Phát thanh xúc cảm của bạn !

Điều kỳ diệu từ hương khói bếp

2020-02-22 01:28

Tác giả: Cactus


blogradio.vn - Ngay giây phút đứng giữa ranh giới mỏng manh của mầm non và lá khô, tiếng chuông điện thoại từ mẹ vang lên. Hình ảnh người mẹ già còm cùng đôi tay thô ráp trong lúc nhóm bếp được tôi chụp vội đập vào mắt mình. Sống mũi tôi cay xè, bàn tay vô thức buông xuôi, các viên thuốc cứ thế rơi xuống. Âm thanh điện thoại hòa lẫn với những viên thuốc đang nhảy tứ tung trên nền gạch báo hiệu thần chết đã đi qua. Tôi được hồi sinh trong khoảnh khắc kì diệu cuộc đời.

***

Có ai đó đã nói với tôi rằng cuộc sống xa nhà thật sự dễ chịu đến nhường nào, bản thân không bị ép trong lồng kính định hướng của người lớn và tự do làm những điều quái đản mà bấy lâu nay luôn hằng khao khát. Tôi vẫn tin như thế, tin với ý nghĩ non nớt của đứa trẻ mới học cách đưa đôi tay trắng ngần không vương bụi đời đi vào cuộc sống lấm lem. Giờ đây, đôi tay này không còn trắng nữa, nó nhấp nhem bảng màu đầy màu sắc, còn có cả, mùi cay nồng. Và cả niềm tin của một người vô danh cũng biến mất, chỉ còn tiếng nấc trong miệng không thể thốt ra rằng tôi muốn về nhà, về với hương khói bếp đang nổ tí tắc trong đêm đông.

khoi-bep-2

Đứng giữa lòng thành phố, mọi thứ đều có chức năng riêng nó. Bảng đèn giao thông không ngừng chuyển số, dòng xe hối hả đi qua mang lên mình một hoài bão riêng. Kèn hồng âm thầm vương nụ hoa tô một chút gì đó nhuốm lên toan tính con người. Sự ồn ào, đông đúc, tấp nập cùng với những cám dỗ xa hoa tạo nên thương hiệu thành phố. Đó là nơi tôi đã dè dặt muốn đến, là nơi con người có thể cứu vớt mảnh đời bất hạnh này bằng một cách nào đó mà lương tâm và đạo đức luôn đấu tranh giằng co với nhau. Tôi đã từng bị bạn bè xa lánh, cười cợt vì bộ mặt ngây ngốc của mình, vì bộ quần áo đang mặc trên người không giống họ, và vì tôi không thuộc về nơi họ.

Những năm tháng đại học, tôi gần như rơi vào trầm cảm, một căn bệnh đáng sợ có thể tước bỏ cuộc sống của tôi vào những lúc bất chợt không hay biết. Tôi đâm ra luôn sợ hãi mọi thứ, tôi sợ đám đông, sợ tiếng cười đùa, sợ ánh mắt nơi ai đang hướng về mình, sợ giao tiếp, một ngày trôi qua tôi hầu như không mở miệng nói bất kì lời nào với ai. Tôi mờ nhạt dần trong chốn đông người. Mọi người hầu như bỏ qua sự hiện diện của tôi. Trong lúc suy nghĩ rối bời, nước mắt giằng giụa, tay chân không còn cảm giác, lý trí giống như bị thế lực vô hình nào đó kéo đi, đi mãi, đi mãi, đi về phía không còn buồn đau. Tôi vô thức nhìn vào lọ thuốc ngủ - thứ giúp tôi an yên trong màn đêm. Tôi cứ nhìn như thế và rồi, tôi lấy nó, một viên, hai viên, và nhiều viên trong tay tôi. Tôi sẽ kết thúc mọi thứ đây. Sẽ không còn màn đêm đáng sợ chiếm lấy tâm hồn bé nhỏ này. Sẽ không còn hình ảnh cô gái cuộn chặc mình với những tiếng nấc nơi lồng ngực, sẽ qua đi gánh nặng trên vai về một con người không hòa hợp với thế giới này.

khoi-bep-3

Ngay giây phút đứng giữa ranh giới mỏng manh của mầm non và lá khô, tiếng chuông điện thoại từ mẹ vang lên. Hình ảnh người mẹ già còm cùng đôi tay thô ráp trong lúc nhóm bếp được tôi chụp vội đập vào mắt mình. Sống mũi tôi cay xè, bàn tay vô thức buông xuôi, các viên thuốc cứ thế rơi xuống. Âm thanh điện thoại hòa lẫn với những viên thuốc đang nhảy tứ tung trên nền gạch báo hiệu thần chết đã đi qua. Tôi được hồi sinh trong khoảnh khắc kì diệu cuộc đời. Dường như bà cảm giác được sắp phải mất thứ gì đó bà đã có trong mười tám năm qua nên trong lúc đối diện với sự ra đi, người cho tôi cuộc sống cũng chính là người cứu lấy cuộc đời tôi.

Một thời gian dài sau đó, tôi đã không còn ý định tự tử. Nhưng tổn thương vẫn nguyên vẹn nơi đáy lòng. Chỉ là có một vỏ bọc phủ kín con dao ngăn nó rỉ máu. Tôi vẫn tiếp tục cuộc sống của mình. Đi học, làm thêm và cô đơn. Cứ thế, ba năm trôi qua, tôi lặp lại vòng tuần hoàn nhàm chán. Ba năm tôi vẫn chưa về nhà, đường dài, chi phí đi lại tôi không gánh nổi. Mẹ chắc hẳn đã nhớ tôi lắm, bà muốn nhìn tôi trưởng thành. Số tiền làm thêm nhỏ bé tôi tích góp lại cuối cùng cũng đủ cho một chuyến khứ hồi của mình. Tranh thủ trong lúc xét chờ tốt nghiệp, tôi quyết định về nhà. Tôi đã khao khát lắm giây phút ấy, không còn hình ảnh về quê nhà trong giấc mơ chập chờn, không còn phải khao khát được ôm vào lòng bà như đứa trẻ đói lòng khát sữa, mà là sự thật. Hình ảnh người mẹ già nhỏ bé nhóm bếp, tôi đã không kìm được nước mắt. Cuối cùng tôi cũng hiểu mục tiêu tiếp tục sống là gì. Tôi đã biết những cố gắng và phấn đấu của mình cũng có mục tiêu. Ngày ấy, nếu như bà không gọi tôi, liệu bây giờ tôi có đứng đây và ngộ nhận ra sai lầm của mình. Thật là ngu ngốc biết bao.

khoi-bep-1

Sau khi tìm được việc làm, tôi có ý định đón bà lên ở cùng tôi. Tôi không muốn cuộc sống lại một lần rơi vào bế tắc. Tôi muốn bù đắp cho bà những năm tháng tuổi trẻ bà dùng để đánh đổi lấy cái lưng cong, đôi tay khẳng khiu và đôi mắt lèm nhèm nhưng bà từ chối tôi. Bà muốn được ở nơi quê nhà. So với việc đi làm, áp lực lúc nào cũng căng lên người, nhưng tôi đã không còn nhỏ bé và dễ bị tổn thương. Tôi đã học được cách đi qua giông bão từ ngày hôm ấy. Tôi trở nên yêu bản thân hơn bao giờ hết. Vì tôi biết, sẽ không có bất cứ thứ gì đánh gục tôi thêm một lần nữa khi có mùi khói bếp của bà tỏa hương trong lòng tôi để xua tan đi thương tổn ngoài kia.

© Cactus - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình: Thanh xuân này con đã nợ cha mẹ thật nhiều

Cactus

Hoa vẫn nở trên miền khô cằn. Chỉ là muốn hay không

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giá như cậu biết sống làm người tốt sớm hơn!

Giá như cậu biết sống làm người tốt sớm hơn!

Thật sự, giờ cậu đã hiểu ra tôi và biết thương tôi. Cái ôm hòa giải gỡ bỏ mọi nút thắt suốt tám năm qia. Đó cũng là lần đầu và cũng là lần cuối cùng cậu thật tâm xem tôi là chị dâu của cậu, chúng tôi được là chị em.

Đa ơi

Đa ơi

Đa ơi! Sao buồn thế Trông bọn trẻ đến tìm Suốt thời gian im tiếng Lặng lẽ một niềm riêng

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 5)

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 5)

Cảm ơn cuộc gặp gỡ ấy đã đưa chúng mình từ hai người xa lạ đến với nhau thành người thương. Từ nay mình không còn một mình nữa mà có người cạnh bên quan tâm và yêu thương.

Làm gì để sống hạnh phúc?

Làm gì để sống hạnh phúc?

Chính bản thân bạn, sống trong chính câu chuyện của mình nhưng cũng không biết mình có đang thực sự hạnh phúc hay đang cố ích kỷ che đậy một vết thương cũ.

Thuận vợ thuận chồng

Thuận vợ thuận chồng

Dù có lúc “Cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt” nhưng cuối cùng họ vẫn nghĩ đến cái nghĩa cái tình, vẫn “ăn đời ở kiếp” với nhau, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, giữ cho tổ ấm gia đình luôn được bền vững, tốt đẹp.

Các tầng mây

Các tầng mây

Tôi muốn có một người ngang tầm với mình, không phải về gia cảnh mà là mindset, anh có thể giàu hoặc nghèo hơn tôi nhưng về tư duy sống thì chúng ta phải đồng điệu.

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 4)

Nếu yêu anh là một ván cược thì kết quả nào cho em? (Phần 4)

Có lẽ mình là một cô gái may mắn và hạnh phúc khi nhận được lời tỏ tình trực tiếp như thế. Có thể những lời tỏ tình có thể không quá ngọt ngào trau chuốt thế nhưng lại thật chân thành. Ngày trước lúc mình chọc anh thế mối quan hệ của cả hai đang là gì, anh bảo rằng bản thân không muốn nói những lời quan trọng thông qua tin nhắn. Có thể thấy anh nghiêm túc với mối quan hệ này như thế nào.

Yêu lắm quê mình

Yêu lắm quê mình

Dẫu bộn bề, thiếu thốn, dẫu ngược xuôi chạy ăn từng bữa, nhưng ai nấy đều sống thiện lương, đều ước mơ và tin tưởng vào những điều tốt đẹp ở tương lai phía trước. Người quê tôi tin rằng “Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời”, đời ông bà, bố mẹ khổ nhưng chắc chắn đời con cháu rồi sẽ sung sướng.

Thăm thẳm chiều trôi

Thăm thẳm chiều trôi

Có một chiều em đến góc phố quen Lòng chợt nhớ bao dấu yêu ngày cũ Lòng chợt nhớ một chiều thật xa thẳm Một chiều trong hoàng hôn đã có mỗi đôi ta

Tình yêu mãi vững bền

Tình yêu mãi vững bền

Một tình yêu có rất nhiều người chen vào có rất nhiều người cùng yêu nhưng tất cả chỉ làm nhân lên hạnh phúc chứ chẳng có tranh dành thiệt hơn chẳng có thắng thua được mất.

back to top