Phát thanh xúc cảm của bạn !

Dẫu tôi đi bao xa chỉ cần tôi trở về nhà thì đó là đoàn viên

2021-06-15 01:22

Tác giả: Như Mộng


blogradio.vn - Người ta hay nói, trung thu là tết đoàn viên, tôi đã không trở về nhà kịp vào ngày đoàn viên này. Nhưng ngày hôm nay, đã để tôi hiểu ra rằng, dẫu tôi đi bao xa thì chỉ cần tôi trở về nhà đó cũng là lúc gia đình tôi đoàn viên.

***

Chín giờ ba mươi phút tối, cuối cùng tôi cũng về tới căn phòng trọ thân thuộc của mình. Tôi đã lướt qua dòng người rộn rã bên ngoài, lướt qua tiếng nói cười giòn giã của lũ trẻ, tiếng mắng yêu của mẹ cha chúng. Để về đến nơi đây.

Căn phòng trọ vốn dĩ chật hẹp, không hiểu sao hôm nay lại rộng lớn thế. Nó thênh thang hẳn ra, khiến tôi có cảm giác mình chỉ là một hạt cát nhỏ bé giữa bóng đêm vô tận.

Gió trên ban công khẽ lướt qua, làm chao đảo ngọn đèn duy nhất trên trần nhà. Tôi mệt mỏi ngồi trên giường, chẳng thiết ăn uống.

Hai mươi lăm tuổi, tôi bộn về với đủ thứ lo toan, với những ngày tăng ca vội vã. Tôi không có thú vui ngày cuối tuần nhâm nhi ly nước cùng chúng bạn, chỉ có những cuộc điện thoại chóng vánh với ba mẹ ở quê. Có lẽ bố mẹ biết rằng tôi bận lắm, mỗi lần nói chuyện đều không dám làm phiền, những lần như thế, mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ dặn dò.

“Con cố gắng ăn thêm một chút, ngủ sớm. Giữ gìn sức khoẻ”.

Khi đó tôi chỉ ậm ừ cho qua dẫu sao tính chất công việc của tôi là thế, tôi còn muốn làm thật tốt, cố gắng tranh thủ phấn đấu trong mấy năm này. Cố gắng kiếm thêm ít tiền, để ba mẹ có thể sống thoải mái, để đứa em có thể bằng bạn bằng bè.

Tôi tự nhủ “Dẫu sao mình vẫn còn trẻ mà.” Ý nghĩ này như củng cố thêm chút ít niềm tin cho tôi. Công việc, lại là công việc, nó như một guồng quay, cuốn tôi vào trong đó.

em_06 

Những áp lực cũng theo đó mà nhiều lên, tôi như bị chính mình đè dưới một tảng đá. Mệt mỏi vẫy vùng.

Tôi bật điện thoại, đoạn tin nhắn cuối hiển thị lúc tám giờ bốn mươi lăm. Là em gái của tôi gửi đến, chỉ vỏn vẹn một dòng.

“Chị ơi, trung thu vui vẻ”.

Tôi nhìn chiếc bánh trung thu mới coáng bị vứt chỏng chơ trên bàn. Đây là quà mừng của công ty. Tôi không ưa nổi cái món ngọt ngấy này, tiện tay vứt đấy cũng đã mấy ngày.

Hôm nay những đồng nghiệp của tôi đều tranh thủ về cả rồi, người thì hẹn hò, người thì muốn về vui trung thu cùng còn cái. Chỉ có tôi, cố gắng nán lại hoàn thành nốt công việc hôm nay. Nhìn chiếc bánh nhỏ, lại nhìn dòng tin nhắn ngắn của em gái. Dường như có thứ gì đó vỡ oà trong ngực tôi. Tôi cố gắng như vậy, cũng chỉ hy vọng có thể khiến người thân mình, khiến bản thân tôi sống tốt hơn mà thôi. Nhưng đó thật sự tốt hay sao?

Cả năm chỉ có thể vài ngày rảnh có thể về nhà cùng người thân, tôi lại dành chúng để làm việc, ngay cả những ngày nghỉ bản thân đáng lẽ được hưởng cũng bỏ qua. Liên lạc với người nhà chỉ ngắn ngủi qua vài ba tin nhắn, cùng những cuộc gọi đứt quãng.

Tiếng cười nói bên ngoài càng lúc càng nhộn nhịp, tôi nhắm mắt lại. Nhớ về những ngày Trung Thu còn bé bên gia đình. Chiếc bánh ngọt, ly trà thơm phưng phức.

Tôi vội bật điện thoại, nhanh chóng đặt một chuyến xe cuối cùng trở về nhà. Nhìn thành phố ồn ào náo nhiệt lùi dần về sau, tôi dường như vẫn chưa tin lắm, mình vậy mà đã trên đường về nhà sao.

em_-_mua_-_ha_1

Tôi mơ màng ngồi hơn tám tiếng trên xe đến mức lưng tê buốt cả ra, cuối cùng cũng về đến nhà.

Dường như từ khi bắt đầu cuộc sống đi làm, tôi chưa bao giờ về nhà vào thời gian này nữa. Sương sớm chưa tan, mấy đoá hoa dại ven đường rung rinh vì mấy giọt sương tinh nghịch. Tôi lắc lắc cần cổ mỏi nhừ, dợm bước về nhà mình.

Căn nhà thân thuộc của tôi nằm lọt thỏm giữa những hàng dừa xanh trĩu quả, cánh cổng vẫn đóng chặt im lìm. Tôi đưa tay đẩy cánh cổng có hơi rỉ sét, bước chân vào.

“Hạnh,về sao con?”.

Tôi quay người lại, dường như ba đi thăm đồng sớm trở về. Nghe giọng ba, tôi chỉ muốn khóc. Tôi cúi mặt xuống, ổn định lại cảm xúc một chút, sau đó lại cười tươi.

“Ba, con muốn về nhà với mọi người nhưng bây giờ đã qua trung thu rồi”.

Ba bước nhanh đến, vỗ vỗ đầu tôi.

“Mệt không con, sao không nói để ba mẹ ra đón? Giờ vô nhà đi, mẹ với em con cứ ngóng mãi”.

Mẹ cùng em gái nhìn thấy tôi đột nhiên về tới nhà, vui mừng ra mặt. Em gái nhanh chóng chạy ra sau bếp, sau đó đặt một miếng bánh trung thu trước mặt tôi. Mẹ nói dù chị không về vẫn phải chừa phần cho chị. Cả nhà ai cũng nhớ chị cả.

me_6

Cổ họng tôi đã khô khốc cả đêm, vậy mà khi nếm miếng bánh nọ, bao nhiêu mệt mỏi đều biến mất. Định thần lại, tôi rốt cuộc cũng đã về đến nhà rồi. Đây là nhà của tôi, là nơi luôn có những người luôn chờ đợi tôi. Có đứa em gái líu lo vây quanh, có người ba sẽ đưa cho tôi một ly trà khi tôi khát, lại có một người mẹ, sẽ chừa cho tôi một phần bánh, dẫu biết rằng có lẽ tôi sẽ không trở về.

Người ta hay nói, trung thu là tết đoàn viên, tôi đã không trở về nhà kịp vào ngày đoàn viên này. Nhưng ngày hôm nay, đã để tôi hiểu ra rằng, dẫu tôi đi bao xa thì chỉ cần tôi trở về nhà đó cũng là lúc gia đình tôi đoàn viên.

© Như Mộng - blogradio.vn

 

Xem thêm: Làm người lớn chẳng dễ dàng gì đâu l Radio Tâm Sự

Như Mộng

Hoa năm ấy rực rỡ như thế, lại không nở vì mình.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

Cuốn sách "Thiền" của Osho đã đưa ra một cái nhìn sâu sắc về thiền định, một con đường mà không phải lúc nào cũng dễ dàng để lý giải bằng lời nói.

Yêu xa

Yêu xa

Dù chỉ là một cuộc hẹn ngắn ngủi, nhưng mỗi lần được ở bên nhau, chúng tôi đều tận hưởng từng khoảnh khắc và tận dụng thời gian để tận hưởng hạnh phúc. Những kỷ niệm đẹp và những giây phút ngọt ngào ấy đã giúp chúng tôi cảm thấy động viên và tiếp tục bước đi trên con đường yêu xa.

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Cổ nhân có câu: “Hổ báo không thể cưỡi, lòng người cách một tầng da bụng”.

Lũ trẻ của rừng núi

Lũ trẻ của rừng núi

Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi mẹ tôi tại sao học sinh lại quý mẹ như thế, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào khung cảnh viễn tưởng mà mình tạo ra, mà quên mất mẹ tôi đã cống hiến biết bao nhiêu năm tháng ròng rã cho những búp măng non trẻ ấy.

Rồi một ngày...

Rồi một ngày...

Không một ai trong chúng ta có thể chấp nhận nổi người thân ra đi ngay trước mắt mình, và bây giờ thì tôi cũng vậy! Tôi cũng sợ mất bố, tôi cũng sợ mất mẹ và tôi cũng sợ một ngày nào đó, mình trở thành mồ côi...

Tình khi say

Tình khi say

Tình yêu là gì mà anh nhớ em thế Tình yêu là chi mà lòng say nhanh quá

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Cô cứ nghĩ mình đã quên được tất cả và có thể sẵn sàng mở lòng với một mối quan hệ mới, nhưng hóa ra tận sâu bên trong, cô đang trốn tránh chứ không phải đối diện và quên được chúng. Cô có thật sự xứng đáng với người con trai này không?!

Người thông minh dùng nguyên tắc

Người thông minh dùng nguyên tắc "7-3" trong đối nhân xử thế, nhờ vậy cuộc đời sóng yên biển lặng

Trong đối nhân xử thế, những bí mật quan trọng vẫn nên được che giấu và không để người khác biết.

Phụ nữ 4 con giáp này được hưởng phúc về đường tình duyên, càng lớn tuổi càng hấp dẫn

Phụ nữ 4 con giáp này được hưởng phúc về đường tình duyên, càng lớn tuổi càng hấp dẫn

Thời gian trôi qua, có những thứ càng trở nên quý giá, giống như rượu càng ủ lâu càng thơm. Vẻ đẹp của 4 con giáp này cũng tựa như vậy.

back to top