô có quyền giữ vẻ đẹp ấy cho riêng mình, đó không phải là ích kỉ, đó là món quà mà cuộc đời dành cho người độc thân.

Và chẳng hạn, ngay lúc này, có một chàng trai đang thập thò chụp nén cô, cô có thể mặc nhiên tạo dáng và cố vờ như không biết chuyện gì…rồi anh ta bắt chuyện, cô nói vu vơ, cho tới khi thấy chán, bỏ mặc hắn với khuôn mặt ngốc nghếch không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Độc thân là thế…Vậy mà có những ngày của nhiều năm về trước cô đã nghĩ mình điên rồ sau khi chấp nhận từ bỏ một mối quan hệ ràng buộc để về với độc thân, rồi buồn chán, rồi ủ rũ, và nhiều lúc muốn nhấc máy lên để nối lại mối quan hệ do chính mình phá vỡ. Nhưng giờ, cô hiểu, ngày ấy cô đã làm đúng.

Vì tuổi trẻ không phải là mãi mãi, nếu chỉ sống gần hết tuổi trẻ cho những cảm giác của tình yêu, thì tuổi trẻ ấy giống như cách ta sống mãi với tuổi mới lớn của mình, trẻ con, bộc trực, thiếu chín chắn, thiếu ước mơ, và thiếu cả can đảm. Có rất nhiều thứ chỉ khi độc thân ta mới trải qua nó rõ ràng và trọn vẹn, những quan tâm từ gia đình, những dòng chảy từ cuộc đời, những ngã rẽ hay những lối mòn mà ta cần tỉnh táo để vượt qua.

ôm anh

Và vì, lí do đơn giản hơn, để cô hiểu rằng, cô đã yêu một người, đã tìm đúng một điểm tựa mà cô cần. Cô độc thân, cô không cô đơn, và cô biết, vẫn có người chấp nhận và tôn trọng sự lựa chọn của cô,đợi cô vùng vẫy xong đón cô trở lại.

Ừ, là anh, vẫn là anh.

Anh vẫn đứng đợi cô dưới mái hiên nhà, điềm đạm và ấm áp.

Anh đã trở về.

Anh đang ở đó.

Cô đã tìm xong những khúc nhịp của cuộc đời cần có.

Và giờ cô cần anh.

Cô ôm lấy anh, giữ anh trong vòng tay của mình, thì thào khẽ :

- Đón em về với ngày có nhau.

- Em độc thân xong rồi à.

- Vâng, xong rồi anh. Anh vẫn còn dỗi em sao.

- Cảm ơn em, vì ngày ấy bỏ anh đi theo người đàn ông mang tên độc thân của em, còn anh đi tìm người đàn bà độc thân của anh, có lẽ cả hai ta đã làm xong rất nhiều việc trước khi gặp lại.


Cơn mưa bất chợt ghé đến nơi hiên nhà…phải…vẫn là những cơn mưa đi cùng cô qua những tháng ngày không có anh ở đây, vẫn là những cơn mưa mà cô chọn lựa để yêu lấy chính mình, và vẫn là những cơn mưa mang dư vị tình yêu, ngọt ngào, dịu nhẹ, mát lành...Đôi môi cô khẽ mỉm cười.

December lies


Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet




Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

back to top