Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đủ mệt rồi thì mình cùng nhau về nhà đi em!

2019-02-25 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Nếu thời gian là chiếc đồng hồ cát, quay về đúng quá khứ, anh sẽ phá vỡ những nguyên tắc ngớ ngẩn mà hai đứa cứng đầu đã đặt ra “Nếu một trong hai giận đối phương, cứ việc xách vali đến nơi mà mình muốn đến, thỏa thích làm những mình yêu. Nếu trái tim đủ mệt rồi, chỉ cần cầm máy điện một cuộc gọi, người còn lại sẽ đến nơi đó cùng thưởng những cảnh đẹp bên nhau và không quên đón người kia trở về nhà”.

***

Sau mỗi cuộc tình, khi quay lưng về phía cũ, đôi lúc, người ta lại hối hận về một thứ đã đi qua. Có người ân hận vì khi yêu đã không nắm thật chặt đôi tay người mình yêu đi qua những ngày tăm tối. Có người ân hận vì khi yêu đã vô tình tổn thương người mình xem là tất cả. Còn với anh, khi bình yên hạ lối, anh lại ôm chiếc bóng mờ nhạt của em vào lòng giữa những tia nắng nhẹ bẫng lòng. Nỗi đau của những ngày cũ tiềm tàng nơi vô thức nhen nhóm quay về. Có phải em đang cười anh ngốc nghếch khi nghĩ rằng sẽ có một phép màu mang em về lại bên anh.

Đã nhiều năm đi qua, nhưng giây phút hôm đó vẫn ám ảnh anh từng giây từng phút. Chỉ một vài phút bướng bỉnh, ngông cuồng, anh đã không còn thấy đôi mắt dịu dàng, đôi môi mỉm cười nhếch nhẹ phía đuôi, cũng đã không còn được nắm đôi bàn tay mềm mại của em. Nếu thời gian là chiếc đồng hồ cát, quay về đúng quá khứ, anh sẽ phá vỡ những nguyên tắc ngớ ngẩn mà hai đứa cứng đầu đã đặt ra “Nếu một trong hai giận đối phương, cứ việc xách vali đến nơi mà mình muốn đến, thỏa thích làm những mình yêu. Nếu trái tim đủ mệt rồi, chỉ cần cầm máy điện một cuộc gọi, người còn lại sẽ đến nơi đó cùng thưởng những cảnh đẹp bên nhau và không quên đón người kia trở về nhà”. Nghe ngốc nghếch đến độ giờ anh cảm thấy nhói lòng. Vì giờ còn ai để anh giận hờn, để anh có cơ hội đón đưa. Nhớ đôi lần cãi vã, em quẳng hết âu lo, quẳng cả anh vào một xó, rồi tự mình lái xe lên Đà Lạt; đến khi bình tâm, em lại nhẹ nhàng như chú mèo khóc thì thầm qua điện thoại, anh đã tức khắc lao xe thật nhanh để đến đấy mong được ôm em, đặt lên bờ môi kia một nụ hôn nồng cháy. Và ngày định mệnh đó, cũng từ những quy tắc do hai đứa ngốc vẽ vời, để rồi chỉ vì nó, biết đến bao giờ mới lại được gặp nhau.


Hai ta đã đi qua một vài cuộc tình chóng vánh để tìm thấy được bàn tay nhau. Không quá ồn ào, phô trương, chúng ta bước vào cuộc đời nhau nhẹ nhàng và tự nhiên nhất. Vẻ như anh và em là hai mảnh ghép tương đồng: ngạo mạn, bất cần. Chúng ta tôn thờ sự riêng tư, phóng khoáng và có những nguyên tắc nhất định . Có những ngày chỉ vỏn vẹn bốn bức tường, mỗi người mỗi chiếc laptop, thế giới dường như chỉ thấy có hai kẻ điên đang nhùi đầu vào mớ công việc dang dở. Tối đến, chúng ta trở về nguyên thuở là hai con người có chút “quyến rũ đời”, tự rót cho bản thân một chút rượu vang, thắp vài ngọn nến để cùng say. Say chút men, đôi ta quyện đôi môi cùng nhau, có chút vị bánh snack hay đôi lúc là steak, riết thành quen. Cứ thế, thứ tình yêu ngày nào đã qua đi, nó dần trở thành một thói quen khó mà sửa. Chúng ta mỗi ngày lại trở nên quen thuộc.

Người ta nói "Con người thường không biết trân trọng những giá trị có ngay trước mắt. Họ đau đáu tìm những thứ xa xôi để rồi lạc mất yêu thương ở đây", đúng là có những thứ mất đi rồi con người mới cảm thấy hối tiếc, như anh đã vĩnh viễn mất em, một điều quý giá không loại mực nào có thể viết hết được. Có lẽ sự đau khổ trong tình yêu với em dù có đi đến cuối cuộc đời anh vẫn không thể nào quên. Anh không hiểu vì sao khi ấy, anh lại thấy chuyện tình yêu của chúng mình chững lại. Anh vô tình bỏ rơi em trong những khoảng trống, bỏ rơi em giữa thành phố xa hoa, anh bắt đầu đi tìm sự bình yên ở nơi mới lạ, anh đi tìm câu trả lời liệu trái tim anh có đang còn thổn thức vì em. Suốt bao tháng ngày rong ruổi phương mới, em chẳng oán than, chẳng trách con người tệ bạc như anh. Em chỉ cười nhẹ, vì chỉ em, chỉ em hiểu được bản thân anh như thế nào “Anh cứ đi, nếu mệt rồi, thì hãy gọi điện, em sẽ đến đón anh như thường khi”. Có đêm, em xuất hiện trong giấc mơ của anh, em đến bên anh trong thân xác tiều tuỵ. Lòng anh thắt lại, lạc mất một nhịp, dù có lúc anh nghĩ hình bóng em đã nhạt nhòa trong trái tim anh. Nhưng trong mơ, anh vẫn ôm chầm lấy em, hôn nhẹ lên người em và siết chặt tay vào người em, mỗi lúc một chặt hơn như thể chưa từng có cuộc chia ly. Nước mắt rưng rưng, lòng đầy oán trách, sao anh lại để em như thế này. Là do anh cả! Phải chăng giấc mơ đấy chính là điều trái tim anh trăn trở, sự thật là anh vẫn còn yêu em và mong quay về bên em. Dối người thì dễ nhưng sao dối gạt bản thân được!

Khi anh đã tìm được câu trả lời thì em lại biến mất, để lại bao ngổn ngang trong lòng anh. Anh còn chưa kịp nói lời xin lỗi, chưa kịp nói lời yêu em, vậy sao em nỡ bỏ anh ra đi! Ngày hôm qua đã rất lâu về trước, nhưng cảnh tượng em nhắm mắt từ từ chìm vào cõi mơ, miệng không ngừng nói yêu anh, xin lỗi vì đến đón anh trễ, thực ám ảnh tâm trí anh. Câu xin lỗi, nếu thốt ra, nên là từ miệng của anh. Giá như ngày đó, anh biết được những hành động của mình đã vô tình tổn thương em. Giá như ngày đó, anh không bỏ em đi quá lâu khiến em lo lắng, phát hoảng, em đã không như thế!


Nhưng làm gì có chuyện thời gian quay ngược lại phải không em?

Anh thực sự muốn gục ngã vì mệt mỏi, mỗi ngày đi qua chỉ mong có em bên cạnh, đơn giản đan bàn tay vào nhau, khẽ lắc lư trước nhịp bài hát. Một người con trai, giữ một người mình thương còn không thể, thì thực đáng trách phải không em? Anh biết bây giờ quá muộn để nói với em câu nói gì, chỉ là khi giờ anh cólạc lối trên đường, cũng chẳng còn em kiềm “cái tôi” của anh. Chỉ muốn nghe em nói “Đủ mệt rồi, mình về nhà cùng nhau đi” cũng khó khăn đến vậy.

Thời gian có phải là liều thuốc tốt cho anh lúc này. Em đã xa anh thật rồi, món quà quý giá trời ban cho anh đã đi thật rồi. Trong anh trống trải cô đơn biết mấy.

Anh luôn nhớ về em, luôn gọi tên em. Mình đã từng hứa sẽ đi cùng nhau nhưng giờ đây đã còn ai nắm tay anh cùng đi trên đường đời. Anh sai rồi, anh sai thật rồi. Anh lại lang thang trên những con phố thân thuộc. Anh đưa đôi bàn tay nắm lấy nhưng chẳng còn bàn tay em ở đấy. Anh khóc, giọt nước mắt ân hận cho sự nuối tiếc muộn màng. Anh đã từng nghĩ sẽ chẳng điều gì có thể chia xa... vậy mà điều gì đã làm anh thay đổi? Điều gì đã khiến anh buông đôi tay em ngu ngốc đến vậy? Anh luôn tìm câu trả lời cho câu hỏi chính mình đặt ra. Anh tự trách mình trong những đêm không ngủ. Rồi nơi nào sẽ dành cho anh khi trước mắt anh chỉ là một màu tối?

Đi mãi, anh không thể tìm một ai giống em. Xin thời gian hãy một lần quay lại để có thể giữ chặt em ở lại bên cạnh.

© Phạm Thị Kim Ngân – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top