Phát thanh xúc cảm của bạn !

Duyên phận (Phần 1)

2009-07-15 09:29

Tác giả:


Blog Việt - Không ai trong họ muốn từ bỏ lời thề thiêng liêng ấy... Với họ, việc gặp gỡ nhau là duyên phận, là một sự may mắn hiếm có lắm rồi!

 

 

Nhy

 

Một buổi sáng mùa hè nơi trời Âu.

 

Mặt trời còn chưa lên hẳn, chưa có nắng. Nhy tỉnh giấc, nhìn đồng hồ: Mới 5 giờ 08 phút. Còn sớm quá so với lịch hàng ngày của Nhy. Nhoài dậy, vén rèm, Nhy thích thú với khung cảnh trong trẻo ngoài cửa sổ, với vài sợi nắng mỏng manh vắt ngang qua những tán lá xanh mơn mởn. Tiếng chim đâu đó ríu rít, Nhy bỗng thấy lòng nhẹ bẫng. Dậy, đi tắm và ăn một bữa sáng ngon lành, như để bù cho cái dạ dày từ hôm qua chưa có gì. Nhy soi gương, mỉm cười, dù đôi mắt còn chưa hết đỏ.

 

Thong thả đi bộ ra bến chờ tàu điện ngầm, Nhy ngắm những cánh hoa xinh xinh dọc đường đi, toàn hoa cúc dại, chúng mọc lên rất khỏe dù không được bàn tay nào nâng niu, chăm sóc. Vẻ đẹp đơn sơ vừa mong manh lại vừa mạnh mẽ. Và rất tinh khôi trong buổi sáng trong lành. Giá có Tiên ở đây, hẳn nó sẽ thích lắm. Nhy nghĩ thế và chợt nghẹn lại. Thốt nhiên, Nhy rút điện thoại ra, cúi xuống và chụp hình một bông gần nhất.

 

 

 

Khôi

 

Hắn cuống cuồng chạy ào ra khỏi nhà. Cái điện thoại chết toi không báo thức gì cả, làm hắn suýt nữa thì để lỡ mất buổi thuyết trình quan trọng. Đang lao như điên, hắn chợt khựng lại. Một thoáng, hắn ngỡ ngàng... Một hình dáng nửa như quen thuộc, nửa như lạ lẫm. Em! Là em! Em vẫn mặc chiếc áo trắng giản đơn, vẫn mái tóc tự nhiên xõa mềm ngang vai,.. Hắn bối rối, hắn muốn gọi em, nhưng hắn chỉ đứng im lặng. Hắn không dám. Hắn sợ em biến mất như trong giấc mơ suốt bao nhiêu ngày qua. Em chợt cúi xuống, em cầm điện thoại chụp cái gì đó ven đường, chắc là hoa, hoa cúc, loài hoa dại mà em hằng yêu thích. Hắn ngơ ngẩn nhìn theo tà áo trắng nhòa dần. Như chợt nhớ ra, hắn lại chạy vội, cũng may, hắn kịp bắt chuyến xe vừa trờ tới. Nhưng trong cả buổi thuyết trình, hắn chỉ nghĩ đến một hình ảnh duy nhất...

 

Ảnh minh họa: mydecember90

 

 

Mưa rào mùa hạ làm trào lên trong Nhy nỗi nhớ Việt Nam quay quắt. Nhớ những ngày mưa lang thang với Tiên, đạp xe vu vơ qua những con phố. Mưa, nhịp sống ào lên một chút, vì ai cũng muốn về nhanh, nhưng rồi dần chậm lại với những đứa như Nhy, như Tiên. Nhy không thể đếm hết những ngày hai đứa lang thang trong mưa, để rồi về nhà bị mẹ cằn nhằn cả buổi, mãi vẫn không chừa được. Thói quen ngấm sâu vào trong máu của Nhy từ lâu rồi, và nhất là khi gặp Tiên cũng cùng sở thích ấy. Không suy nghĩ nữa, Nhy khoác chiếc áo khoác mỏng, bước ra ngoài. Vì Nhy biết, Nhy lại sắp khóc rồi, Nhy phải đi, để cho những giọt mưa lau giùm nước mắt, như Tiên vẫn hay nói thế. Nhy lang thang một mình trên những con phố nhạt nhòa. Đường vắng tanh, gần như chỉ mỗi mình Nhy đi như thế. Nỗi nhớ thương Tiên khiến Nhy bật khóc, nước mắt và tiếng nấc hòa lẫn trong mưa.

 

Tiên ơi!

 

Đang đắm chìm trong nỗi xúc động, Nhy giật mình thấy có bóng một chiếc ô che cho mình. Ngẩng lên, Nhy bất chợt nhìn thẳng vào một đôi mắt đang nhìn mình đăm đắm, cái nhìn vừa ngạc nhiên, vừa thẫn thờ.

 

- Was passiert? Are you ok? (Có chuyện gì vậy? Bạn ổn chứ?)– Giọng nói trầm ấm vang lên làm Nhy bối rối:

 

- Uhm... nichts... danke (Không có gì... Cảm ơn) – Nhy vẫn chưa hết ngỡ ngàng, người đó lại hỏi tiếp:

 

- Bist du Vietnamesisch? (Bạn có nói Tiếng Việt không?)

 

- Oh... ja, und selbst... auch? (Oh có!)

 

- Uhm. Cô có sao không? Có đau ở đâu không?

 

- Tôi... không sao. Cảm ơn. Tôi đi trước.

 

Nhy đi thật nhanh, đi như chạy, mặc cho người con trai đằng sau cố nói điều gì đó, tiếng được tiếng mất trong mưa.

 

"Cô ta đi rồi", Khôi tự nói với mình. "Lại biến mất trong mưa."

 

 

Cô ta đi rồi, lại biến mất trong mưa - Ảnh minh họa: FL1GHT

 

Khôi bước vào phòng, chưa hết ngạc nhiên về cô gái vừa gặp. Cô gái ấy giống em kỳ lạ. Rõ ràng là cô ấy khóc, trong đôi mắt còn in hằn nỗi bi thương. Lúc đó, phải kiềm chế lắm, hắn mới không giang tay ôm lấy cô ta vào lòng. Đó chính là cô gái hắn tình cờ nhìn thấy, và mơ hồ tưởng em. Hắn nhớ em da diết.

 

Em ơi! Gần 2 năm nay rồi, hắn không nguôi nỗi ám ảnh về em. Hắn chạy trốn, trốn sang tận đất nước xa xôi này, em vẫn ở sâu trong trái tim hắn, hình bóng em theo hắn vào từng hơi thở. Gương mặt của em, nụ cười của em, giọng nói của em, đôi tay mềm mại của em... Hắn nằm ngủ để được mơ thấy em, nhưng em chỉ thỉnh thoảng ghé qua, không để hắn kịp nói lời nào. Em cũng không nói gì. Em lúc nào cũng chỉ cười, dịu dàng trong tà áo trắng, y như ngày hắn gặp em lần đầu. Và mưa, mưa mang em đi. Hắn với lấy tay em, nhưng mưa quá, bóng dáng em mờ dần, mờ dần, và em đi mất. Hắn hét gọi tên em. Tiếng hắn chìm trong tiếng mưa. Tay hắn chới với trong khoảng không, trong làn mưa trắng xóa. Lần nào cũng thế, hắn tỉnh dậy trong nỗi tiếc nuối xót xa và thất vọng tột cùng. Hắn mất em. Vĩnh viễn mất em.

 

Nhy bừng tỉnh sau cơn sốt mê man. Bụng đói cồn cào, miệng khô đắng. Nhy cố ngồi dậy, cơn chóng mặt lại ép Nhy nằm xuống. Mấy lần Nhy mới đứng lên được, lảo đảo. Nhy lần về phía bếp, và thất vọng. Tủ lạnh trống trơn. Mấy ngày trước Nhy ốm, rồi lại nhằm nghỉ lễ, cửa hàng đóng cả, nhà chẳng còn gì ăn. Đúng là lãnh đủ cái khổ. Bất đắc dĩ, Nhy gọi điện thoại đặt pizza mang đến nhà.

 

Khoảng nửa tiếng sau, khi Nhy vừa kịp điều chỉnh lại bộ dạng của mình, chuông cửa réo rắt. "May thật", Nhy nghĩ, "Nếu đến sớm hơn chắc người ta sẽ tưởng gặp ma giữa ban ngày mất". Mở cửa, giọng người đưa bánh ngạc nhiên:

 

- Ồ, thì ra... là cô à?

 

- Vâng. Chào anh. – Thoáng ngỡ ngàng, Nhy khẽ nở nụ cười mệt mỏi khi nhận ra anh chàng đột ngột đến che ô cho Nhy bữa trước. Đúng là trái đất tròn mà.

 

 - Pizza của cô đây. – Anh ta nheo mắt – Cô... đang ốm à?

 

 - Uhm. Cảm ơn anh.

 

 - Ốm mà ăn pizza? Liệu có nuốt được không đây?

 

 - Uhm, trong nhà hết đồ rồi, tôi ăn tạm, mai đỡ sẽ đi mua sau. Tôi gửi tiền, cảm ơn anh nhiều nha.

 

 - Ok. Cô nghỉ nhé, tôi đi.

 

 - Dạ, chào anh.

 

Nhy cố ăn góc bánh nhỏ, thấy cổ họng đau rát và nghẹn lại. Cô tự dỗ dành mình: "Cố đi Nhy, ăn còn uống thuốc." Một thân một mình ở nơi xứ người, thật khổ. Nước mắt muốn trào ra khỏi mi mà Nhy cố nuốt vào, miếng bánh càng khó trôi. Nhy quăng bánh lại, uống đại viên thuốc, rồi lại nằm, và lại thiếp đi với những chập chờn mơ thực. Có lẽ phải lâu lắm, Nhy mới tỉnh dậy khi mơ màng nghe thấy tiếng gọi cửa. Ai mà gọi Nhy lúc này nhỉ? Hay là Nhy mơ? Nhưng không phải, rõ ràng lắm. Cuối cùng, Nhy cũng gắng sức dậy mở cửa. Ngạc nhiên hết sức, anh chàng đưa bánh pizza lúc nãy mà:

 

- Ô, chào anh. – Nhy ngập ngừng – Tôi... có đưa thiếu không?

 

Khôi cười thoải mái:

 

- Không. Tôi hết giờ làm rồi, ghé qua xem cô thế nào thôi. Cô đỡ chưa?

 

- Ah, vậy à? Thế mà tôi cứ tưởng... Vậy thì, mời anh vô nhà chơi.

Ảnh minh hoa: Ganja974

 

Nhy không biết tại sao lại mời anh ta vào nhà, vì đầu óc Nhy đang quay cuồng, chỉ muốn ngồi xuống, hay vì Nhy nhận thấy ở anh ta có những nét đáng tin cậy chẳng biết. Anh ta tự nhiên bước vào:

 

- Tôi có mang cho Nhy cái này này! – Khôi đưa cho Nhy chiếc hộp còn ấm - cháo tôi mới nấu đấy, Nhy ăn cho nóng.

 

- Ồ... Anh... Tôi... – Nhy luống cuống, chẳng biết phải nói gì.

 

- Không có gì đâu, Nhy đừng ngại. Cùng là người Việt cả, tôi tình cờ biết thì giúp Nhy thôi.

 

- Nhưng... tôi với anh...

 

- Trước lạ sau quen, hơn nữa tôi với Nhy từng gặp nhau rồi mà. – Khôi nháy mắt.

 

- Vâng, vậy cảm ơn anh nhiều. Nhưng mà ...

 

- Sao Nhy?

 

Nhy lém lỉnh:

 

- Muốn quen thì anh cũng cho tôi biết tên tuổi đã chứ, từ nãy giờ anh cứ Nhy, Nhy, mà tôi thì chẳng biết gọi anh thế nào nữa. Chẳng công bằng tẹo nào.

 

- Ha, uh nhỉ, tôi cũng quên khuấy mất. Tôi là Khôi, 27 tuổi.

 

- Ồ, vậy hả? Vậy là Nhy phải gọi bằng anh thật rồi. Anh Khôi sống ở đâu, có gần không mà mang cháo cho Nhy?

 

- Tôi cũng ở ngay trong khu ký túc xá này này. Chắc Nhy không để ý, chứ tôi thấy Nhy mấy lần rồi cơ.

 

Nhy khá cởi mở với người con trai tên Khôi - Ảnh minh họa: Jazer

 

 

Nhy nhận thấy mình khá cởi mở với người con trai tên Khôi mới quen. Tính Nhy vốn khép kín, khó gần và khá lạnh lùng với người lạ, từ trước giờ, duy nhất Tiên là ngoại lệ, vì đã cho Nhy cảm giác thoải mái và thân thiết ngay từ lần đầu gặp. Thế mà lần này nói chuyện với Khôi, Nhy có cảm giác dễ chịu và gần gũi như đã quen thân từ lâu lắm. Nhy nghĩ, chắc tại vì anh ta đến trong lúc Nhy cảm thấy mình cần một người bạn nhất.

 

Đêm đó có một người con trai cứ ngồi suy nghĩ mãi về cuộc gặp tình cờ hôm nay. Thật lạ, khi mà cả nửa năm vừa qua, hắn vài lần nhìn thấy cô mà không thể lại gần, với một lần hắn thu hết can đảm để đến gần rồi ngẩn người nhìn cô bỏ đi nhanh như làn gió, giờ lại gặp và quen cô hết sức tự nhiên.

 

Cô không hề lạnh lùng như vẻ ngoài. Cách nói chuyện của cô cho thấy cô có một trái tim ấm áp. Tiếp xúc với cô, hắn lại cồn cào với nỗi nhớ em. Hắn tìm thấy em trong sự giản dị, trong sáng cùng một thế giới nội tâm phong phú của cô. Hắn phát hiện, nhìn từ đằng sau, cô giống em kinh khủng. Lúc hắn đến giao pizza, nhìn thấy cô tái xanh, nhợt nhạt, lòng hắn quặn thắt. Hắn nhớ những ngày em nằm trong bệnh viện vật vã với những cơn đau, cố gắng cười mỗi khi hắn đến, cố gắng đùa để hắn vui. Hắn thương em đứt ruột, ước ao có thể thay em gánh vác tất cả sự hành hạ của bệnh tật. Em không khóc trước mặt hắn, chỉ len lén lúc có một mình. Hắn từng bắt gặp một lần, đó là khi hắn đến thăm em mà không báo trước, lần duy nhất đó hắn đã không dám bước vào. Hắn đứng nhìn em, rồi quyết định lấy điện thoại gọi cho em, nói với em hắn đang tới. Gặp hắn, em lại cười, lại nói, và gương mặt bình thản. Hắn chỉ biết câm lặng, xót xa, hòa theo những lời nói đùa của em.

 

Em hay kể cho hắn nghe về một người bạn thân, em gọi là Nhím. Em bảo, ngoài mẹ, Nhím là người thân với em lâu nhất, hiểu và thương em nhất. Em sôi nổi hứa: "Chờ Nhím về, em sẽ giới thiệu Nhím với anh". Vậy mà, chưa kịp gặp người bạn thân, chưa kịp thực hiện những dự định của mình, em vĩnh viễn ra đi. Hắn âm thầm ôm hình bóng em trong tim, yêu thương em dù em chưa bao giờ nhận lời yêu của hắn. Hắn đóng vai là người bạn, người anh tốt của em để được ở lại gần bên em, với hy vọng mong manh, biết đâu có một điều kỳ diệu, em sẽ hết bệnh, khỏe lại, và đáp lại tình cảm của hắn. Nhưng em vẫn ra đi như một sự tất yếu. Và hắn, dẫu cũng chuẩn bị tinh thần để đón nhận tin dữ, vẫn thảng thốt chưa tin khi em không còn nữa. Hắn sốc một thời gian dài, rồi quyết định sang Đức đoàn tụ với bố mẹ theo nguyện vọng của hai người, để chạy trốn một nỗi đau quá lớn. Nhưng đến giờ, hắn chưa vơi bớt những khắc khoải về em.

 

 

Em mặc chiếc đầm trắng đứng trước thảm cỏ xanh đầy gió...mắt nhìn xa xăm. - Ảnh minh họa: celesse

 

Hình dáng em đầy trong những tập giấy hắn họa theo ký ức. Và, bây giờ, hắn lại đang cầm bút, tỉ mỉ hoàn thành bức họa cho em. Hắn thích vẽ em khi nhìn nghiêng. Một dáng điệu mảnh mai lúc đứng thẳng nghiêm trang, khi hồn nhiên nhún nhảy, có lúc ngồi bó gối trầm tư... Gương mặt em hiện lên với rất nhiều biểu cảm. Nhưng bức hắn thích nhất là hắn vẽ em vào lần đầu tiên gặp em, có gì đó rất thu hút từ em khiến hắn cứ nhìn em chăm chú từ phía sau. Em mặc chiếc váy đầm trắng nhẹ nhàng, đứng trước một thảm cỏ xanh đầy gió, nhìn về đâu đó vẻ rất xa xăm. Hắn nao lòng nhìn mái tóc em tung bay trong buổi chiều tĩnh lặng. Và, hắn vội lôi giấy ra ghi lại hình ảnh em, bức tranh hắn vẽ trong thời gian ngắn nhất mà lại làm hắn hài lòng nhất. Bất chợt quay lại, thấy hắn vẽ, em mỉm cười, nhưng không hiểu sao hắn lại thấy mắt em long lanh ướt:

 

- Vẽ đẹp vào nhé, họa sĩ!

 

Hắn ngượng ngập:

 

- Xin lỗi, tôi...

 

- Anh cho em xem được không?

 

Tất nhiên hắn không thể từ chối. Em nhìn và im lặng một lúc mới nói:

 

- Anh vẽ đẹp quá! – Giọng em nhẹ và ấm.

 

...

 

- Anh đừng sửa gì cả nhé, bức tranh sống động và giàu cảm xúc lắm.

 

- Cảm ơn em. Tôi sẽ tôn trọng tuyệt đối lời đề nghị của người mẫu.

 

Em lại cười, một nụ cười dễ thương nhất mà hắn từng thấy. Rồi đột ngột, em đứng dậy:

 

- Anh ở lại ngắm cảnh nhé, em về trước đây.

 

- Ồ, em phải về rồi à?

 

- Vâng.

 

- Rất vui gặp em ở đây. Nếu em không ngại, để tôi đưa em một đoạn nhé?

 

Em nhìn tôi, gật nhẹ:

 

- Cũng được ạ.

 

Hắn vui mừng, nhanh nhẹn thu dọn đồ rồi đi cùng em. Vừa đi vừa nói vài câu chuyện vui, thế mà cũng đến lúc hắn phải chia tay em. Em rẽ khuất rồi, hắn mới chợt nhận ra mình chưa kịp hỏi tên em, chưa kịp biết gì về em cả.

 

Suốt bao nhiêu ngày sau hắn cứ trách mình ngu ngốc thế. Hắn kiên nhẫn đến chỗ lần trước gặp em, chờ đợi, và may làm sao, gần 2 tuần sau, em lại xuất hiện ở đó. Em vẫn đi một mình, chỉ khác là lần này, em thấy hắn trước:

 

- Chào anh!

 

Tim hắn như nhảy ra khỏi lồng ngực:

 

- Chào em! Anh chờ em mãi đấy!

 

Đôi mắt em cười cười, giọng nói toát lên vẻ ngạc nhiên lém lỉnh:

 

- Chờ em à?

 

- Ừ, chờ để cho em xem tác phẩm của anh.

 

- Hi, hôm trước em xem rồi mà.

 

- Nhưng hôm nay khác. – Hắn lấy bức tranh ra, đưa cho em – Đây này, em xem đi!

 

- Em đón lấy, vẻ háo hức - Rồi xì mặt ra:

 

- Em có thấy gì khác đâu, vẫn y như bữa trước thôi. Anh xạo.

 

Hắn cười:

 

- Hôm nay khác hôm đó chứ anh có bảo bức tranh khác đâu!

 

- Á, anh ăn gian quá! – Em kêu lên.

 

Hôm đó, hắn và em nói chuyện nhiều hơn. Những câu chuyện vu vơ, không đầu không cuối, nhưng hắn biết tên em, biết em là sinh viên năm thứ hai ngành Y, biết em thích đến đây mỗi khi rảnh rỗi, vì ở đây có nhiều kỷ niệm của em với một người bạn thân đang du học xa nhà.

 

Hắn và em thành bạn bè. Những lần gặp gỡ không chỉ còn ở nơi có thảm cỏ xanh nữa. Hắn có thể đi cùng em khắp phố. Rồi hắn quyết định nói với em tình cảm của hắn. Nhưng em nhẹ nhàng từ chối. Em bảo chỉ muốn làm người bạn, người em của hắn thôi. Hắn đau khổ, nhưng vẫn lặng im đi bên cạnh em. Thế rồi em nói với hắn, một cách bình thản rằng em mang bệnh rất nặng, chẳng còn sống được bao lâu nữa. Hắn như chết sững, cố gắng lắm mới hỏi han em được. Em chỉ cười, "Chuyện gì đến thì sẽ phải đến thôi". Bệnh của em trở nặng, em nhập viện điều trị, và chuyện gì phải đến thật sự cũng đã đến... Hắn nhớ rõ, đó là vào một ngày mưa rả rích...

 

Hắn buông bút, thẫn thờ. Kỷ niệm như một đoạn phim quay chậm hiện lên rõ mồn một trong đầu hắn. Vẹn nguyên, tươi mới như vừa hôm qua. Tình yêu mãnh liệt dành cho em cũng vậy, âm ỉ cháy, chỉ chờ dịp là bùng lên dữ dội, thiêu đốt hắn. Hắn không ngờ, từ khi gặp đến khi phải xa em chỉ vẻn vẹn có nửa năm mà hắn lại yêu em nhiều đến thế.

 

Hắn lại suy nghĩ miên man và dần thiếp đi.

 

Bức tranh còn dang dở...

 

Ge., 18.06.2009

 

Smallish

 

 

 

 

Gửi từ email Lan Anh – mslananh99

 

Chia sẻ của độc giả 

Ho ten: Giấu tên
Dia chi: Hoàng Mai
E-mail: carbonordiamond@yahoo.com 
Noi dung: Câu chuyện hay quá! Chắc cô bạn mới là Nhím, cô bạn cũ là Tiên rồi. Duyên phận mà.

Ho ten: giấu tên
Dia chi: Hà Nội
E-mail: hangvt@abn.com.vn
Tieu de: Destiny
Noi dung: Oh,destiny. Một câu chuyện nhẹ nhàng và cảm động,mình cũng nghĩ rằng Nhy chính là Nhím. Đón chờ phần tiếp theo


Ho ten: Như Thư
Dia chi: Quảng Trị
E-mail: yesioumuch@yahoo.com
Tieu de: truyện rất hay
Noi dung: Truyện rất hay và cảm xúc,tình tiết đầu câu truyện hơi buồn.mình đọc mà buồn theo luôn,không biết Nhím đã mất thật chưa nhưng mình rất thích Nhím

Ho ten: Nhan
Dia chi: hai duong
E-mail: cold_girl_93@yahoo.com
Tieu de: Tinh co
Noi dung: Câu chuyện của bạn thật lôi cuốn tôi bằng cách kể chuyện giản đơn. Quá khư xen lẫn hiện tại. Một người con gái xa quê hương mang một nỗi nhớ trong tim vô tình gặp một chàng trai mà cô nghĩ là bạn. Liệu Nhi có nhận ra tình cảm từ Khôi không? Còn Tiên là người như thế nào? Bạn đã khiến tôi rất tò mò, tôi sẽ tiếp tục đọc câu chuyện này! Đợi đến ngày mai! 

Ho ten: giau ten
Dia chi: ha noi
E-mail: thuguime_72@yahoo.com
Noi dung: Đợi phần tiếp theo...

Ho ten: quanglocbp
Dia chi: binh duong
E-mail: quanglocbp@zing.vn
Tieu de: mong đợi...phần 2
Noi dung: câu chuyện thật hay, mới chỉ vài dòng mà tác giả để lại trong tôi về những kỷ niệm của Khôi đối với cô, mặc dù ko ai muốn kết quả vậy... rất mong tác giả sớm gửi phần tiếp theo...


Ho ten: tho_xinh
Dia chi: Hamburg
E-mail: em_kieu_ghet_anh@yahoo.com
Tieu de: Tiếng Đức
Noi dung:Nhìn quen quen,hóa ra tiếng Đức! Chuyện hay nhưng mãi mãi chỉ là chuyện! Giữa nước Đức này dễ gì mà gặp được câu chuyện cổ tích?

Ho ten: minhtuyen
Dia chi: ha noi
E-mail: minhtuyen1710@gmail.com
Tieu de: Duyên phận là gì?
Noi dung:Câu chuyện buồn quá nhưng rất hay đọc xong mới thấy mình vẫn còn may mắn mặc dù tinh yêu chưa đến với tôi. Nhưng còn hơn khi mất đi người con gái mà mình yêu. Mong chờ phần hai đầy bất ngờ và một kết thúc có hậu cho câu chuyện. 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top