Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đón chào ngày mới

2025-03-27 12:55

Tác giả: Canh Nguyễn


Đón ánh sáng hừng đông gợi mở,

Chào bình minh ló rạng, đêm tan.

Cho ngày mới rực nắng vàng,

Chim ca, hoa nở, mây ngàn lững lờ.

 

Đường mây trắng bồng bềnh trải rộng,

Lối gió căng thoáng đãng hơi dài.

Đón ta ngập ánh ban mai,

Đêm buồn qua hết để ngày mới sang.

 

Trang giấy trắng vừa sang trang mới,

Bút mực đen cũng chấp mấy đôi.

Bài thơ đón sáng ra đời,

Tặng cho thi hữu vài lời thơ thương.

 

Chào anh, chào chị, chào em nhé!

Vạn dặm đường xa, ta với mình.

Vui cùng nhau đón nắng vàng

Đạp thong thả nói cười rôm rả quá.

 

Chia tay về lòng còn thổn thức,

Hẹn ngày mai khi sáng hừng đông.

Lại cùng nhau ta đạp nhé,

Nắng lên rồi, đường phố ngập sắc hoa.

 

© Canh Nguyễn - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Lời Hứa Tuổi Thanh Xuân | Blog Radio

Canh Nguyễn

Luôn luôn lắng nghe, lâu lâu đá đểu, nhặt lá- đá cóng bơ, thích làm thơ mỗi khi thấy khó thở........!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Yên đơn phương

Yên đơn phương

Em đã cố kìm nén không khóc trước mọi người. Chắc chỉ có mỗi mình anh không nhận ra tình cảm của em dành cho anh mà thôi.

Mùa xuân sau cơn giông

Mùa xuân sau cơn giông

Nước mắt ông Tét bất giác trào ra. Ông quay lưng bước đi, nỗi đau và cảm giác tủi hổ đè nặng lên trái tim. "Tết này, mình phải làm gì đó… phải làm gì đó cho con Kiệu," ông tự nhủ, nhưng lòng vẫn trĩu nặng bởi những nỗi buồn chưa tìm được lối ra.

Ta chưa từng đơn côi

Ta chưa từng đơn côi

Nỗi nhớ cồn cào nơi biển lặng Hình bóng ai gửi vào vầng trăng Để bao đêm vì sao sáng mãi Vì gần trăng nguyện toả bao đời.

Muốn gặp anh

Muốn gặp anh

Thật sự cảm ơn anh vì đã đến gặp em, để em có thể nói ra những lời đã cất giấu bao năm nay để có thể bước tiếp hành trình cuộc đời không có anh. Nhưng... liệu điều đó có thật sự dễ dàng?

Suy nghĩ về tiêu đề

Suy nghĩ về tiêu đề "Bước chậm lại giữa thế gian vội vã" của Đại Đức Haemin

Vậy thì “bước chậm lại” để ngắm nhìn vạn vật đang chuyển mình trong gió, bước chậm lại để ta thấu hiểu hơn về cuộc đời, về con người, hay đơn giản là bước chậm lại để gom nhặt những “mảnh người” của chính mình, để biết ta còn biết buồn, biết yêu, và biết tất thảy mọi cảm xúc như con người.

Mưa bóng mây

Mưa bóng mây

Chúng ta rồi sẽ yêu một người nào khác, khi tìm được một trái tim thực sự đồng điều với mình, cậu nhỉ. Chỉ tiếc, đó chẳng phải tớ, cũng chẳng phải cậu.

Đợi

Đợi

Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình

Vẫn là chính mình

Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn Mẹ

Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?

Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

back to top