Cuối cùng tôi cũng có thể buông…
2014-03-27 12:12
Tác giả:
Truyện Online - Rau răm đất cứng, dễ bứng khó trồng
Dù thương cho lắm cũng chồng người ta…
An áp mặt vào cửa kính, nghĩ miên man. Thật ra đời người có bao nhiêu lần 15 năm để phí hoài? Có phương thuốc nào giúp ta thoát khỏi niềm đơn phương sầu muộn trong từng ấy năm không?
Cảnh vật trôi qua vùn vụt. Dòng hồi ức như một thước phim quay chậm nhẩn nha ùa về tâm trí.
Những năm đầu cấp hai, An ghét cay ghét đắng Nhân. Mọt sách và cụ non chính hiệu, An không ưa gì những trò chọc phá nhằm tạo sự chú ý mà Nhân nhắm vào Thảo, cô bạn thân xinh xắn của An. Kể cũng lạ, An và Thảo quá khác biệt để kết thân cùng nhau. An gai góc mạnh mẽ, Thảo mềm yếu nữ tính. An xù xì giản đơn, Thảo mượt mà rạng rỡ. An như thể hàng xương rồng bao quanh bảo vệ đóa hồng là Thảo vậy.
Nhân trong mắt An có lẽ mãi chỉ là tên bạn trẻ nít học đòi làm người lớn, nếu như không có một sự việc làm An thay đổi hoàn toàn cách nhìn về cậu bạn. Một lần An bị xe máy tông ngay trước cổng trường lúc đang đạp xe băng qua đường. Nhân ở đâu xuất hiện, dìu An vào phòng y tế, còn đón xe ôm vác xe An về tận nhà. Ba mẹ An sau đợt ấy cứ tấm tắc khen: Cái thằng con nhà ai, mặt mũi sáng sủa, lại lễ phép ngoan ngoãn, còn nhỏ mà ra dáng chính chắn đường hoàng thiệt.
An đã không còn gai gắt với Nhân nữa. Vài lần An bệnh nghỉ học, Nhân qua nhà lấy tập vở của An về cho Thảo và các bạn khác chép bài giúp. An dần nhận ra Nhân là một người chơi được, nếu không muốn nói là quá được. Vì đối với ai trong lớp Nhân cũng nhiệt thành và tốt bụng cả, không hề theo kiểu “Muốn sang thì bắc cầu Kiều, Muốn cưa Phương Thảo phải chiều Hoàng An.”
Rất tự nhiên, An và Nhân dần thân thiết. An vui vẻ nhận lời kèm cặp Nhân nâng cao kết quả học tập để cậu bạn lấy điểm trong mắt Thảo. Đổi lại Nhân phải gọi An dậy chạy bộ mỗi ngày để nàng mọt sách không còn lao đao vì môn thể dục nữa. An cũng vô tư lê la cùng Nhân những lần đi chọn quà cho Thảo trước sinh nhật và các dịp đặc biệt.
Thế nhưng, có một điều gì đó đã nảy nở trong tim An, mơ hồ rồi dần rõ rệt. Đến nỗi hàng đêm, dù vùi mặt vào gối, An vẫn bị nụ cười răng khểnh của Nhân ám ảnh không thôi.
Hóa ra, xương rồng cũng có lúc nở hoa…
Lên lớp 10, cả ba tuy khác lớp nhưng vẫn chung trường. Mỗi đứa nổi bật theo một cách khác nhau. Nhân trở thành ngôi sao thể thao của trường, chơi xuất sắc cả bóng đá, bóng chuyền và đá cầu. An “mọt sách” dĩ nhiên được biết đến với thành tích học tập lừng lẫy. Thảo được cánh con trai ngấm ngầm đưa vào danh sách thập đại mỹ nhân của trường. An giữ mối liên hệ thân thiết vừa phải với Nhân và Thảo, tức là vẫn tặng quà sinh nhật, viết thiệp chúc mừng giáng sinh, năm mới, ghé nhà chơi dịp lễ Tết. “Tui bận học. Nhân lớn rồi, tự lo việc của Nhân đi.”, An trả lời tỉnh queo mỗi khi Nhân thắc mắc về sự biến mất của An khỏi những buổi la cà quán xá. Nhân và Thảo chấp nhận lý do bận học của An, hoặc nghiễm nhiên xem sự thất thường của cô bạn là một phần của lứa tuổi ẩm ương. Hoặc có thể, họ cũng chưa từng bận tâm.
Nhân và Thảo trở thành một đôi, như lẽ dĩ nhiên phải thế. An vẫn miệt mài những đường chạy vào buổi sáng sớm, chỉ còn một mình, không được “ngôi sao thể thao” song hành như thời cấp hai nữa. Thỉnh thoảng, An bùng một buổi học thêm, đứng trên lầu cao theo dõi một trận thi đấu. Vẫn nhớ rõ thói quen của một người, như không uống nước suốt trận, chỉ đợi tiếng còi tuýt lên là phải có sẵn một chai nước suối không lạnh. Cái cách người đó nhảy lên khi ghi bàn, chạy ra sát đường biên vỗ tay reo mừng với An. An đứng nhìn xuống, nhẹ mỉm cười hiểu rằng sự xuất hiện của mình trên sân giờ không còn cần thiết nữa. Dáng ngồi an nhiên của Thảo sáng rực một góc sân, đủ làm những trái tim hâm mộ Nhân chùn bước.
An lên thành phố, vào học một trường kinh doanh danh tiếng. Nhân học xây dựng ở một trường cao đẳng nhỏ ở tỉnh nhà. Thảo theo đuổi ước mơ y tá ở một tỉnh lân cận, như bản tính lành ngoan xưa nay. Một lần An về thăm quê, Nhân biết được, rủ An dậy sớm ra đường chạy quen thuộc. “Tụi tui chia tay rồi, tháng trước.” Mối tình đầu thật mong manh non dại, mà những kỳ vọng lại quá lớn lao. Lạ kỳ thay, An đón nhận tin ấy không phải bằng niềm hân hoan nhen nhóm hy vọng ích kỷ, điều vẫn được mô tả trong những quyển tiểu thuyết An đọc về chuyện ba người. An chỉ thấy đau. Và cứ thế, nước mắt nóng hổi hòa cùng mồi hôi rơi tong tong xuống mặt đường theo từng nhịp chạy của hai đứa.
Buổi tối, An và Nhân ngồi trong phòng khách, chụm đầu chơi cờ carô. Bàn nào An cũng thắng, An thích thú viết tên mình to tướng đè lên ván cờ. Chơi hoài cũng không địch lại, Nhân đợi lúc An vừa viết tên xong, ghi thêm hai chữ NH phía trước, rồi bật cười láu lỉnh. Chữ “AN” biến thành chữ “NHAN” ngoạn mục. Bất giác, An sững người nhận ra “N is a half of AN. AN is a half of NHAN”. (N là một nửa của An, An là một nửa của Nhân). Một lần khác, An và Thảo về quê cùng lúc, đi uống nước với Nhân. Khi Thảo đáp lại lời hỏi thăm “Khỏe không bạn hiền?” bằng nụ cười tự nhiên sáng rỡ, An biết mọi chuyện giữa họ giờ đã qua. Cả ba lại trở nên thân thiết, như chưa từng có khoảng cách không gian và thời gian nào vắt ngang thời niên thiếu của mình.
An trước sau với Nhân vẫn là thứ tình cảm mộc mạc, chân thành. Và lặng câm. Vẫn vui vẻ chúc mừng khi Nhân khoe bạn gái mới mà nghe lòng mình rạn vỡ chênh chao. Đón xe về, ngồi bên Nhân hàng giờ lúc Nhân buồn rầu khi người yêu phản bội quay lưng. Vì An là hảo tri kỷ của Nhân, như Nhân vẫn thường nói thế. Với An, thế là đủ, không đòi hỏi hay kỳ vọng gì hơn. Bởi kết thúc buổi chơi cờ carô năm nào, Nhân ngồi nắn nót một chữ “Friend” cách điệu đưa cho An. “Dù có chuyện gì An cũng là bạn của Nhân nha.” An đã gật đầu. Như bản phân vai từ đầu đã vậy rồi. Trước đây là bạn, suốt đời là bạn. Chuyện tình cảm, không phải là xếp hàng tới lượt, An hiểu, dù Nhân chia tay Thảo, thì An không bao giờ là người tiếp theo.
Đám cưới Thảo. An về từ sớm, gội đầu, rồi sấy tóc. Có điện thoại từ Nhân.
- Đi đám cưới chưa bạn?
- Chưa đâu Nhân. An đợi tóc khô. Nhân đi chưa?
- Chưa. Nhân đợi một nửa của Nhân.
An nghe tim mình lỡ một nhịp, y như lúc phát giác ra điều đặc biệt trong tên An và Nhân bên bàn carô. Dù An chưa từng dám hy vọng. nhưng có khi nào từng ấy năm khiến Nhân nhận ra An là điều không thể rời xa? Nhân có cùng cảm giác giống An không? Có phải Nhân định nhân dịp này thổ lộ điều gì không?
- An đi trước đây. Gặp Nhân sau nha. – An bối rối nói nhanh rồi cúp máy.
An đến đám cưới, giữ một chỗ cạnh mình và chờ đợi. Mấy mươi phút mà dài như cả thế kỷ. Rồi Nhân cũng đến. Nhưng không phải một mình. Nhân đến với một nửa thực sự của Nhân, đưa cô ấy giới thiệu với bạn bè cùng lớp cấp ba và ngồi lại bàn ấy. An và Nhân khác lớp, nên dĩ nhiên không cùng bàn.
An không nhớ nổi sau đó mình đã cười nói, chào hỏi Mai - người yêu của Nhân như thế nào, lại còn có thể toe toét đứng chụp hình cùng cô dâu chú rể và cặp đôi Nhân - Mai nữa chứ.
An vùi đầu vào công việc, cố gắng lấp đầy khoảng trống trong tim. Khả dĩ, có những thứ không gì thay thế được, không gì có thể lấp đầy. Nhân vẫn giữ liên lạc với An như trước, và quả thật chẳng có gì có thể chê trách về người bạn đầy trách nhiệm này. Luôn là người đầu tiên gọi điện chúc mừng sinh nhật An, cũng là người cuối cùng hôm ấy gọi lại để hỏi xem An đã trải qua một ngày thế nào. Chưa bao giờ bấm “Thích” những tấm ảnh có hơn trăm lượt “Like” của An trên Facebook, nhưng chỉ cần An vừa đăng một câu đầy tâm trạng không vui, cậu bạn sẽ gọi điện thoại hỏi han An ngay, có khi là điện thoại đường dài nếu Nhân đang đi công tác nước ngoài. Hiểu tính bạn từ nhỏ, An không hề lăn tăn hay huyễn hoặc bản thân về sự quan tâm của Nhân. Nhưng An biết, lòng mình khép cửa với những vệ tinh săn đón, cô vẫn tự đùa rằng, mình được Nhân nuông chiều quá thành ra hư hỏng, nhìn đâu đâu cũng so sánh, dù đàn ông tốt cách mấy cũng chỉ thấy là phiên bản bị lỗi của Nhân.
Sau đám cưới Thảo hai năm thì Nhân cũng lập gia đình. Với Mai. An, may thay, đang bận một chuyến công tác xa nên không đến dự đám cưới Nhân được. Đã đủ buồn từ lúc xem ảnh cưới trên Facebook rồi. An không nghĩ mình đủ bản lĩnh đối diện với nụ cười răng khểnh ấy, trong một khung cảnh mà cô đã hàng ngàn lần tưởng tượng mình là nhân vật nữ chính.
Xoẹt xoẹt. Đoạn phim hồi ức kết thúc. Giờ An đang ngồi đây, trên chuyến xe đến thành phố có hai vợ chồng Nhân - Mai sinh sống, trong chuyến công tác kết hợp du lịch ngắn ngày.
Công việc được giải quyết ổn thỏa, cuối tuần An tranh thủ ghé thăm bạn. Nhân đang bận giám sát công trình gấp ở tỉnh chưa về kịp. Mai, có lẽ được chồng dặn dò từ trước, dẫn An đi thăm thú thắng cảnh và di tích. Mai rất giống Nhân, đúng là có “nét phu thê”, gương mặt tạo nhiều thiện cảm khi đối diện. Lần gặp trước trong đám cưới Thảo, vì Mai trang điểm đậm, An lại trong cơn choáng váng, nên bây giờ An mới có dịp nhìn Mai kỹ hơn, cảm nhận về người này rõ ràng hơn. Mai nhiệt tình giới thiệu lịch sử từng nơi đến, cười nói thân thiện, thỉnh thoảng còn quàng nhẹ vai An. Tự nhiên An thấy mình yêu mến cô gái này quá đỗi.
Vô tình, Mai nhắc đến Thảo, cách nói chuyện như thể biết rất rõ về nhau. An giật mình:
- Mai biết Thảo sao?
- Có chứ. Mai thân với Thảo lắm nha, hồi còn cùng trường trung cấp y tế đó. Thảo với Nhân không kể cho An nghe sao?
Câu nói vô tư của Mai như một cú đập vào lồng ngực An. An chỉ nghe Nhân nói lại Nhân gặp Mai trong một chuyến công tác dài ngày, Mai là y tá đã chăm sóc Nhân trong thời gian sốt thương hàn. An cũng biết Thảo từng có một người bạn tên Mai, thân nhau lắm, có gì cũng tỉ tê cùng nhau. Chỉ là, An chưa từng được biết, và cũng chưa bao giờ tự liên hệ được, Mai – vợ Nhân và Mai - bạn Thảo là một.
Không dưng, An thấy buồn kinh khủng. An chỉ là người thừa, An đâu có là gì trong mối quan hệ Thảo – Nhân - Mai này.
- Phiền Mai quá. Dẫn An đi nắng nôi sáng giờ.
- Có gì đâu. An là bạn thân của Nhân với Thảo nên Mai cũng xem An là bạn thân luôn. Mình đi tiếp đi.
Mai xem An là bạn thân sao?
Buổi chiều thì Nhân về. Hai vợ chồng mời An đi ăn buffet lẩu băng chuyền. An nhón tay lấy một con sò điệp, hào hứng:
- Bữa nay ăn sò điệp nhúng lẩu. Chứ bình thường ăn sò điệp nướng phô mai ngon hơn. Khi nào hai bạn vào Sài Gòn An sẽ giới thiệu quán ốc ngon lắm, sò dương hay hào nướng phô mai cũng rất ngon.
- Nhân không ăn được phô mai đâu. Dị ứng với mấy thứ bơ sữa. Vợ Nhân cũng vậy á. Hai đứa tui khẩu vị giống nhau.
Nhân quay sang cụng đầu vợ, mắt đắm chìm trong mắt. An cụt hứng, buông con sò điệp xuống, ngẩn ra trước cảnh tình tứ đẹp đẽ đó. 15 năm thân thiết, An biết rất nhiều, mà hóa ra cũng chẳng biết gì về Nhân cả. Chỉ có chuyện bạn mình không thích phô mai thôi mà An cũng đâu có biết, hỏi sao chuyện Mai là bạn thân của Thảo, An cũng chẳng hay gì.
Buổi tối về, An nhắn cho Mai một tin nhắn “Nhân thiệt tốt phước mới lấy được Mai”. An nói thiệt lòng, thật tâm chúc phúc cho hai người. Mai đáp lại bằng biểu tượng mặt cười “An có nói ngược không? Họ hàng ai cũng nói Mai tốt phước lấy được Nhân đó”. “Ừ, thì có phúc có nhau.” An nhắn lại, thấy lòng nhẹ nhõm như cất được gánh nặng lâu năm.
Giờ thì An có thể buông được rồi.
• Gửi từ Lazi (nguyenthihoang…@)
Về tác giả: Lazi thêm dấu tiếng Việt sẽ đọc thành “Là gì?”, như câu hỏi trăn trở của tôi từ tuổi trưởng thành đến tận bây giờ: Tôi là ai? Tôi là gì giữa cuộc đời này?
Lazi đọc chệch từ tiếng Anh “lazy” (lười biếng). Vì tôi rất thích câu nói của Bill Gates. "Tôi luôn chọn người lười biếng cho những việc khó khăn… Bởi vì họ luôn biết tìm con đường dễ dàng nhất để thực hiện nó”.
Lazi cũng đọc chệch từ chữ tiếng Anh “lady”. Rốt cục thì, là ai giữa đời này cũng không quan trọng, chỉ cần tôi được một ai đó gọi thật triều mến “My lady” (người phụ nữ của anh) là đủ.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.