Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đồi hoa hy vọng

2016-01-29 01:51

Tác giả:


blogradio.vn - Quá khứ của tôi trên ngọn đồi cỏ xanh. Tôi nhớ có lần mẹ đã nói rằng: “Nếu con nói điều con muốn ở đây vào một đêm trăng tròn thì điều ước của con sẽ thành hiện thực.” Trở về với ngôi nhà thân thương, mắt mẹ ánh lên những tia rạng rỡ, hạnh phúc. Mẹ lại dẫn tôi lên đồi cỏ xanh, những bông hoa vẫn xinh đẹp như thế, tỏa hương thơm ngát giữa núi đồi. Tôi vẫn thầm cảm ơn nơi này đã đưa mẹ trở về với tôi, mang lại niềm hạnh phúc trọn ven mà tôi luôn mơ ước. Và tôi yêu đồng có xanh đầy nắng và hoa.

***

Đồi cỏ xanh…

- Mẹ ơi nhìn những bông hoa kìa, chúng thật là đẹp! Sắc vàng mềm mại vươn lên từ vùng đất bạt ngàn một màu xanh, một thứ cỏ với sức sống mãnh liệt, bện chặt vào nhau trải dài tới cuối chân trời. Những cơn gió mang hương vị ngọt ngào bay xa xa mãi trên ngọn đồi cỏ xanh…

Tôi được mẹ dắt đến đây vào một buổi chiều êm ả, nền trời xanh trong ánh lên màu hồng nhạt của buổi hoàng hôn mới chớm. Tung tăng trên khắp cánh đồng, tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc khó tả. Mẹ đứng đó, nhìn tôi đùa nghịch với những bông hoa vàng nở một nụ cười rạng rỡ…

- Đây là nơi bà ngoại đã dẫn mẹ đến, lúc đó mẹ cũng có cảm giác như con vậy, hạnh phúc và bình yên. Hãy yêu nơi này con nhé!

Gió vẫn thổi, những bông hoa lay động thướt tha nhưng nàng thiếu nữ. Bóng chiều đổ dần lên khắp đồi, nắng nhạt dần trên những ngọn cỏ tươi xanh. Tất cả hút hồn tôi ở lại chốn đây, khó lòng rời đi…

Đồi hoa hy vọng

Cho đến một ngày…

Tôi đã khóc rất nhiều khi nghe tin mẹ bị tai nạn đang cấp cứu tại bệnh viện. Lòng tôi thắt lại, chỉ biết níu cánh tay mẹ mà nức nở. Tôi như một chú chim non rũ cánh. Tôi mất ba từ nhỏ, mọi việc trong nhà do một mình mẹ tôi gánh vác và lo lắng. Còn giờ đây, mẹ im lặng, chẳng cười, chẳng nói như bao ngày nữa. Chiếc giường trắng ôm trọn cơ thể nhỏ bé của mẹ.

Mỗi sáng tôi lại vào viện thăm mẹ. Đặt bó hoa vàng trên bục cảnh gường, tôi kéo ghế ngôi sát vào người mẹ:

- Mẹ ơi, hôm nay hoa trên đòng cỏ xanh đã nở rồi, đẹp lắm ạ. Mẹ dậy cùng con lên ngắm hoa mẹ nhé!

Cô gái nhỏ cầm tay mẹ, nấc dài.

- Lại như thế rồi, con xin lỗi.

Đứng lên, cô hôn vào trán mẹ một nụ dài và bước ra khỏi phòng.

Ba ngày rồi tôi chẳng lên đồi cỏ xanh nữa. Tôi sợ những cảm xúc giấu kín sẽ lại dâng trào lên, nước mắt lại rơi, và tôi biết mẹ sẽ buồn khi thấy điều đó.

Ngày qua ngày tôi vẫn tin rằng mẹ sẽ tỉnh lại, sẽ lại cười tươi nụ cười rạng rỡ, sẽ lại cầm tay tôi bước trên con đường quen thuộc.

Gối đầu lên bãi cỏ xanh mơn mởn, lòng tôi thanh thản thêm một chút, bình yên thêm một chút. Gió thổi nhè nhẹ, kỉ niệm ùa về như một đoạn phim quay chậm, từng cảnh vật hiện ra rõ nét và thật chi tiết…

Quá khứ của tôi trên ngọn đồi cỏ xanh. Tôi nhớ có lần mẹ đã nói rằng:

“Nếu con nói điều con muốn ở đây vào một đêm trăng tròn thì điều ước của con sẽ thành hiện thực.”

Tôi từng nghĩ rằng mẹ nói vậy để giúp tôi thêm yêu cuộc sống. Nhưng còn giờ đây, tôi mong điều đó thành hiện thực, để mẹ có thể tỉnh lại và khỏe mạnh như xưa.

Gần một tháng rồi, ngày nào tôi cũng tới bệnh viện. Tia hi vọng cứ nhỏ dần, mong manh dần theo từng cú nhích chậm chạp của chiếc kim đồng hồ. Cũng trong thời gian ấy, tôi học cách tự chăm sóc bản thân. Mẹ biết chuyện này chắc chắn sẽ rất vui. Con gái mẹ đã lớn rồi mà!

Đồi hoa hy vọng

Con vẫn thường xuyên lên đồi cỏ xanh, ngắm nhìn những bông hoa vàng ươm tràn đầy sức sống.

Con nhớ mẹ lắm!

Con muốn nói chuyện với mẹ!

***

Điện thoại rung lên từng hồi giục giã, lê chân xuống giường nhìn đồng hồ đã là 11h đêm.

“Cháu đến bệnh viên ngay, mẹ cháu có chuyển biến xấu”.

Chạy thật nhanh và thất thanh gọi mẹ ơi trong vô vọng. Ba hôm trước là đêm trăng rằm, con đã lên cầu nguyện cho mẹ mau sớm lành bệnh để về sống với con. Ước cho mẹ tỉnh lại, mẹ sẽ cùng con lên đồi cỏ xanh chơi đuổi bắt như hồi còn nhỏ.

5h sáng, ai cũng nói rằng đã có một phép màu kì diệu làm cho mẹ vượt qua ranh giới của cái chết và sống. Gục bên giường mẹ, tôi thấy mạch đập của mẹ nhanh dần lên, tay mẹ ấm hơn.

Tôi nấu cháo xách vào cho mẹ. Tranh thủ chạy lên đồi, tôi ngắt một bó hoa vàng mang đến bệnh viện. mẹ bình phục một cách nhanh chóng. Bắt đầu từ việc tập đi vài ba bước ngắn. Mẹ ôm tôi vào lòng vuốt ve, tôi cảm nhận được sự yêu thương và tình cảm mẫu tử thiêng.

Hai tuần sau, mẹ được xuất viện. Trở về với ngôi nhà thân thương, mắt mẹ ánh lên những tia rạng rỡ, hạnh phúc. Mẹ lại dẫn tôi lên đồi cỏ xanh, những bông hoa vẫn xinh đẹp như thế, tỏa hương thơm ngát giữa núi đồi. Tôi vẫn thầm cảm ơn nơi này đã đưa mẹ trở về với tôi, mang lại niềm hạnh phúc trọn ven mà tôi luôn mơ ước. Và tôi yêu đồng có xanh đầy nắng và hoa.

© Nỗi buồn nhỏ - blogradio.vn

Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

back to top