Phát thanh xúc cảm của bạn !

Định mệnh yêu thương

2014-02-21 01:00

Tác giả:


Bài viết tham dự tuyển tập: "Yêu thương đầu tiên": Để bình chọn cho bài viết này mời bạn like, share và để lại bình luận bằng plug-in mạng xã hội ngay dưới chân bài đăng. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Truyện Online - Người ta vẫn thường tin vào định mệnh. Tôi cũng nằm trong số ‘người ta’ ấy. Tôi luôn tin rằng cái gọi là định mệnh ấy tồn tại trên đời. Bạn có thể đi tìm định mệnh của mình nhưng hãy tìm kiếm một nữa thôi, nữa còn lại hãy để định mệnh hoàn thành. Chỉ cần khi định mệnh thực sự xuất hiện, hãy yêu thương thật lòng.


Xuân

 
Ngày thứ 5 tôi ở viện chăm sóc  Hạ là ngày thứ 8 Hạ của tôi ngủ triền miên sau ca phẫu thuật. Một tai nạn đã xảy ra. Nhưng tôi chỉ còn 2 ngày để ở lại mảnh đất yêu thương này, 2 ngày để ở lại với gia đình, bạn bè và Hạ. Hai ngày nữa tôi sẽ sống trong một miền đất mới, hít thở bầu không khí khác trong bốn năm tiếp theo của đời mình. Vậy mà cậu ta vẫn chưa tỉnh lại để nói lời tạm biệt tôi…

Truyện Online, blogviet.com.vn, truyện ngắn hay, truyện cảm động, đọc truyện, sáng tác,

Tôi đã trải qua hai mùa đông ở New York với những cảm xúc đóng băng. Dường như, mùa hè tôi vui vẻ, hòa đồng bao nhiêu thì mùa đông tôi lại thu mình bấy nhiêu, lại chui rúc trong những tảng băng tâm hồn. Tôi yêu cái rét ngọt, dịu nhẹ của mùa đông Việt Nam hơn. Rét thật đấy nhưng luôn ngọt ngào bởi có gia đình để tựa vào, có bàn tay của ai đó để níu lấy. Còn ở New York phủ toàn tuyết trắng này chỉ có chăn bông để cuộn vào thôi. Những lúc ấy, mệt mỏi, quay quắt trong nỗi nhớ nhà, những lúc co ro một mình trong cái rét âm độ của trời tây, tôi nhớ Hạ biết bao. Suốt 12 năm học và cả những tháng ngày tuổi thơ, Hạ luôn đi bên tôi, luôn chăm sóc tôi như một người anh trai hơn là một cậu bạn thân nhà bên cạnh. Có một người bạn thân khác giới là một điều tuyệt vời ta nên tìm kiếm.

Tôi luôn tin rằng định mệnh sẽ mang đến cho tôi một chàng trai ở một miền đất mới mẻ. Và tôi đã thực hiện được một nữa của định mệnh là ở một bầu trời khác. Tôi đã đến với New York hoa lệ những ánh đèn và tôi muốn gặp được định mệnh của mình ở đây. Tôi vẫn thường kể rất nhiều về New York với những tòa nhà chọc trời với lối kiến trúc độc đáo, về ấm thực và cả những chuyến đi của tôi với Hạ bằng những tin nhắn trên Face.

“Này ông, hôm nay tôi vừa băng qua cây cầu nổi tiếng Williamsburg nối Manhattan với Queens đấy, còn lạc bước ở đôi bờ sông Đông nữa và dừng lại ở một quán café với cốc capuccino ngon tuyêt. Thời tiết tuyệt vời.”

“Trời trở lạnh và tôi thèm được đi ăn ngô nướng khoai nướng với ông quá.”

“Hạ yêu quí, tôi sắp 20 rồi. Và tôi đang rất nhớ ông bạn già của tôi. Sao không cái mail nào của tôi ông trả lời thế? Bị cô nàng nào bắt cóc rồi à? Này đừng có mà léng phéng nha. Tôi là người yêu ‘h.. hờ’ của ông mà J.”

“Này người yêu, người yêu quên em rồi à? Không reply là nghỉ chơi luôn đấyyyyyyyy L”


Thế đấy, đã hơn một năm nay, tôi luôn gào thét trong mỗi tin nhắn. Vậy mà kẻ vô tâm kia vẫn không thèm trả lời. Đang loay hoay dọn đồ, thế nào mà tôi lại làm rơi chiếc vali. Đồ đạc bật ra tứ phía. Còn sót lại một cuốn sách bìa đỏ bị vướng ở ngăn cuối cùng của đáy vali. “Hãy nói yêu thôi đừng nói yêu mãi mãi”. Tên sách khá ấn tượng. Nhưng tôi còn ấn tượng hơn và ngạc nhiên đến rơi nước mắt, khi nhìn thấy những nét chữ quen quen ở trag đầu tiên :

Thật sự là tôi rất rất thích bà. Và tôi mong khi trở về, bà sẽ ‘nâng cấp’ mối quan hệ của chúng ta. Để bà gọi tôi là anh nhưng không phải ‘anh trai’ mà là ‘anh yêu’. Lần thứ n tôi tỏ tình đấy. Sẽ chờ bà trở về, đi mạnh giỏi và về nguyên vẹn cho tôi.

Hứ, nâng cấp cái khỉ mốc gì, tin nhắn thì không bao giờ chịu trả lời. Hắn ta để lại cho tôi mấy dòng này rồi mất tích từ sau tin nhắn thông báo đã khỏe lại sau một tháng nằm viện. Mà sao giấu sách lúc nào mà kĩ thế giờ tôi mới phát hiện ra. Có đến n lần, Hạ tỏ tình với tôi nhưng lần nào cũng bị từ chối. Không phải vì không thích Hạ. Tôi sợ, một ngày nào đó, tôi sẽ mất đi không chỉ là người yêu mà còn là một tên bạn thân, một nguời hàng xóm và cả một người anh trai nữa.

Năm 17, tôi khóc ngon lành trong vòng tay Hạ vì bị một cậu bạn từ chối tình cảm. Hạ lúc ấy nói với tôi rằng: ”Bà có biết vì sao mùa xuân rồi tới mùa hạ không? Vì sao sau bà là tôi không? Vì tôi mới là định mệnh của bà chứ không phải cậu ta. Không tin à,  hỏi tôi mà xem. ”Hạ đã an ủi tôi như thế. Và sau hôm đó, chúng tôi trở thành người yêu hờ của nhau. Và tôi vẫn luôn nghĩ như thế cho đến khi đọc được những dòng này. Tôi biết tình cảm của Hạ luôn nhiều hơn tôi.

Một buối sáng, trời trở rét hơn, tuyết rơi nặng hơn, khoác một chiếc áo lông to sụ, tôi bước vô định trên đường phố New York. Lặng đi trước vẻ đồ sộ của tòa nhà Empire State, tôi thấy mình nhỏ bé quá.  Dừng lại bên một người hát rong, tôi nghe hết bài hát rồi bỏ vào chiếc mũ hai đồng xu. Qua ô cửa sổ màu xanh của một quán café, tôi đang thả trôi thời gian của mình để nhìn dòng người. Tôi gọi một ly Latte. Hình như nó chẳng khác gì cappuccino ưa thích của tôi. Hạ thích Latte.

Không hiếu sao, tôi luôn nghĩ mình sẽ tìm thấy một thứ gì đặc biệt ở đây, ở New York nhộn nhịp ánh đèn này. Giữa những mênh mang suy nghĩ tôi nhớ đến Hạ. Suốt một tuần rồi, từ khi phát hiện ra quyển sách , tôi luôn nhớ Hạ, nhớ quay quắt. Tôi thèm được nới chuyện với Hạ hơn bao giờ hết. Cái cảm giác này khác hằn với nỗi nhớ trước kia khi nhớ về một đứa bạn thân. Tôi lôi điện thoại trong túi, lên face và nhắn tin cho Chi: “Mi ơi Hạ đổi số à? Cho tôi số của Hạ đi”

Hai ngày sau, Chi gửi số của Hạ cho tôi. Cả buổi tối, tay tôi cứ phân vân giữa việc bấm hay không bấm nút “Send”. Và cuối cùng, tôi đã gửi đi bức thư: “Hãy nói yêu thôi đừng nói yêu mãi mãi – từ ‘anh yêu’ ấy bây giờ gọi có muộn không?”.

Một tuần sau, từ màn hình hiện lên số của Hạ. Tôi hồi hộp mở tin nhắn rồi… lặng đi.

7h30’, tôi bước đi chậm rãi trên đại lộ Broadway, cả tim và mắt đều hướng về Quảng trường Thời Đại. Ánh sáng từ các bảng hiệu quảng cáo rực rỡ và chói lòa làm cho quảng trường như sinh động hơn, lung linh hơn. Tôi mải miết trong thứ ánh sáng lấp lánh, đắm mình trong bầu trời đêm New York và chờ đợi một điều kì diệu. Cho đến khi chỉ vài bước chân nữa là tôi đặt chân vào ‘giao lộ của thế giới’, tôi khựng lại. Là Hạ , đúng là Hạ rồi, Hạ đang ở New York và Hạ đag nhìn về phía tôi.

Chưa bao giờ tôi nghĩ Hạ là định mệnh của mình. Nhưng giây phút này, định mệnh đã đưa Hạ đến với tôi, trong một ngày đông giá, giữa đất trời New York. Ngay lúc này đây tôi muốn chạy về phía Hạ để ôm lấy những tia nắng mùa hè của tôi. Suốt những ngày đông lạnh kia, tôi đã quanh quẩn trong mớ cảm xúc hỗn độn và n lần tự lừa dối lòng mình. Tôi muốn chạy đến để gọi một tiếng ‘ anh yêu’, để níu lấy bàn tay quen thuộc ấy, để vượt qua những giới hạn mà bấy lâu nay luôn kìm giữ bước chân tôi. Để một lần những yêu thương thực sự  trong tôi được thoát ra khỏi vỏ bọc yếu đuối của chính mình.

Và tôi đã chạy đến với tất cả yêu thương….
 
***

Hạ

Tôi tỉnh dậy, đầu đau váng vất, toàn thân đau ê ẩm và một mớ dây nhợ lòng thòng bên người. Tôi khẽ cựa mình, mẹ đang gục đầu bên giường, chợt tỉnh giấc:

-         Hạ! Con tỉnh rồi hả? Có nhận ra mẹ không? Ơn trời !Ông ơi, Hạ nó tỉnh rồi.
-         Mẹ, hôm nay Xuân đi thì phải?
-         Nó đi được một tuần rồi con ạ. Mấy bữa nó bên con suốt…


Tôi đã ngủ lâu vậy sao? Với chiếc điện thoại tôi nhắn tin cho Xuân thông báo rằng mình đã khỏe lại và xin lỗi đã không thể chào tạm biệt nó.

Quay cuồng với đống bài vở, miệt mài đến lớp tiếng Anh, chăm chỉ nghe băng và viết luận, lang thang bờ hồ để nói chuyện với người nước ngoài, tôi đang săn tìm học bổng nhưng nhất định phải là học bổng New York. Suốt một năm trời tu luyện, tôi muốn sang bên kia để học kinh tế và cũng để tìm cô người yêu không - hề - hờ tí nào của tôi. Mùa xuân rồi đến mùa hè. Xuân sang trước và tôi sẽ đến sau.

Hộp thư đầy những tin nhắn của Xuân. Cái nào tôi cũng đọc, đọc hết, đọc đi đọc lại, nhưng không cái nào tôi trả lời. Tôi muốn trả lời mọi câu hỏi của cô gái ấy trực tiếp chứ không phải qua mail thế này. Tôi yêu Xuân, một tình yêu thầm lặng nhưng mãn nguyện. Chính vì vậy, tôi vẫn đang tìm học bổng và tìm cơ hội thực hiện lần tỏ tình thứ n của mình ở New York.

Ngay khi yên vị trên ghế máy bay, trước khi tắt máy điện thoại, tôi nhận được tin nhắn của Chi: ”Xuân nó hỏi số ông đấy, tôi gửi rồi. Nó vẫn dùng số cũ có gì thì qua đó liên lạc. Đi đường bình an”. Tôi mỉm cười và tắt máy…

Buổi tối đầu tiên ở New York, tôi nhận được tin nhắn từ số máy quen. Bảy ngày sau khi đã quen với múi giờ, với nhịp sống nơi đây, tôi mới quyết định giải quyết vấn đề với cái tin nhắn đến từ ngày đầu tiên, thực hiện nốt giấc mơ của tôi. Một tin nhắn đã được gửi đi với nội dung: ”Tomorrow, 8p.m, Time Square, Find me.”

Truyện Online, blogviet.com.vn, truyện ngắn hay, truyện cảm động, đọc truyện, sáng tác,

Có thể sẽ lại một lần nữa trong n lần tôi tỏ tình với Xuân nhưng lần này là ở New York. Nếu lần này Xuân nhận lời thì Quảng trường Thời Đại sẽ là ‘giao lộ tình yêu’ của tôi còn nếu không thì nó đơn giản vẫn là ‘giao lộ của thế giới’.

Người ta vẫn thường tin vào định mệnh. Tôi cũng nằm trong số ‘người ta’ ấy. Tôi luôn tin rằng cái gọi là định mệnh ấy tồn tại trên đời. Bạn có thể đi tìm định mệnh của mình nhưng hãy tìm kiếm một nữa thôi, nữa còn lại hãy để định mệnh hoàn thành. Chỉ cần khi định mệnh thực sự xuất hiện, hãy yêu thương thật lòng.
 
  • Gửi từ Tyt Nguyễn.
Lời tựa: Tớ yêu thích tự do và luôn muốn khám phá những phương trời mới, là một người có thể nói là nổi loạn nhưng luôn biết tôn trọng những giá trị. Mình nghe blogradio lần đầu ở máy nghe nhạc của chị và đổ đứ đừ giọng của anh Gà Quay và chị Chit Xinh. Vì toàn nghe cảm xúc của mọi người thôi nên lần này quyết định sẽ viết để mọi người cùng nghe.




Click vào đây để tìm hiểu thêm thông tin chi tiết

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


                                   


 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn

Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Theo bạn, như thế nào là ổn định?

Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.

Mùa đông – 2017

Mùa đông – 2017

Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.

4 con giáp là 'thần giữ của'

4 con giáp là 'thần giữ của'

Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.

back to top