Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đông đã về qua ô cửa

2013-09-19 22:21

Tác giả:


Cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể - Để bình chọn bài viết này mời bạn để lại bình luận, phản hồi tại box phản hồi cuối bài viết hoặc chia sẻ đường link bài viết này đến bạn bè của bạn - 2 giải bài viết yêu thích nhất cuộc thi viết Hãy yêu khi còn có thể được hệ thống tính tự động dựa trên lượt xem và bình luận bài viết (Bạn đọc theo dõi qua box Đọc nhiều nhất/Bình luận nhiều nhất tại trang chủ blogviet.com.vn)

1. Len.

Chiếc áo len xanh coban nằm hờ hững trong tay. Cô đi bộ dọc con ngõ nhỏ rồi cứ men theo con đường cái mà đi mãi. Đôi mắt trôi xa không bến bờ. Đến khi nhận ra nơi mình đang đứng với nơi mình xuất phát đã xa tít tắp, cô mới hốt hoảng dừng chân đứng lại. Vô tình, ngẫu nhiên, lại đứng ở cái nơi mình không bao giờ muốn đến.

Gió hôm nay lớn đột ngột, thấu vào từng mạch máu đang chảy trong người. Lòng không khỏi tê tái, vai gầy không khỏi khẽ run lên.

Quá khứ bỗng trỗi dậy với những mảng kí ức đan xen. Phút chốc vỡ tung. Hòa vào gió thành một bài ca đầy bi ai. Từng câu hát thổi qua mái tóc buông xõa khe khẽ, thổi đến tai, thổi vào sống mũi, rồi lại thổi vào tim. Con tim lại quặn thắt không yên với những vệt đau thương loang lổ chưa kịp lành.

***
Hai năm trước. 9 giờ đêm. Len một mình đứng đợi. 3 tiếng đồng hồ trôi qua. Thành phố vào đông nên ít người hẳn, chỉ còn trông thấy những căn nhà mái ngói nhô lên nơi phía xa xa con sông. Mùa đông lạnh, lạnh đến thở ra khói. Những vệt khói cuộn vào những nguyên tử không khí. Mọi người cuộn mình trong chăn bông ấm áp, ôm lấy chính mình. Lòng đơn côi. Còn những kẻ tim luôn đầy ắp yêu thương. Thì, mới hẹn nhau ra gặp mặt đấy thôi.

Len nằm trong số đó. Yêu tròn trịa và vẹn nguyên. Luôn luôn và đều đặn trong tim cô. Dành cho một người con trai.

cô bé mùa đông

Thời gian trôi qua chậm chạp, từ từ nhích mình khỏi vị trí, nhích mãi cũng đến 10 giờ đêm. Len nhẹ nhàng lấy chiếc điện thoại trong túi ra. Màn hình vẫn tắt ngấm. Không một cuộc điện thoại. Cũng không một tin nhắn. Mọi tin yêu trong lòng tựa hồ như bị tê cứng. Chẳng còn ấm áp sót lại.

Giữa cái lạnh tê tái đêm mùa Đông. Len lê từng bước trở về nhà. Cắn chặt môi dưới cố không khóc, nhưng không thành công. Nước mắt thoát khỏi khóe mắt rồi cuộn mình lăn dài xuống đôi gò má. Từng giọt nước trong suốt rơi nhẹ nhàng xuống chiếc áo len kẻ sọc trắng đen. Loang thành một vệt lớn. Len cứ nhìn nhìn chúng rồi lại khóc. Càng khóc lại càng nhớ đến những lời Nam đã nói. Càng nhớ lại càng đau.
Như bao người khác, rồi Nam cũng bỏ Len lại. Tình yêu là gì? Những lời hứa hẹn hóa chăng chỉ như một mảnh giấy. Giữ hay không giữ. Cuối cùng theo thời gian vô tình cũng mờ nhòe mất đi mà thôi...

***
Len cau mày miết mải nhìn xuống đáy con sông. Tựa hồ như đang trôi về phía bờ bên kia chứ chẳng còn ở bờ bên đây nữa. Tiếng còi xe vang lên inh ỏi mới làm cô khẽ giật mình. Như vừa bước xuống từ một chuyến xe ngược dòng thời gian.

Bỏ lại sau lưng những bộn bề nỗi nhớ, cô loay hoay giữa chốn đông người, phút chốc nhận ra nơi đây đã khác xưa. Lòng người tựa hồ cũng như vậy. Dù muốn dù không, người ta vẫn lãng quên đi những điều đẹp đẽ giản dị đã qua. Căn bản là người ta sống vì hiện tại. Có ai sống vì quá khứ bao giờ đâu...


2. Tất


Không hiểu tại sao dạo gần đây cô thường có thói quen lên cầu, đứng rất lâu trên ấy và mông lung nghĩ về những điều xa xôi. Những đợt gió Đông thổi về ngày càng lạnh. Sống mũi như tê cứng vào mỗi sớm tỉnh giấc. Nhưng. Kỉ niệm thì chẳng bao giờ hóa băng đông cứng lại được.

- Len…?

Nghe thấy tên mình, cô giật mình nhìn sang bên cạnh. Là một cậu con trai cao lớn trạc tuổi cô. Đôi mắt đen sâu hút, sống mũi cao và mái tóc màu hạt dẻ xù bông. Trông như con lai. Cô sững người đứng rất lâu ngắm nhìn cậu, mà vẫn không sao tìm được nét nào thân thuộc để nói rằng đây là người mình có quen.

- Tôi với cậu… có quen nhau à? – cô nhíu mày ngờ hoặc hỏi, trong lòng có chút lo sợ.

Nói xong cậu ấy cười hì hì, làm lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, làm những lo sợ của cô hóa thành chất khí bay vào không trung biến mất không dấu vết.

- Chỉ là mấy hôm nay hay nhìn cậu, thấy cậu toàn mặc đồ len, cái gì cũng làm bằng len cả, nên tôi gọi thế thôi mà. Hóa ra đó là tên cậu à? – cậu ấy vội vã lên tiếng như sợ cô bỏ chạy vậy mất.

- Ơ... ừm... – cô lúng túng trả lời, không biết mấy hôm nay luôn có người dõi mắt đến.

Len có chút chếnh choáng khi nghe câu nói quen thuộc ấy. Một dòng xúc cảm kỳ lạ bỗng dâng trào.

Cái xúc cảm hai năm nay ngỡ đã lạc mất nay bỗng trở về...

- Len này… Mình làm bạn nhé! Tôi tên Tất… Cái tên nghe rất ngộ, nhưng rất ấm đúng không?

Chỉ khi nghe cậu ấy nói tên mình ra, cô đã loạng choạng muốn ngã. Tai ù đi. Trong thoáng chốc, quá khứ kéo cô lại. Từng bước từng bước. Trong phút chốc, con tim như bị siết chặt bởi những sợi kỉ niệm đẹp đẽ ngày xưa...

***

Vào một đêm Giáng sinh nọ, sau khi cô cùng bố mẹ đi ăn tối về. Đang lúc Len nằm trên giường, môi tạo thành hình một vòng cung thì nhận được tin nhắn của Nam. Chẳng cần suy nghĩ, Len đã ùa ra ngoài.

- Ra rồi à ngốc? – Nam đứng tựa cổng, trông thấy Len ra liền cười khì khì.

Len trông thấy Nam, đôi môi đỏ chúm chím nở rộ như một đóa hoa, hạnh phúc ngập tràn nơi đáy mắt.

- Kêu người ta ra đây mà nói thế á? Thôi, Len vào đây…

Nói xong Len hờn dỗi quay gót định bước vào thì bị giữ lại bởi một cánh tay vững chắc.

- Len này… Làm bạn gái của Nam nhé?

Khi đó, Len mười bảy. Mười bản đầy ước mơ, hoài bão. Mười bảy trong trẻo với những tin yêu trong tim. Mười bảy, cô yêu một chàng trai. Một chàng trai luôn biết làm cô cười, sâu sắc và tinh tế, luôn bên cạnh vỗ về khi cô khóc, và quan trọng là luôn yêu thương cô hết mực.


- Nam… sẽ đổi tên nhé Len! Từ nay về sau Len đừng gọi Nam là Nam nữa, gọi là Tất đi! Chỉ mình Len gọi thôi, không ai có quyền gọi thế cả. Như thế, Len sẽ không còn sợ lạnh lẽo nữa.

Từ giây phút đó, Len cứ nghĩ là, rồi mình sẽ được hạnh phúc bên cạnh Nam đến trọn đời.

- Len! Cậu bị làm sao thế?

***

Len sực tỉnh bởi cái vỗ vai của “Tất”, đối diện với cái cau mày đầy lo lắng của cậu ấy lòng cô càng thêm rối rắm

- Muộn rồi, Tất phải về, Len cũng về đi! Trời lạnh lắm, sẽ bị cảm lạnh đấy. Có gì mai mình gặp nhau tại đây nhé!

Chẳng kịp để cô trả lời, “Tất” đã vụt chạy đi. Như gió, như một giấc mơ. Phút chốc ngỡ ngàng.

mùa đông

3. Quá khứ

Cái hẹn “ngày mai gặp” của “Tất” Len nhét sâu xuống vùng lãng quên suốt 1 ngày hôm sau. Nhưng đến tối không đành lòng, lại khoác áo chạy lên cầu.

- Len! – “Tất” gọi to khi nhác thấy bóng cô xa xa, miệng cười rạng rỡ.

Khi trông thấy nụ cười ấy, cô bỗng có cảm giác vừa gần vừa xa, vừa thực vừa hư. Cô không định nghĩa được rõ chàng trai đứng trước mặt mình là ai. Một người bạn mới quen, hay là một người bạn đã-từng quen?! Có một cái gì đó nhen nhóm trong tim khi anh nói cười, khi cô đứng cạnh anh im lặng lắng nghe những câu chuyện “trên trời dưới đất”, khi cô nghĩ về một ngày mới có hình bóng anh thấp thoáng trong cuộc đời mình. Cảm giác thấy thân thuộc lạ kỳ. Và bình yên lắm...

Tối đó cô đã nói chuyện rất lâu với “Tất”. Anh kể cô nghe về gia đình anh, bố người Thụy Sĩ, mẹ người Việt Nam, nên anh có nét giống Tây lại giống Việt. Rồi bố mẹ anh ly hôn, anh cùng mẹ về Việt Nam đã gần một năm. “Tất” bảo, anh yêu Việt Nam, yêu những gì rất “nồng nàn Hà Nội”.

Giọng “Tất” khi kể có buồn có vui, lên xuống theo nhịp, trầm bổng khác nhau, như một bản nhạc, làm người ta cứ muốn nghe mãi không thôi. Mùa Đông hình như có anh nên nhiệt độ tăng cao, tiết trời ấm áp lạ thường…

***

Đúng khi còn 2 tuần nữa là đến Giáng sinh, Tất nhờ cô dạy anh đan khăn để tặng cho một cô gái anh  đã thầm thương từ lâu. Bù lại, mỗi tối cô sẽ được uống trà sữa và ăn bánh ngọt “free”. Tất nhiên, Len đồng ý.

Mười ba ngày đúng, Tất hoàn thành chiếc khăn len màu xanh. Nét mệt nhoài hằn rõ nơi đuôi mắt anh. Tự nhiên, lòng cô có chút xót xa.

- Để cám ơn “sư phụ” bấy lâu nay đã hết lòng dạy ‘học trò’, đêm 24, khi mà “học trò” đem quà tặng cho cô ấy thì “sư phụ” có quyền đứng núp đằng sau xem mặt cô ấy!

- Eo, “sư phụ” thế này mà phải đứng núp đằng sau lén xem à?

- Thôi thôi không biết. “Sư phụ’”không đi thì sau này hối hận đừng khóc nhé!

Cô chịu thua người con trai trẻ con trước mặt mình. Chỉ có thể im lặng lườm Tất. Trong lòng gợn lên vài đợt sóng lăn tăn, thấy lòng chùng xuống đến lạ…

- Len này… Để Tất kể Len nghe câu chuyện này nhé!

Bằng chất giọng ấm áp, Tất kể cô nghe một câu chuyện có kết thúc rất buồn, trái ngược hoàn toàn với những câu chuyện thường ngày Tất hay kể. Chuyện kể về một chàng trai nọ rất yêu người bạn gái của anh ấy, yêu từ ngày đầu tiên gặp nhau đến lúc nhắm mắt xuôi tay, tròn trĩnh 8 năm. Nhưng ngày anh ra đi, người bên cạnh anh không phải là cô ấy. Bởi lẽ vào ngày kỉ niệm 2 năm quen nhau, người con trai gặp tai nạn giao thông, phải qua Mĩ phẫu thuật mới mong có cơ hội sống sót. Nhưng sau khi phẫu thuật, bị biến chứng, anh bị liệt nửa người, lúc nào cũng phải ngồi xe lăn, hoàn toàn mất đi ý nghĩa và niềm tin để sống.
Còn cô gái ở Việt Nam không biết chuyện gì đã xảy ra, cứ nghĩ anh bỏ rơi mình nên đã rất đau khổ, cũng rất căm hận vì anh ra đi mà không một lời chào từ biệt. Chàng trai bên Mĩ, luôn hỏi thăm tin tức về cô, biết cô hiểu lầm mình, nhưng không bao giờ gọi về giải thích, bởi lẽ anh biết dù có nói gì thì đến cuối cùng anh cũng không thể đem lại hạnh phúc cho cô. Một năm sau, anh ra đi mãi mãi. Khi nghe xong câu chuyện của Tất, cô khóc, vì cảm giác cô gái ấy quá giống mình. Nhưng may mắn là, Nam chắc có lẽ đang sống hạnh phúc ở một nơi nào đó. Và cô thì lại thật may mắn khi gặp được Tất.

4. Đông đã về qua ô cửa.


Đêm Giáng sinh, Len ra về với một chiếc khăn len màu xanh nơi cổ, và một câu nói đã khắc sâu vào con tim nhỏ bé của cô.

Màu xanh… là màu của hi vọng đấy. Anh muốn trong tim Len lúc nào cũng có hi vọng, hi vọng vào cuộc sống này mà sống cho thật tốt. Len đừng nhìn lại quá khứ mà đau khổ nữa, nhé! Nếu muốn nhớ lại, hãy bảo anh bên cạnh, anh sẽ đau thay 2/3 nỗi đau của Len!

mùa đông

Mùa Đông về trên những mối tình chưa kịp tròn đã vỡ, trên những quá khứ chưa kịp quên đã úa màu theo tháng năm. Mùa đông nhắc con người ta nhận ra, ai sinh ra cũng có quyền yêu thương và được yêu thương. Quan trọng là ta có đủ can đảm để yêu thương và mở lòng ra để đón yêu thương vào hay không mà thôi.

Ba năm sau...

Trên chuyến bay đến Sa Pa theo mong muốn của Len, em tựa đầu vào vai tôi ngủ ngon lành. Môi mím lại như hờn, rồi lại dãn ra, nặn thành một đường cong, từ đó một nụ cười trong trẻo ra đời. Tôi thích nhìn em, và tự nhủ mình phải trân trọng lấy những phút giây hạnh phúc này. Vì những lời Nam đã nói trước khi ra đi vẫn còn văng vẳng bên tai tôi:

- Cuộc đời thật kỳ diệu. Jeremy nhỉ! Tôi không ngờ mình lại có thể gặp được một người bạn Việt Nam bên đây, và lại rất hợp tính nhau. Suốt một năm qua, cậu đã luôn bên cạnh tôi, cổ vũ, khích lệ, tạo niềm tin cho tôi sống đến tận bây giờ, và quan trọng là, cậu đã lắng nghe tôi kể về Len. Tôi yêu cô ấy, nhưng tiếc là tôi không thể bên cạnh chăm sóc và yêu thương cô ấy. Bây giờ, tôi đã thật sự mệt mỏi. Jeremy này, nếu trong một năm qua, những gì về Len cậu nghe được từ tôi có làm đâu đó trong tim cậu nhen nhóm một tình cảm đặc biệt, vậy thì hãy trở về Việt Nam, làm Len hạnh phúc… thay tôi. Ở trên cao, tôi sẽ luôn chúc phúc cho hai người!

Có lẽ, một ngày nào đó, tôi sẽ kể cho Len nghe về câu chuyện của Nam. Qua ô cửa, một mùa đông nữa lại về...

Có những con người, vẫn thường đánh rơi mất quãng đời đẹp đẽ trong cuộc đời mình. Đánh rơi mất những năm tháng tuổi trẻ đầy hoài bão và khao khát yêu thương. Thế nên hãy sống hết mình khi còn có thể. Và hãy yêu bằng cả con tim.


•    Bài dự thi của Jen - <littlejayjen@>



Mời bạn click vào đây để tìm hiểu thông tin chi tiết về tuyển tập mới nhất do Blog Việt - Blog Radio tuyển chọn

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.




Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

back to top