Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cứ để nỗi buồn bay theo làn khói chiều

2019-04-13 08:25

Tác giả:


blogradio.vn - Đời vốn không phải trò chơi. Bàn tay chay sần, nhăn nheo ấy đã cố sức bao năm, nhưng vẫn bất lực trước sự rệu rã này. Thời gian thật ác liệt.

***

Tiếng lá cây xào xạc. Gió vẫn cố sức chen chân vào mọi ngõ ngách, bất cứ nơi nào chưa được lấp đầy. Cũng nhờ vậy mà hắn bớt cô đơn, ít nhất cũng có cái gì đó động đậy quanh đây. Bốn phía tịch mịch. Hắn lại đưa võng , tạo ra vô số tiếng gió hú.

- Mày làm gì vậy Nhân? Bộ mún vắt thân lên cây vú sữa hả?

Một dáng người lụm khụm xuất hiện từ nhà dưới, chắc là ông đã nghe thấy tiếng dây dù siết lấy thân cây. Thằng cháu của ông tính hạ luôn cây vú sữa... Nhưng trái ngược với biểu tình khó coi ấy, hắn chỉ cười nham nhở:

- Là ngoại lo cho con hay cho cây sữa đó?

Chắc ngoại sợ hắn làm hư hao cây sữa đang ra trái. Mấy nhánh cây oằn sát đất, mà cái cây có cao bao nhiêu nè, vậy mà trái to trái nhỏ chi chít khắp cây. Hắn từng hỏi ông như thế. Ông nói nó là vú sữa ghép cành, tuổi của cành đã đủ cho ra trái. Hèn chi.

- Tao cho mày ăn dép nghen con. Cái thằng...

Hắn cười hì hì. Ngoại cũng mặc cho hắn muốn làm sao thì làm, nhấc chân quay ngược trở vô nhà.

Giữa trưa nắng gắt gao, nếu không nhờ tán cây sữa này chắn lại, cả trăm luồng nắng sẽ thuận lợi đổ tràn xuống chỗ hắn, giống như ở ngoài khoảng sân trước nhà kia.

nỗi buồn quê nhà

Từ chỗ hắn nằm có thể ngó được bộ ván đen mun. Gỗ đã bị hư hao nhiều bởi mối mọt. Hắn vẫn thường thấy vài đụn bụi gỗ li ti nằm chình ình dưới đít ván. Ngoại luôn kêu hắn lên đó mà nằm nghỉ trưa, cớ gì lại mắc võng ngoài vườn, lại bị lông sâu bay làm cho ngứa.

- Ngoại ơi, con thà bị sâu bắn chứ nằm đó có mà chảy hết mỡ bụng.

Hắn nhắm mắt. Gió vun vút, mạnh đến nỗi vài trái vú sữa non cỡ bằng đầu ngón cái của hắn rớt bịch xuống đám lá khô phủ dày dưới nền đất.

Ngoại đã trở lên nhà trên, chỗ cái giường cùng với cái máy nghe đài. Không biết ngoại mở đài nào mà giọng cải lương nghe bùi tai quá, lại có chút ngậm ngùi. Hắn dời mắt, thấy ngoại đã nằm gác chân, tay để ngay trán, trong đáy mắt mơ màng đó chắc đã không còn cái nóc mùng thủng lỗ chỗ nữa rồi. Hẳn ông lại nghĩ đến chuyện xưa, đủ xưa để hắn không thể chạm tới.

- Mày coi, mấy cây kiểng tao đã hôn? Mày có nhớ cái bữa mưa dữ thần đó hông?

Cũng vì trận mưa đó, xe hắn chết máy giữa dòng nước ở chỗ ai cũng không ngờ là nó bị ngập. Còn ở dưới đây điện lên, cả vườn kiểng lẫn mấy cây ăn trái của ngoại ngập hết.

- Tao mà không hì hục đắp mô lên, giờ mà bây còn thấy nó xanh leo lẽo như vậy.

Hắn cười mỉm, vừa thòng chân hẩy nhẹ, cái võng đảo qua đảo lại. Lần này thân cây tội nghiệp lại tróc mất vài miếng vỏ, rớt lụp bụp xuống đất.

- Hình như mày có lỗ tai chỉ để cho có hả?

- Ngoại nói làm con buồn ghê nơi. Con hổng bằng cây sữa của ngoại.

Hắn thở dài, bày ra bộ mặt thảm hết chỗ nói. Người ngoài nhìn vô, còn tưởng hắn bị gì. Chỉ có ông cụ nằm đó ngó ra mới biết sự tình nó cạn lời đến cỡ nào.

Hắn cả nghĩ dù có giọng ca xưa cũ ấy cũng không làm giảm bớt tiếng gió lùa, tiếng lá lao xao và trong mơ hồ hắn còn nghe cả tiếng nắng đổ ầm ầm xuống mặt đất. Có khi, còn có cả tiếng chuyện trò trong lòng. Của những thứ đã trở thành quá khứ.

***

nỗi buồn khói bếp

- Mùng 4 tháng 8 giỗ bà hả ngoại?

- Ờ.

- Tới đó con lên phố rồi...

- Ờ.

- Con hông về được...

- Ờ thì tao có làm nhiều nhặng gì đâu...

Hắn thở dài. Cùng một câu hỏi, lần nào ngoại cũng trả lời y chang. Nhà vách lá ngày nào đã được mấy cậu mấy dì xây lên tường từ lâu. Mái ngói đỏ đã lấm tấm vệt đen, mốc meo. Căn nhà chữ đinh rộng thinh thang từ lâu đã tỉ lệ nghịch với số dân cư ngụ ở đây.

***

Rất nhiều năm trước. Hôm đó hắn đứng lặng trong góc tường, dải khăn trắng còn quấn quanh đầu, hắn nghe ngoại hỏi ai đó chừng nào về. Hắn nghe rõ tiếng đáp lại, là của mẹ hắn.

- Bà có là gì với ảnh đâu mà về. Ba cũng biết ảnh có ưa gì...

Câu chữ còn lại không thể lọt nổi vào lỗ tai đang ù đi của hắn. Hắn nghe tiếng bước chân, nhưng chỉ là của một người. Còn một người ở lại.

Có khi nỗi đau tiễn người đã khuất còn không thấm tháp gì so với nỗi buồn của người ở lại. Người ở lại đó, hắn đã thoáng thấy nét mặt sa sầm nhưng cũng rất nhanh sau đó, hắn lại thấy người đó tất tả với khách khứa, với nhang đèn, và cả sau này. Hắn chưa từng hỏi, cũng không muốn đề cập đến. Đơn giản, là không muốn khơi lại những thứ khiến người còn sống thêm thở dài.

Hắn nằm đó, để mặc cho nắng gió, để mặc cho tiếng ca quẩn quanh vô hình. Có những thứ phân định rạch ròi, một là một, hai là hai. Chỉ sợ nó lửng lờ giữa hai bên, thấy được đó, cảm nhận được đó nhưng không thể nào nắm bắt được. Để rồi phát điên.

Cả đời, ngoại đối với ai cũng là thiệt tâm. Ngoại cần người, không phải để hoàn thiện trò chơi lắp ráp của mình, để rồi hả hê. Đời vốn không phải trò chơi. Bàn tay chay sần, nhăn nheo ấy đã cố sức bao năm, nhưng vẫn bất lực trước sự rệu rã này. Thời gian thật ác liệt.

***

Bóng xế, hắn bắt gặp hình ảnh ngả nghiêng của mình trên nền sân khi rời võng. Ngoại dậy rồi, hắn nghe thấy tiếng rổn rẻng phía sàn nước. Hắn chạy ù xuống nhà dưới, quên cả rửa mặt.

- Chiều nay ăn gì ngoại?

- Mắm kho, mày ra ngoài mương hái súng, sẵn băng qua vườn bứng mấy cây cải non, lát chiều hai ông cháu mình ăn. Tao lo nấu mắm trong này...

Lúc hắn trở vào, đã nghe được mùi mắm. Thứ mùi mặn mà ấy vẫn không đủ sức bức ép mùi của bùn tanh, mùi của củi cháy lép bép, mùi của gió chiều mang đến từ đâu đó trong cái xóm nhỏ lặng lẽ, nghèo xơ. Rồi hắn giật mình bởi mùi thuốc lá. Cũng lâu lắm rồi. Hắn nghĩ.

- Ngoại ơi, vú sữa chín kịp Tết không há ngoại?

Thôi thì, cứ để nỗi buồn theo làn khói ấy mãi ra đi...

© Nguyễn Thị Minh Hiếu – blogradio.vn

Mời bạn xem thêm chương trình:

Làng những ngày chuyển phố

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ôm trọn một vòng tay

Ôm trọn một vòng tay

Chị cứ ngồi vậy mà ôm con trong lòng, chị nâng niu bàn tay đôi chân con, thăng bé đã mười mấy tuổi và con đã cao lớn hơn so với chị nghĩ. Vậy là cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng chị gọi ngày đêm, ông trời cũng thấu hiểu được nỗi lòng chị mòn mỏi chờ mong con.

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

Tiếng lòng anh

Tiếng lòng anh

Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô.

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Những cuốn sách này ít nhiều làm thay đổi bản thân người nghệ sĩ, giúp họ xoa dịu nỗi đau và là niềm cảm hứng để họ tạo nên những kiệt tác.

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Để chờ đón những ngày nghỉ lễ thật tuyệt vời, hãy xem dự báo cuộc sống của 4 con giáp này có gì thay đổi bất ngờ.

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Bình tĩnh! Chậm lại thật sâu rồi bản thân sẽ tự phát hiện ra những giá trị cốt lõi, những tài năng và điểm mạnh của mình để vun trồng, bồi đắp và tu dưỡng. Chính những giá trị ấy sẽ đưa chúng ta vào một chu kỳ tuần hoàn mới của cuộc sống

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Về nhà cô đúng thực là một nàng công chúa, không nhà cao xe sang hay khoác lên người bộ váy lấp lánh. Nơi đây chỉ là một vùng quê với con đường nhỏ rợp hàng cây xanh, căn nhà cây được ba cô giữ gìn từ thời ông nội tới giờ. Nhưng nơi đây có những không khí yên bình và những người quý giá nhất đối với cô.

Tình ban đầu

Tình ban đầu

Nụ cười trong như ánh nắng ban mai Cho hồn em thơ thẩn buổi bình minh

back to top