Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đưa tay đây, tôi chỉ em đến lối yêu thương

2015-03-11 01:00

Tác giả:


Yêu 24/7 - Đã bao giờ, em tự hỏi trong những hạnh phúc em đang đi tìm đâu mới là hạnh phúc em cần chưa? Tôi hiểu, em luôn muốn tìm cho mình một chỗ dựa, một cái ôm, một bàn tay. Em vẫn là người phù hợp nhất để thương, để yêu, để anh bảo vệ và che chở. Nhớ em là quyền của anh, yêu em là quyền của anh. Đưa – tay – đây, tôi chỉ em lối đến yêu thương.

***

Sài Gòn những ngày trời trở gió, sương ẩm đôi lúc lạnh đến thấu xương. Tâm trạng người nào cũng u ám, chỉ mong trời thoát khỏi bộ dạng buồn tênh này. Thời tiết lành lạnh càng khiến người ta cảm thấy cô đơn hơn cả.

Hôm nay, khi đêm về với vẻ yên tĩnh, lạnh lẽo vốn có trong căn phòng nhỏ, anh chợt nhớ một câu nói của ai đó, đại khái là: “Trong đời người, có nhiều điều mình muốn nhưng lại không đạt được. Người mà mình thích, chưa chắc đã thích mình; thứ mà mình cần chưa chưa chắc đã thuộc về mình; mình hao công tổn sức để có được tình yêu của người ấy, người ấy chưa chắc đã tiếp nhận. Cứ coi như mình cố gắng hơn nữa, thì người không thích mình vẫn cứ không thích mình”, anh chợt nghĩ đến tình yêu của anh dành cho em.

Cũng một đêm sương rơi lạnh thấu thế này, em đang trong lòng anh mà thầm khóc, cứ như vậy rất lâu rồi mà chẳng thèm hỏi anh một câu nào cả, bất chấp anh có đồng ý hay không. Nhưng điều ích kỷ nhất đó là chẳng cho anh lấy một cơ hội, vì em đã có một người để em yêu hết lòng rồi. Đã từng có những ngày anh tìm đủ mọi cách để mong em để ý đến anh, hay có những lúc anh xấu xa mà mong em thay đổi, rời xa người kia rồi yêu anh.

nhớ em

Điều khiến anh buồn nhất nhưng cũng là điều an ủi anh nhất có lẽ là em chưa bao giờ để tâm đến anh cả, mọi điều phiền phức anh gây ra chỉ khiến em thấy bực mình, cáu gắt, khó chịu. Nhiều lúc em còn thốt ra những lời để mong khiến anh đau lòng mà từ bỏ, nhiều lúc muốn chạy đến bên em khi em buồn, khi em đau khổ, cũng nhiều lúc anh cảm thấy không còn kiên nhẫn để đợi chờ em nhưng cuối cùng vẫn không thể nào quên em được.

Anh tự đặt ra cho tình yêu này những dự định, những ước mong, những nhớ nhung bởi anh biết, dù sau này em có ở bên ai hay anh có ở bên người nào đó đi chăng nữa, thì anh đã từng đặt hết hy vọng, tin yêu cho cuộc tình này. Nhớ em là quyền của anh, yêu em là quyền của anh, niềm vui anh có là quyền của anh, cô đơn cũng là của anh.

Người ta bảo đàn ông thì đừng lụy tình quá. Anh cũng nghĩ như vậy, tất nhiên, lụy tình thường khác với yêu dài lâu mà không được đáp lại. Với anh từng ngày trôi qua, yêu em cũng giống như việc gió cuộn giữa lòng phố, vừa đau lòng vừa an yên. Trên đời này, có người để ta nhớ đến không phải đã là hạnh phúc lắm rồi sao?

Thật ra, đàn ông cũng như phụ nữ, chỉ mong gặp được một người thích hợp vào đúng thời điểm. Chỉ có một sơ suất nhỏ, rằng anh gặp em chưa đúng thời điểm mà thôi, nhưng tất nhiên, em vẫn là người phù hợp nhất, phù hợp để anh thương, phù hợp để yêu, để anh bảo vệ và che chở.

Anh biết rồi một ngày, khi bình an mà đối diện vào mọi thứ, thì tất cả đều nhẹ nhàng và giản đơn. Nếu không thể tạo nên điều gì tốt đẹp hơn hiện tại, thì cũng đừng nên phá vỡ hiện tại. Nếu không thể yêu anh, thì hãy cứ để anh yêu em như bây giờ. Bởi nhớ em là quyền của anh, yêu em cũng là quyền của anh…

nắm tay

Em!

Đã bao giờ, em tự hỏi trong những hạnh phúc em đang đi tìm đâu mới là hạnh phúc em cần chưa?

Em đã bao giờ, thử một lần suy nghĩ về những điều em đang cố gắng, cho thứ hạnh phúc em gọi là hạnh phúc mong chờ chưa?

Đã bao giờ em nghĩ những gì mình làm là đúng hay sai, là sai lầm hay đúng đắn chưa?


Tôi biết, em đã từng đi qua những tháng ngày đau thương không đáng có, vì em đã yêu bằng một trái tim quá nhiều mộng tưởng.

Em cứ như nàng công chúa, mãi sống trong thế giới cổ tích của mình mà không chịu bước ra cùng hiện thực.

Em đã mơ những giấc mơ đẹp quá, em đã tin những niềm tin lung linh quá, và em đã yêu một tình yêu mà em luôn hy vọng sẽ đẹp như những giấc mơ kia… Đấy chỉ là mộng tưởng thôi em…

Tôi biết em đã khóc cho những nỗi đau trong tim từng ngày, từng ngày qua.

Những nỗi đau chẳng ai làm chủ, những nỗi đau chỉ của riêng em và cũng chỉ mình em hiểu..

Em đã khóc như thể em đang trút đi nước mắt, em có biết tiếc không em những giọt yêu thương, em có biết tiếc những niềm vui bị chìm trong nước mắt?

Em có tiếc không em những ngày em nhìn đời qua đôi mắt khóc?

Tôi hiểu, em luôn muốn tìm cho mình một chỗ dựa, một cái ôm, một bàn tay, tôi cũng hiểu em cần một ai đó nhiều hơn những gì em thể hiện, em yếu đuối gấp ngàn lần cái vẻ ngoài mạnh mẽ của em…

Nhưng sao cứ phải gồng mình lên như thế hả em?

Em đang cố làm chỗ dựa cho bao nhiêu người, nhưng chính em lại không có nổi cho mình một điểm tựa, thì em sẽ ngã thôi em à…

Ngã vì gánh lên mình quá nhiều đau thương của đời…

hạnh phúc, ôm em

Em đã bao bao giờ nhận ra mình mù quáng khi luôn tặng đi những yêu thương vẹn nguyên để rồi nhận về những mảnh vỡ…

Em có biết em thật ngốc bởi sau mỗi lần đau, em lại yêu nhiều hơn và niềm tin cũng vì thế mà nhân lên…

Có thể em thích sống với những suy tư của mình, em muốn sống trong cuộc sống nội tâm của em mà chỉ mình em hiểu…

Em luôn muốn mọi người chia sẻ với em những vần đề của họ, em luôn muốn những người quanh em coi em là một ai đó họ cần khi tâm sự, nhưng những suy nghĩ của em, em chưa từng dám chia đi cho bất kỳ ai…

Em chỉ dám giữ nó cho riêng mình… Em biết thế là ích kỷ không em?

Sao em cứ cố chấp giữ những mảnh vỡ yêu thương kia cơ chứ, chẳng phải tim em đang tổn thương sao? Sao em không dám cho đi để về cùng thanh thản? Sao em lại sợ chính yêu thương em mong đợi?

Em đã bao giờ nhận ra suốt những ngày qua em đi tìm một thứ chỉ nằm trong giấc mơ, trong khung tranh mông tưởng chưa?

Em có nhận ra, cuộc đời em với những tháng ngày đã qua luôn là những cái ngoái đầu để nhớ và những cái nhìn với theo…

Em luôn vô tình ngoái đầu lại phía sau, để rồi gặp một ai đó, một cái nhìn mà em luôn mải miết đi tìm những ngày sau đó, những cái chỉ đến duy nhất một lần. Và cũng là em luôn thích đứng nhìn ai đó từ phía sau lặng lẽ

Em luôn ở đâu đó phía sau nhưng lại chẳng bao giờ đủ can đảm để có thể ở bên ai đó, một cách song song, để một ngày giữa dòng người bon chen, bóng hình đó vút xa khỏi tầm mắt em, và em lại tiếp tục đi tìm hình dáng em vô tình để lạc…

Em cứ mãi nhìn với theo khoảng không trống vắng trước mắt em, em cứ mãi tìm cho dù là không thấy…

Đã bao giờ thử một lần tập quên những cái nhìn: một lần rồi nhớ mãi kia chưa?

Đã bao giờ em thử tiến lên để đứng cạnh ai đó em yêu thương chưa?


Đừng mãi làm cái bóng đi sau ai đó mãi thế em, thử bước lên đứng trước hạnh phúc của mình một lần đi em!

Em sẽ thấy cuộc đời em không chỉ mãi là những cái nhìn ngoái lại và những lần với theo thế nữa.

Sao em lại yêu những cảm xúc của mình nhiều như thế?

Sao em lại yêu những giấc mơ kia đến thế?

Sao em cứ để những thứ chỉ thoáng qua kia in hằn mãi trong trí nhớ?


Đó chỉ là một cái nhìn, một cảm xúc đã qua, một giấc mơ chẳng thể thành hiện thực thôi em à!

Tạm cất chúng đi ngay cả khi chúng là những kỷ niệm rất nhiều và rất đẹp… Gói gọn chúng vào miền quá khứ đi em…

Đưa – tay – đây, tôi kéo em về cùng hiện tại…

Đưa – tay – đây, tôi chỉ em lối đến yêu thương…


  • Lee Nguyễn


Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vn.


yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

back to top