Phát thanh xúc cảm của bạn !

Dẫu tôi đi bao xa chỉ cần tôi trở về nhà thì đó là đoàn viên

2021-06-15 01:22

Tác giả: Như Mộng


blogradio.vn - Người ta hay nói, trung thu là tết đoàn viên, tôi đã không trở về nhà kịp vào ngày đoàn viên này. Nhưng ngày hôm nay, đã để tôi hiểu ra rằng, dẫu tôi đi bao xa thì chỉ cần tôi trở về nhà đó cũng là lúc gia đình tôi đoàn viên.

***

Chín giờ ba mươi phút tối, cuối cùng tôi cũng về tới căn phòng trọ thân thuộc của mình. Tôi đã lướt qua dòng người rộn rã bên ngoài, lướt qua tiếng nói cười giòn giã của lũ trẻ, tiếng mắng yêu của mẹ cha chúng. Để về đến nơi đây.

Căn phòng trọ vốn dĩ chật hẹp, không hiểu sao hôm nay lại rộng lớn thế. Nó thênh thang hẳn ra, khiến tôi có cảm giác mình chỉ là một hạt cát nhỏ bé giữa bóng đêm vô tận.

Gió trên ban công khẽ lướt qua, làm chao đảo ngọn đèn duy nhất trên trần nhà. Tôi mệt mỏi ngồi trên giường, chẳng thiết ăn uống.

Hai mươi lăm tuổi, tôi bộn về với đủ thứ lo toan, với những ngày tăng ca vội vã. Tôi không có thú vui ngày cuối tuần nhâm nhi ly nước cùng chúng bạn, chỉ có những cuộc điện thoại chóng vánh với ba mẹ ở quê. Có lẽ bố mẹ biết rằng tôi bận lắm, mỗi lần nói chuyện đều không dám làm phiền, những lần như thế, mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ dặn dò.

“Con cố gắng ăn thêm một chút, ngủ sớm. Giữ gìn sức khoẻ”.

Khi đó tôi chỉ ậm ừ cho qua dẫu sao tính chất công việc của tôi là thế, tôi còn muốn làm thật tốt, cố gắng tranh thủ phấn đấu trong mấy năm này. Cố gắng kiếm thêm ít tiền, để ba mẹ có thể sống thoải mái, để đứa em có thể bằng bạn bằng bè.

Tôi tự nhủ “Dẫu sao mình vẫn còn trẻ mà.” Ý nghĩ này như củng cố thêm chút ít niềm tin cho tôi. Công việc, lại là công việc, nó như một guồng quay, cuốn tôi vào trong đó.

em_06 

Những áp lực cũng theo đó mà nhiều lên, tôi như bị chính mình đè dưới một tảng đá. Mệt mỏi vẫy vùng.

Tôi bật điện thoại, đoạn tin nhắn cuối hiển thị lúc tám giờ bốn mươi lăm. Là em gái của tôi gửi đến, chỉ vỏn vẹn một dòng.

“Chị ơi, trung thu vui vẻ”.

Tôi nhìn chiếc bánh trung thu mới coáng bị vứt chỏng chơ trên bàn. Đây là quà mừng của công ty. Tôi không ưa nổi cái món ngọt ngấy này, tiện tay vứt đấy cũng đã mấy ngày.

Hôm nay những đồng nghiệp của tôi đều tranh thủ về cả rồi, người thì hẹn hò, người thì muốn về vui trung thu cùng còn cái. Chỉ có tôi, cố gắng nán lại hoàn thành nốt công việc hôm nay. Nhìn chiếc bánh nhỏ, lại nhìn dòng tin nhắn ngắn của em gái. Dường như có thứ gì đó vỡ oà trong ngực tôi. Tôi cố gắng như vậy, cũng chỉ hy vọng có thể khiến người thân mình, khiến bản thân tôi sống tốt hơn mà thôi. Nhưng đó thật sự tốt hay sao?

Cả năm chỉ có thể vài ngày rảnh có thể về nhà cùng người thân, tôi lại dành chúng để làm việc, ngay cả những ngày nghỉ bản thân đáng lẽ được hưởng cũng bỏ qua. Liên lạc với người nhà chỉ ngắn ngủi qua vài ba tin nhắn, cùng những cuộc gọi đứt quãng.

Tiếng cười nói bên ngoài càng lúc càng nhộn nhịp, tôi nhắm mắt lại. Nhớ về những ngày Trung Thu còn bé bên gia đình. Chiếc bánh ngọt, ly trà thơm phưng phức.

Tôi vội bật điện thoại, nhanh chóng đặt một chuyến xe cuối cùng trở về nhà. Nhìn thành phố ồn ào náo nhiệt lùi dần về sau, tôi dường như vẫn chưa tin lắm, mình vậy mà đã trên đường về nhà sao.

em_-_mua_-_ha_1

Tôi mơ màng ngồi hơn tám tiếng trên xe đến mức lưng tê buốt cả ra, cuối cùng cũng về đến nhà.

Dường như từ khi bắt đầu cuộc sống đi làm, tôi chưa bao giờ về nhà vào thời gian này nữa. Sương sớm chưa tan, mấy đoá hoa dại ven đường rung rinh vì mấy giọt sương tinh nghịch. Tôi lắc lắc cần cổ mỏi nhừ, dợm bước về nhà mình.

Căn nhà thân thuộc của tôi nằm lọt thỏm giữa những hàng dừa xanh trĩu quả, cánh cổng vẫn đóng chặt im lìm. Tôi đưa tay đẩy cánh cổng có hơi rỉ sét, bước chân vào.

“Hạnh,về sao con?”.

Tôi quay người lại, dường như ba đi thăm đồng sớm trở về. Nghe giọng ba, tôi chỉ muốn khóc. Tôi cúi mặt xuống, ổn định lại cảm xúc một chút, sau đó lại cười tươi.

“Ba, con muốn về nhà với mọi người nhưng bây giờ đã qua trung thu rồi”.

Ba bước nhanh đến, vỗ vỗ đầu tôi.

“Mệt không con, sao không nói để ba mẹ ra đón? Giờ vô nhà đi, mẹ với em con cứ ngóng mãi”.

Mẹ cùng em gái nhìn thấy tôi đột nhiên về tới nhà, vui mừng ra mặt. Em gái nhanh chóng chạy ra sau bếp, sau đó đặt một miếng bánh trung thu trước mặt tôi. Mẹ nói dù chị không về vẫn phải chừa phần cho chị. Cả nhà ai cũng nhớ chị cả.

me_6

Cổ họng tôi đã khô khốc cả đêm, vậy mà khi nếm miếng bánh nọ, bao nhiêu mệt mỏi đều biến mất. Định thần lại, tôi rốt cuộc cũng đã về đến nhà rồi. Đây là nhà của tôi, là nơi luôn có những người luôn chờ đợi tôi. Có đứa em gái líu lo vây quanh, có người ba sẽ đưa cho tôi một ly trà khi tôi khát, lại có một người mẹ, sẽ chừa cho tôi một phần bánh, dẫu biết rằng có lẽ tôi sẽ không trở về.

Người ta hay nói, trung thu là tết đoàn viên, tôi đã không trở về nhà kịp vào ngày đoàn viên này. Nhưng ngày hôm nay, đã để tôi hiểu ra rằng, dẫu tôi đi bao xa thì chỉ cần tôi trở về nhà đó cũng là lúc gia đình tôi đoàn viên.

© Như Mộng - blogradio.vn

 

Xem thêm: Làm người lớn chẳng dễ dàng gì đâu l Radio Tâm Sự

Như Mộng

Hoa năm ấy rực rỡ như thế, lại không nở vì mình.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Chuyện của ta

Chuyện của ta

Giữa đêm ta nâng chén rượu xưa Thương thay một kiếp, của kẻ đa tình Tình suy chả có, kẻ đồn người xa Đào hoa vạn kiếp, tình duyên mỏng mờ

Những âm thanh bị lãng quên

Những âm thanh bị lãng quên

Giữa nhịp sống hối hả hôm nay, có những âm thanh quen thuộc dần biến mất trong ký ức. Tiếng ve râm ran mùa hè, tiếng rao đêm vang vọng trong ngõ nhỏ, hay tiếng lá xào xạc trước hiên nhà mỗi khi gió về... Tất cả như những “âm thanh bị lãng quên”, chỉ khi bất chợt bắt gặp lại, ta mới thấy lòng mình chùng xuống, nhớ về một thời bình yên đã xa.

Giữa cơn say và vết thương cũ

Giữa cơn say và vết thương cũ

Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

back to top