Đôi bàn tay của bố
2020-02-06 01:20
Tác giả:
Nguyễn Thùy Dung
blogradio.vn - Cũng có những lúc tôi cảm thấy khó chịu vì những vết nứt trên tay bố cứ cứa vào da tôi, nhưng từ bé tôi đã ý thức được những dấu vết ấy là những dấu vết của sự vất vả, truân chuyên mà bố phải trải qua vì đã nhiều lần tôi chứng kiến tận mắt những lúc bố bị thương.
***
Nếu bạn để ý, có thể bạn sẽ thấy tôi viết về cuộc sống, về tình cảm con người ta ai ai cũng có nhưng lại chẳng bao giờ viết về tình cha hay tình mẹ - thứ tình cảm thiêng liêng nhất mà những người viết phải nghĩ đến.
Không phải là tôi không yêu gia đình mình, chẳng qua mỗi lần định đặt bút viết, tôi lại thấy nỗi áy náy căng tràn lồng ngực vì ngòi bút của mình quả thực còn rất non nớt, không đủ sức để diễn tả được cái cao cả trong tình cảm này đến với người khác. Cứ như thế hết lần này đến lần khác tôi bỏ dở bản thảo, chỉ có thể ghi lại được một chút từ ngữ vụng dại ngây thơ trong cuốn nhật kí.
Nhưng tôi cũng chẳng biết vì sao lần này chỉ vì một hành động nhỏ của một cô bé tôi vô tình gặp trên đường mà đầu óc cứ thôi thúc tôi phải viết.
Tôi nhìn thấy cô bé ấy hất tay bố mình ra, cau mày nói bằng giọng khó chịu:
“Sao mà tay bố thô ráp thế, bố đừng động vào người con, đừng xoa mặt con nữa, đau lắm”.
Có thể trẻ con chưa biết gì, chúng nghĩ sao thì nói vậy nhưng tôi chợt khựng lại, nước mắt vô thức rơi lã chã. Tôi thấy ông bố rụt tay vào, im lặng, lòng lại càng quặn thắt. Chợt muốn nắm lấy bàn tay của bố.
Tay bố tôi cũng thế, thô ráp và đầy những vết nứt, vết sẹo,… Những lúc tôi ốm sốt cao, bố vẫn thường xoa đầu hay nắm lấy tay tôi xoa đầu, an ủi: “Không sao đâu”. Cũng có những lúc tôi cảm thấy khó chịu vì những vết nứt trên tay bố cứ cứa vào da tôi, nhưng từ bé tôi đã ý thức được những dấu vết ấy là những dấu vết của sự vất vả, truân chuyên mà bố phải trải qua vì đã nhiều lần tôi chứng kiến tận mắt những lúc bố bị thương.
Bố chịu đựng nhiều lắm, tôi chưa từng thấy ông kêu đau lần nào cả dù cho tôi chỉ là người nhìn mà đã run lẩy bẩy khóc hết cả nước mắt như sắp chết đến nơi rồi ấy. Có mấy đồ nặng ơi là nặng mà tôi thấy bố vẫn phải cố mang vác một đoạn đường dài, gân tay ông nổi hết lên, da tím vào, tôi hỏi thì bố cũng chỉ bảo nặng rồi cười xuề. Có mấy lần kim đâm xuyên qua tay, ứa máu trông đáng sợ, ông vẫn cắn trăng chịu đựng, chỉ hơi cau mày. Rồi có lần tai nạn, khắp tay bố trầy xước, rớm máu, chằng chịt sẹo, ông vẫn cười hiền lơ đi những vết thương ấy cho tôi đã sợ.
Ông đối với tôi chính là một người hùng, một người đàn ông khỏe nhất, là người bố tuyệt vời nhất.
Tôi yêu đôi bàn tay đầy những thô ráp ấy, cho nên chưa lần nào tôi hất chúng ra khỏi mình cả. Tôi thực sự trân trọng những vết cứa của thời gian, của cuộc sống lên đôi tay của bố!
Mong là cô bé kia đến một lúc nào đó không xa sẽ hiểu được và tự động nắm lấy đôi bàn tay ấy!
© Nguyễn Thùy Dung - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình: Về nhà thôi, hạnh phúc ở đây rồi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức
Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai
Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình
Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.