Đừng quá cần yêu thương mà nắm vội tay một ai đó
2015-05-28 01:00
Tác giả:
blogradio.vn - Tôi vẫn tin vào tình yêu, tuy không còn rực rỡ và đầy mộng tưởng như hồi xưa nữa. Trong mắt tôi, giờ đây, nó là thứ ánh sáng giản dị, bình yên và nhẹ nhàng hơn. Chọn lựa độc thân, tôi bước chậm lại để chờ đợi những gì thực sự phù hợp với mình.
Buông tay khỏi cuộc tình, tôi cảm thấy lòng nhẹ bẫng. Thời gian nhẹ nhàng trườn qua và nuốt trọn hết những tàn dư cảm xúc còn vương vấn. 6 năm cùng những yêu thương, có lẽ một số người sẽ nghĩ tôi may mắn vì luôn có yêu thương đong đầy. Bởi thế, khi tôi chọn cách buông bỏ những yêu thương ấy, đã không ít người nuối tiếc cho tôi, nuối tiếc cho mối tình kéo dài và bao kỉ niệm.
Tôi cũng nuối tiếc chứ, cũng nhớ thương chứ. Thế nhưng tình cảm không phải là thứ dễ dàng níu kéo. Khi những cảm xúc yêu thương đi qua, thay vào đó là những nỗi buồn thì tôi càng muốn nhanh chóng dứt khoát. Và tôi, bỏ rơi một mối tình, một nỗi niềm, một miền kí ức.
Tôi chưa từng nghĩ độc thân là điều tồi tệ. Cũng như việc nếu bạn đang yêu thì cũng chưa chắc bạn hoàn toàn cảm thấy hạnh phúc. Cái đáng sợ hơn, chính là cảm giác cô đơn trong chính tình yêu của mình. Có những lúc âm thầm chờ đợi trong sự mỏi mòn để rồi nhận ra mình cô đơn trong cuộc tình này.
Tôi không tỉnh dậy nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại để chờ đợi những tin nhắn lúc nửa đêm.
Tôi tự cho phép bản thân mình rong chơi cùng những người bạn thân sau giờ học. Những cơn say nắng, những lần lỡ nhịp trái tim đến bất chợt và thoáng qua như những cơn mưa rào mùa hạ tưới mát cả tâm hồn, rửa sạch trôi mọi muộn phiền cả trong những góc khuất.

Tôi có thêm nhiều thời gian để chăm chút cho giỏ phong lan treo trên bậu cửa sổ, vuốt ve con mèo cưng yêu quý.
Thật tệ là chỉ khi muốn trốn chạy muộn phiền, con người ta mới chịu nhớ đến những thói quen cũ kỹ, mới chịu quan tâm hơn đến những người luôn yêu thương ta vô điều kiện.
Thi thoảng, pha cho mình cốc café nhiều sữa, ngồi ở trước bậc thềm và ngắm ráng chiều nhuộm đỏ rực cả vạt nắng cuối chân trời, tôi lại ngẩn ngơ tần ngần tự hỏi: “Mình đã bỏ lỡ những điều bình dị như thế này bao lâu rồi?”
Những tối về khuya qua ngõ tôi vẫn giữ thói quen rảo chân bước quá lên thêm một vài căn nhà nữa, để hít một hơi thật sâu không khí thấm đẫm sương đêm, quyện với hương ngọc lan dịu dàng vấn vương mái tóc.
Không còn ai nắm chặt lấy bàn tay, không còn ai thi thoảng cúi xuống giúp buộc lại dây giày, nhưng tôi vẫn đều đặn dạo quanh bờ hồ mỗi tối thứ Bảy với hai cây kem chanh mát lạnh.
Đôi lúc đi trên đường, gió đưa đến mùi hương quen thuộc, bất giác tôi giật mình nhìn quanh, rồi tim lại nhói lên khi không thấy bóng hình ấy. Nhưng rất nhanh, tôi vòng tay ra đằng trước ôm lấy tay con bạn thân và nghêu ngao vào tai nó suốt cả chặng đường về bất kỳ lời bài hát nào mà tôi có thể nhớ ra.
Tại sao độc thân lại là cô đơn? Khi mà lúc đó số người bạn cần phải quan tâm sẽ nhiều hơn trước. Bạn bận rộn hơn với những sở thích cá nhân. Khi tâm hồn an yên không còn vướng bận thì tấm lòng cũng sẽ rộng mở hơn, để có thể thoải mái đón nhận rung động từ những gì nhỏ bé nhất quanh ta.
Độc thân giúp bạn có thể sống thoải mái hơn, nhưng tuyệt đối không được phép dễ dãi với bản thân. Nhưng đừng quá cần yêu thương mà nắm vội tay một ai đó.
Yêu thương luôn đi kèm với trách nhiệm. Nếu bạn chưa thật sự sẵn sàng đón nhận, hãy để cảm xúc chững lại với những bước đi ngắn và chắc chắn hơn.
Bạn có thể lười nhác ngủ nướng vào sáng chủ nhật, nhưng đừng cất đi những bộ váy cho ngày café cuối tuần chỉ vì không còn ai đón đưa. Hãy học lấy việc yêu bản thân mình trước tiên. Để thấy cuộc đời thật đẹp, để sau này nhìn lại không hối hận vì đã phí hoài từng phút giây quý giá của tuổi trẻ.

Tôi vẫn tin vào tình yêu, tuy không còn rực rỡ và đầy mộng tưởng như hồi xưa nữa. Trong mắt tôi, giờ đây, nó là thứ ánh sáng giản dị, bình yên và nhẹ nhàng hơn. Chọn lựa độc thân, tôi bước chậm lại để chờ đợi những gì thực sự phù hợp với mình. Khoảng thời gian này sẽ vun đắp dần những khát khao, những háo hức được yêu thương, giúp tôi chắt chiu, nuôi dưỡng thêm những cảm xúc trong ngần cho tình yêu mới một mai sẽ lại ghé thăm.
Sau khung cửa sổ nắng vẫn xanh, mây vẫn bay, và bạn xứng đáng với nhiều điều còn tốt đẹp hơn thế nữa.
Rồi mai đây người sẽ vô tư
Và rồi mai đây tình sẽ đến bên em sum vầy
Tình lại thướt tha tràn đầy
Đời mênh mông chào đón những con tim an hòa
Buồn đau xưa lùi hết ra xa
Một lần yêu thôi về thắp nén linh hương trong lòng
Và ngồi hát ca bềnh bồng…
(Ngồi hát ca bềnh bồng - Thái Tuyết Trâm)
© Linkkid – blogradio.vn
Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet

Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.


