Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đâu chỉ… Riêng mình em (Phần 2)

2011-06-06 10:57

Tác giả:


Blog Việt

Lời tác giả: “Tặng cho những trái tim yêu. Hãy quên đi những gì đã mất – Thực ra cuộc sống còn có thể đẹp hơn thế!”


7. Trẻ thơ

Em có cái hẹn đến Nhà Văn hoá quận để chuẩn bị cho event sắp tới ở công ty.

Buổi sáng đúng lúc em dắt em yêu ra đường thì trời bắt đầu mưa. Mưa nhỏ thôi, những cơn mưa chuyển mùa luôn khiến em có cảm giác rất lạ. Bâng khuâng, nhẹ nhàng, thanh thản, chút mát lạnh phả từ hạt mưa khiến em quên mất em đang sốt...

Em rất muốn viết về mưa, về cuộc sống đời thường trong những cơn mưa nhưng em chưa bao giờ viết được... Vì mưa là cảm xúc, mô-típ nhàm đến mức em chưa biết nếu viết về mưa thì sẽ viết về điều gì, bởi có biết bao nhiêu câu chuyện về mưa rồi, bao nhiêu câu chuyện tình dưới cơn mưa...Cho nên em không thể viết về mưa nếu em chưa nghĩ ra được điều gì mới lạ. Em luôn là con người cầu toàn.

Em đi về phía phòng học nhạc trước vì em quen mấy nhóc xinh xinh bên khoá học violin. Trước đây cũng có thời gian em say mê tiếng vĩ cầm nhưng em lại không thể học được vì nhiều lí do. Đến với mấy nhóc này em như thấy mình trở về với tuổi thơ em.

Đang là giờ nghỉ thấy bóng em là mấy nhóc chạy ào ra, ôm lấy em

- Ah, chị Thy! Lâu lắm không thấy chị đến nghe bọn em chơi đàn.

- Chị bận nhiều việc quá! Học vẫn chăm chỉ chứ? Cô An còn ở trong phòng không các em?

- Không chị ạ! Có thầy giáo thôi ạ!

- Thầy giáo hả? Thế cô An đâu?

- Cô An nghỉ dạy được một thời gian rồi ạ! Nhưng thầy giáo mới cũng chơi hay lắm chị ạ!

Chị An nghỉ dạy ở đây một thời gian rồi sao?Vậy mà em không biết? Không hỏi han chị được câu nào? Hôm offline cũng không thấy chị nói gì? Em vô tâm quá! Nhất định về em phải gọi cho chị An.

Quay sang nói chuyện với bọn nhóc một lúc nữa. Chúng đòi dẫn đi xem em yêu vì lâu lắm chúng không được nhìn thấy em yêu. Em bảo em yêu không có gì mới đâu vậy mà chúng cứ nằng nặc đòi đi ra xem. Chúng cũng yêu quý em yêu y hệt em vậy, thích thú đòi chị Thy cho lên xe, ngẹo cái tay lái sang phải, sang trái ra vẻ như đang đi vậy. Lúc này em mới để ý bên cạnh em yêu của em là một con Scooter màu tím đậm. Khá đẹp, tinh tế! Em nghĩ vậy!

Bọn nhóc sau một hồi chơi và nghịch em yêu đã chuyển sang ngắm nghía con xe màu tím đậm bên cạnh em yêu. Chúng cười tươi và nói với em:

- Xe của thầy giáo bọn em đấy. Gần giống em yêu của chị em mình chị nhỉ? Có giống không chị Thy?

- Ừ, hơi giống thôi! Làm sao đẹp bằng em yêu của chị em mình được.

Bọn nhóc cười ra vẻ đồng ý. Dù gì thì chúng cũng biết đến em yêu trước em tím đậm này.

Em chợt tò mò không biết chủ nhân của em tím đậm này là người như thế nào?

Ảnh minh họa: Picsy

8. Quán Vắng

Em bước vào quán Vắng với tâm trạng không được tốt lắm vì thấy chị An gọi gấp quá không biết có chuyện gì xảy ra với chị.

Bình thường hai chị em ít khi gặp nhau như thế này, chỉ thỉnh thoảng em lên Nhà Văn hoá chơi với chị và bọn nhóc.

Đến nơi em ngỡ ngàng vì ngồi cùng chị là một gã lạ hoắc. Em nhận ra đó chính là gã hôm nọ em vấp chân phải. Hai người nói chuyện rất vui và có vẻ chị An đang hạnh phúc lắm. Có mấy khi thấy chị cười vui như thế này đâu.

Quay sang chị An vẫy vẫy em ra hiệu cho em ngồi lại gần chị. Cô bé phục vụ không để cho em gọi mà cười nháy mắt:

- Mãng cầu dầm kem tươi hả chị Thy?

- Ừ, cảm ơn em.

Gã ngồi cạnh chị An lên tiếng:

- Món đó vị thế nào nhỉ?

Hình như gã này thích từ " nhỉ" ở mỗi câu nói của mình thì phải? Lần trước cũng vậy.

- Từ "nhỉ" thì có vị thế nào nhỉ?

- Cô Thy trêu tôi rồi

Chị An giới thiệu đây là thầy dạy violin mới của bọn nhóc ở nhà Văn hóa. - Thêm một bất ngờ mới với em.

- Thật vậy hả chị ?

- Ừ

Chị An giới thiệu em và Phong - tên gã đó - cũng là chủ nhân của em tím đậm.

Trái đất hình tròn. Cuộc sống - mọi cuộc gặp gỡ và chia ly đều là duyên số, định mệnh. Em nhận ra chị An và Phong rất hợp nhau. Vậy mà hôm offline em không để ý.

Cuối cùng chị An cũng nghỉ ở Nhà Văn hoá vì dạo này chị đang tự khám phá bản thân, chị đang tìm cho mình một hướng đi mới một con đường viết lách chuyên nghiệp hơn. Những âm hưởng của tiếng vĩ cầm chỉ là một chút vĩ thanh để tạo nên cuộc sống vốn đã phẳng lặng và đơn điệu của chị. Từ ngày quen Phong chị biết mình còn nhiều lắm những khả năng mà chị chưa bao giờ tự mình khám phá. Chị tinh tế và dịu dàng chứ không phải là một người yếu đuối, cam chịu.

Em mừng vì cuối cùng chị cũng tìm thấy tình yêu một tình yêu khiến chị hạnh phúc và chị nhận ra chính mình.

Chị An hi vọng em sẽ tham gia cuộc thi viết lần này vì chắc chắn em sẽ gặp một AN khác hoàn toàn, một AN với không gian chuyện, với tình tiết khác biệt....với thế giới nhân vật không theo lối cũ...

Em không trả lời chị, em muốn câu trả lời tan vào hư không vì trong em lúc này chưa định hình một chút cảm xúc cho bất kỳ một việc gì chứ đừng nói đến viết lách.

Dù sao em vẫn hứa với chị An sẽ đọc tác phẩm của chị nhất định em sẽ luôn ủng hộ chị.

Dắt em yêu ra về em đi men theo những vệt nắng đầu hạ....

Ảnh minh họa: Picsy

9. Về một mình

Em thấy mình thật nhỏ bé giữa thành phố này. Một mình em vẫn sống, sống thật mạnh mẽ và lúc nào cũng cố gắng thật nhiều. Em thấy mình lạc lõng giữa thành phố nhỏ xinh, yêu kiều này.

Chạy thật nhanh lên nơi cao nhất đó, em hít hà lấy gió lấy hương hoa bên giàn hoa tím biếc ấy.

Em thấy mình hạnh phúc nhất
Trông ngóng ai đó ...
Trông đợi một điều gì đó....
Trông chờ hạnh phúc...
Ai đó chắc chắc sẽ về
Một điều gì đó chắc chắn sẽ đến
Hạnh phúc nhất định luôn ở bên em

Lâu lắm rồi em không lên nơi cao nhất đó. Gió thổi khiến cho giàn hoa bên kia đường cứ như muốn gần sát bên nhau bay theo gió. Em lặng người nhìn gió.

Gió to thế này chắc sẽ mưa thôi, em thích mưa nhưng không muốn mưa lúc này vì hôm nay trời lạnh, em muốn ra ngoài chơi, muốn nơi cao nhất này không bị ướt.

Mỗi lúc có tâm sự em thường lên đây, nhớ có lần em khiến mọi người tìm khắp nơi vì trốn lên đây. Nhiều khi em muốn ở một mình tự mình tìm ra những sai lầm của mình.

Ảnh minh họa: Picsy

Tiếng chuông gió gần nơi em đứng, nó vẫn y nguyên tiếng chuông như bao lần, khung cảnh ở đây không có gì thay đổi ngoại trừ vài cái nhà cao tầng mới được xây lên. Nhưng mỗi lần lên đây em lại có một lý do khác nhau khi thì có bất đồng quan điểm với ai đó, khi thì buồn chuyện bạn bè, khi thì em thích gió nhớ gió, nhớ không gian, lúc thì em muốn suy nghĩ điều gì đó. Nhưng không phải lúc nào em cũng giải quyết được mọi chuyện em chỉ thấy dễ chịu hơn và sẽ suy nghĩ tích cực hơn dù sao như thế cũng tốt...

- Lại có chuyện gì à?

Thót tim vì giọng nói quen thuộc, là con người luôn phá vỡ sự bình yên của em.

Đã lâu lắm em không gặp lại anh, em và anh chỉ liên lạc qua điện thoại mà điện thoại em cũng thay số liên tục, không hiểu sao anh vẫn tìm ra em giữa bộn bề cuộc sống. Em chấp nhận điều đó vì nghĩ rút cục có chạy trốn ra sao anh vẫn tìm thấy em. Lần gặp cuối là khi nào nhỉ? Hình như cách đây đã 2 năm rồi vào một buổi chiều loang lổ ánh bình minh.

Cảm xúc sau bao nhiều năm gặp lại anh…là gì nhỉ? Thân quen, ấm áp và thoáng chốc thẹn thùng. Nhẹ nhàng đến bên em, hỏi han, quan tâm:

- Dạo này cuộc sống của em ra sao?

- Em ổn, còn anh?

- Từ trước đến giờ có bao giờ em thấy anh không ổn đâu? – Mỉm cười, nụ cười sau từng đó thời gian vẫn sáng lên.

Không hiểu vì sao anh vẫn dõi theo em, vẫn cứ lặng im đi bên cạnh đời em, âm thầm chịu đựng những nối nhớ vô hình qua bao nhiêu năm.

- Anh định dõi theo bong hình đó đến bao giờ?

- Em nói gì anh không hiểu?

- Em hỏi anh sẽ như thế này đến bao giờ?

- Người ta có quyền được chọn lựa cách sống của mình, có quyền yêu thương.

- Nhưng anh có thấy việc cứ mải miết theo sau một ai đó sẽ khiến anh bỏ lỡ rất nhiều cơ hội đến với mình, bỏ qua những cảm xúc yêu thương mà ai đó dành cho anh. Anh không thấy mình quá ích kỷ với những người con gái khác hay sao?

- Đấy chỉ là suy nghĩ của riêng em…

Em bỏ lứng câu trả lời của anh cho tan mãi, tan mãi...

Em bỏ về khi nhận ra nơi bình yên em thường lui tới, nơi em nghĩ có thể yên bình nhất vẫn có anh dõi nhìn.

Vậy là chúng ta xa nhau đã 4 năm, 4 năm cho một lời hứa. 4 năm trước nếu có thể đợi chờ đến giây phút này có lẽ mình đã có một kết quả tốt đẹp phải không?

Ảnh minh họa: Picsy

Nhưng cuộc đời như những dòng sông chảy mải miết, lúc gặp cơn bão lớn gió sẽ cuốn trôi mọi yêu thương. Những rào cản quá lớn từ phía gia đình anh khiến con bé 21 tuổi ngày đó trong em chẳng thể ôm trọn tình yêu để vượt qua, chọn lựa cách ra đi, rời xa anh như để chắc chắn mình không phải tổn thương thêm nữa…

Tình yêu thực chất sẽ vô cùng nồng nhiệt, hạnh phúc nếu chỉ có hai con người. Nhưng chính những người không liên quan tới tình yêu của chúng ta mới thực sự là những yếu tố làm chúng ta cảm thấy tình yêu khổ đau.

Đêm đó em nhận được tin nhắn từ anh: Mình lại yêu nhau từ đầu được không em?
 

(Còn nữa...)

  • Gửi từ email Lê Anh

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Blog Việt bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email blogviet@dalink.vn


5 Mùa Yêu - Cô gái đáng yêu nhất vào mùa hè 2011 dành tặng bạn


Click chuột để trở thành Fan của Blog Việt, bạn sẽ thấy nhịp sống Blogging mang tiếng đồng điệu với bản thân mình...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top