Điều kỳ diệu từ hương khói bếp
2020-02-22 01:28
Tác giả:
Cactus
blogradio.vn - Ngay giây phút đứng giữa ranh giới mỏng manh của mầm non và lá khô, tiếng chuông điện thoại từ mẹ vang lên. Hình ảnh người mẹ già còm cùng đôi tay thô ráp trong lúc nhóm bếp được tôi chụp vội đập vào mắt mình. Sống mũi tôi cay xè, bàn tay vô thức buông xuôi, các viên thuốc cứ thế rơi xuống. Âm thanh điện thoại hòa lẫn với những viên thuốc đang nhảy tứ tung trên nền gạch báo hiệu thần chết đã đi qua. Tôi được hồi sinh trong khoảnh khắc kì diệu cuộc đời.
***
Có ai đó đã nói với tôi rằng cuộc sống xa nhà thật sự dễ chịu đến nhường nào, bản thân không bị ép trong lồng kính định hướng của người lớn và tự do làm những điều quái đản mà bấy lâu nay luôn hằng khao khát. Tôi vẫn tin như thế, tin với ý nghĩ non nớt của đứa trẻ mới học cách đưa đôi tay trắng ngần không vương bụi đời đi vào cuộc sống lấm lem. Giờ đây, đôi tay này không còn trắng nữa, nó nhấp nhem bảng màu đầy màu sắc, còn có cả, mùi cay nồng. Và cả niềm tin của một người vô danh cũng biến mất, chỉ còn tiếng nấc trong miệng không thể thốt ra rằng tôi muốn về nhà, về với hương khói bếp đang nổ tí tắc trong đêm đông.

Đứng giữa lòng thành phố, mọi thứ đều có chức năng riêng nó. Bảng đèn giao thông không ngừng chuyển số, dòng xe hối hả đi qua mang lên mình một hoài bão riêng. Kèn hồng âm thầm vương nụ hoa tô một chút gì đó nhuốm lên toan tính con người. Sự ồn ào, đông đúc, tấp nập cùng với những cám dỗ xa hoa tạo nên thương hiệu thành phố. Đó là nơi tôi đã dè dặt muốn đến, là nơi con người có thể cứu vớt mảnh đời bất hạnh này bằng một cách nào đó mà lương tâm và đạo đức luôn đấu tranh giằng co với nhau. Tôi đã từng bị bạn bè xa lánh, cười cợt vì bộ mặt ngây ngốc của mình, vì bộ quần áo đang mặc trên người không giống họ, và vì tôi không thuộc về nơi họ.
Những năm tháng đại học, tôi gần như rơi vào trầm cảm, một căn bệnh đáng sợ có thể tước bỏ cuộc sống của tôi vào những lúc bất chợt không hay biết. Tôi đâm ra luôn sợ hãi mọi thứ, tôi sợ đám đông, sợ tiếng cười đùa, sợ ánh mắt nơi ai đang hướng về mình, sợ giao tiếp, một ngày trôi qua tôi hầu như không mở miệng nói bất kì lời nào với ai. Tôi mờ nhạt dần trong chốn đông người. Mọi người hầu như bỏ qua sự hiện diện của tôi. Trong lúc suy nghĩ rối bời, nước mắt giằng giụa, tay chân không còn cảm giác, lý trí giống như bị thế lực vô hình nào đó kéo đi, đi mãi, đi mãi, đi về phía không còn buồn đau. Tôi vô thức nhìn vào lọ thuốc ngủ - thứ giúp tôi an yên trong màn đêm. Tôi cứ nhìn như thế và rồi, tôi lấy nó, một viên, hai viên, và nhiều viên trong tay tôi. Tôi sẽ kết thúc mọi thứ đây. Sẽ không còn màn đêm đáng sợ chiếm lấy tâm hồn bé nhỏ này. Sẽ không còn hình ảnh cô gái cuộn chặc mình với những tiếng nấc nơi lồng ngực, sẽ qua đi gánh nặng trên vai về một con người không hòa hợp với thế giới này.

Ngay giây phút đứng giữa ranh giới mỏng manh của mầm non và lá khô, tiếng chuông điện thoại từ mẹ vang lên. Hình ảnh người mẹ già còm cùng đôi tay thô ráp trong lúc nhóm bếp được tôi chụp vội đập vào mắt mình. Sống mũi tôi cay xè, bàn tay vô thức buông xuôi, các viên thuốc cứ thế rơi xuống. Âm thanh điện thoại hòa lẫn với những viên thuốc đang nhảy tứ tung trên nền gạch báo hiệu thần chết đã đi qua. Tôi được hồi sinh trong khoảnh khắc kì diệu cuộc đời. Dường như bà cảm giác được sắp phải mất thứ gì đó bà đã có trong mười tám năm qua nên trong lúc đối diện với sự ra đi, người cho tôi cuộc sống cũng chính là người cứu lấy cuộc đời tôi.
Một thời gian dài sau đó, tôi đã không còn ý định tự tử. Nhưng tổn thương vẫn nguyên vẹn nơi đáy lòng. Chỉ là có một vỏ bọc phủ kín con dao ngăn nó rỉ máu. Tôi vẫn tiếp tục cuộc sống của mình. Đi học, làm thêm và cô đơn. Cứ thế, ba năm trôi qua, tôi lặp lại vòng tuần hoàn nhàm chán. Ba năm tôi vẫn chưa về nhà, đường dài, chi phí đi lại tôi không gánh nổi. Mẹ chắc hẳn đã nhớ tôi lắm, bà muốn nhìn tôi trưởng thành. Số tiền làm thêm nhỏ bé tôi tích góp lại cuối cùng cũng đủ cho một chuyến khứ hồi của mình. Tranh thủ trong lúc xét chờ tốt nghiệp, tôi quyết định về nhà. Tôi đã khao khát lắm giây phút ấy, không còn hình ảnh về quê nhà trong giấc mơ chập chờn, không còn phải khao khát được ôm vào lòng bà như đứa trẻ đói lòng khát sữa, mà là sự thật. Hình ảnh người mẹ già nhỏ bé nhóm bếp, tôi đã không kìm được nước mắt. Cuối cùng tôi cũng hiểu mục tiêu tiếp tục sống là gì. Tôi đã biết những cố gắng và phấn đấu của mình cũng có mục tiêu. Ngày ấy, nếu như bà không gọi tôi, liệu bây giờ tôi có đứng đây và ngộ nhận ra sai lầm của mình. Thật là ngu ngốc biết bao.

Sau khi tìm được việc làm, tôi có ý định đón bà lên ở cùng tôi. Tôi không muốn cuộc sống lại một lần rơi vào bế tắc. Tôi muốn bù đắp cho bà những năm tháng tuổi trẻ bà dùng để đánh đổi lấy cái lưng cong, đôi tay khẳng khiu và đôi mắt lèm nhèm nhưng bà từ chối tôi. Bà muốn được ở nơi quê nhà. So với việc đi làm, áp lực lúc nào cũng căng lên người, nhưng tôi đã không còn nhỏ bé và dễ bị tổn thương. Tôi đã học được cách đi qua giông bão từ ngày hôm ấy. Tôi trở nên yêu bản thân hơn bao giờ hết. Vì tôi biết, sẽ không có bất cứ thứ gì đánh gục tôi thêm một lần nữa khi có mùi khói bếp của bà tỏa hương trong lòng tôi để xua tan đi thương tổn ngoài kia.
© Cactus - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình: Thanh xuân này con đã nợ cha mẹ thật nhiều
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.







