Cứ để duyên vậy thôi
2012-12-20 10:14
Tác giả:
- Nơi tình yêu bắt đầu
Gia đình anh không hạnh phúc như anh từng mong muốn, bố là nhiếp ảnh gia, cuộc đời ông gắn liền với chuyến đi xa xôi và khi trở về là những bức ảnh rực rỡ cùng những mệt mỏi nghề nghiệp. Mẹ anh là giảng viên vĩ cầm của trường thanh nhạc thành phố, công việc của bà không quá vất vả nhưng bà bận rộn với nhiều chuyến lưu diễn không giới hạn thời gian. Người đời thắc mắc không hiểu vì lẽ nào bố mẹ anh lại đến với nhau nhưng lại dễ hiểu khi ngôi nhà anh luôn vắng mất ánh đèn cùng tiếng nói gia đình.
Anh lớn lên cùng những kỉ niệm bên ông bà và những nốt nhạc rời rạc ông ngoại dạy trên cây đàn cũ kĩ từ thời ông đi bộ đội. Thấy anh đam mê tập đàn, bố anh vì không muốn anh đi theo nghiệp mẹ nên đẫ giận dữ đập vỡ cây đàn cũ của ngoại, mẹ giận lắm nhưng vì không làm gì được nên im lặng suốt khoảng thời gian sau đó. Chỉ có ngoại ôm anh vào lòng dỗ dành và hứa mua tặng đàn mới, nhưng ngày ấy xa quá, ngoại ốm và mất vài tuần sau đấy. Chỗ dựa tinh thần anh mất đi, tim anh đau thắt một nhịp, anh bỏ dở ngày nhập học vào ngôi trường anh mong muốn và ngồi đây để cơn gió thổi bay đi.
Bờ Hồ luôn tràn ngập gió, những đợt gió nhỏ thổi nhẹ tóc anh bay, những đợt gió lớn cuốn theo nỗi buồn của anh cùng những kỉ niệm về ngoại. Anh ngồi đó mặc kệ sự chảy trôi của thời gian, mặc kệ những cơn gió đang gào thét thay nỗi buồn trong anh.
Cô sinh gia trong gia đình công chức, bố mẹ không giàu nhưng đủ để nuôi hai anh em cô ăn học, bố mẹ thi thoảng lớn tiếng vì tiền nong nhưng nó không ảnh hưởng đến cô nhiều, chỉ sau này, khi thực sự hiểu ra những bất đồng còn nhiều hơn thế cô mới xin ra ở riêng và tập kiếm những đồng tiền đầu tiên cho riêng mình. Cũng không dễ dàng gì để kiếm được đồng tiền chân chính nhưng có lẽ vì thương cho sự cố gắng và chân thành nên cô cũng có đủ số tiền để chi trả cho cuộc sống đơn giản của học sinh. Cô thích vẽ, yêu chụp ảnh, những mảnh ghép màu và đặc biệt thích những “nơi cơn gió dừng chân”- cô vẫn hay gọi bờ hồ với cái tên thân thương như thế.
Ra đến con đường ấy, lòng cô reo khẽ khẽ và miệng cô nhẩm hát một khúc nhạc vui tươi mà bất chợt cô cũng không nhớ tên, nhưng có hề gì, những cơn gió đã bắt đầu vũ điệu chào đón cô kia mà.
Và cô gặp anh như vậy, người con trai ngồi lặng lẽ dưới mưa, ánh mắt nhìn xa xăm và lòng như đang thưởng thức những cơn gió nhưng lại nửa như muốn cơn gió thổi đi. Cũng hay, cô lấy luôn anh làm tượng mẫu cho bức tranh mà cô đang tìm kiếm chủ đề, cô xoay xoay với những chi tiết khó khó, bất chợt anh quay lại, ánh mắt cô và anh chạm nhau khi giọt nước mưa trên mũ cô vừa trở mình rơi xuống “tong!”
Cô vội vàng quay đi để tránh ánh mắt u buồn đang chuyển sang tức giận của anh khi phát hiện ra mình bị vẽ trộm, nhưng cô lại tò mò cố đoán xem hành động tiếp theo của anh là gì. Và rồi khi cô quay sang, giọt nước mắt hay hạt mưa đã làm khuôn mặt anh mờ đi trong ánh chiều. Cô cũng không hiểu từ đâu mình lại có dũng cảm đến vậy, cô lại gần, gỡ một bên tai nghe của mình đeo vào tai trái của anh, cô bật list nhạc không lời cô nghe khi đi ngủ và cứ ngồi lặng lẽ bên anh như vậy.
Thời gian trôi đi, phút chốc cô nhận ra mình phải quay về với bài tập, với công việc nuôi sống cô qua ngày tháng, cô rút tai nghe, và đặt vào lòng bàn tay anh mấy viên kẹo bạc hà. Anh vẫn lặng im như vậy, phải chăng vì trong lòng quá rối bời nên anh chẳng cử động được nữa đến khi điện thoại rung vì những cuộc gọi của mẹ mà anh mới chợt tỉnh và lê bước về nhà.
Ngày qua ngày trôi qua, anh sống câm lặng với cây đàn mẹ tặng cùng những bản nhạc không lời mà anh cố tìm sau ngày gặp cô, và từ khi nào đó không biết, anh phiêu với cây đàn dong duổi khắp mọi nơi. Anh đi, anh hát, anh đánh đàn, anh làm cho cuộc sống của mọi người trở nên vui nhộn hơn bởi những bản nhạc sôi động. Anh được biết đến nhiều hơn, anh sống vui hơn và tự do hơn vì chẳng còn ai ngăn nổi đam mê của anh nữa. Những dự định tương lai của anh luôn gắn liền với cây đàn và mong muốn một ngày không xa anh có thể gặp lại cô.
Trời không phụ lòng người tốt, ngày hôm đó, anh cùng đám bạn làm chuyến du ca quanh thành phố và nơi dừng chân cuối cùng là ở bờ hồ lộng gió. Anh đàn, anh hát, anh thả trôi cảm xúc cùng những cơn gió, giữa đám đông xúm lại, anh nhìn thấy ánh mắt cô, ánh mắt tò mò vẫn như ngày nào nhưng giờ xa xôi quá. Phải chăng tại ngày xưa anh không có thời gian nhìn kĩ đôi mắt ấy, đôi mắt màu nâu, mày đậm nhưng thanh tú, đôi mắt không quá đẹp nhưng thu hút được ánh mắt người đối diện. Anh đứng dậy định gọi cô nhưng cô vội quay đi cùng cô bạn thân, không biết cô bạn nói gì mà tiếng cười cô giòn tan.
Anh luôn nhớ về cô, nhớ ánh mắt, nhớ tiếng cười, nhớ vị mát của kẹo bạc hà, nhớ bản nhạc cô cho anh nghe, nhớ ngày mưa hôm ấy và anh tự đặt cho bờ hồ cái tên mới “nơi tình yêu anh bắt đầu”!
- Gặp lại và chia xa
Bàn chân cô vô tình bước theo hướng đôi tai mách bảo đến nơi những nốt nhạc bay ra. Và người ngồi đó, bàn tay phiêu theo những giai điệu, đôi mắt nhìn quanh tìm kiếm và bất chợt dừng lại nơi cô. Hai ánh mặt lại giao nhau nơi cơn gió và nốt nhạc dừng lại một điểm, anh đứng lên và cô bước lại, nhưng…. “Anh Quân, anh chơi hay quá, ra đây dạy bọn em đi!!!!” - Anh bị kéo tuột đi theo đám nhóc có lẽ là trong câu lạc bộ, cô tìm cho mình một chỗ ngồi không quá nổi bật nhưng cũng dễ thấy nếu ai đó muốn tìm cô.
Bạn bè đến nhiều hơn, nhiều người nhận ra cô, người biết thì chúc mừng những gì cô đạt được, người không thì hỏi thăm cô những câu xã giao, người buồn thì nhớ lại những kỉ niệm xưa, nhắc cô đi xa nên giữ cho mình chút riêng mình…. Cứ thế cô cuốn trôi đi cùng tiếng nói, nụ cười, những cái nắm tay, những gương mặt lạ mà quen. Sau lời giới thiệu của MC, một bài hát, có lẽ tự sáng tác của một “nghệ sĩ” nào đó cất lên, giai điệu hơi buồn nhưng có gì đó rất vui, thể hiện nỗi lòng của người hát vừa vui lại thoáng buồn. Cô nhận ra người “nghệ sĩ” ấy chính là người cô đã “đối mặt” hai lần trong hai khoảng thời gian cách xa nhau thật nhiều. Bài hát dứt cùng những tràng pháo tay thật to khán giả, người “nghệ sĩ” vội chạy xuống sân khấu, bước đến nơi cô đang đứng, nhìn thẳng vào mắt cô và nói:
- Chào em, tôi là Nguyễn Tuấn Anh Quân, có thể em không biết nhưng tôi đã tìm em rất lâu!”
Anh dừng lời, cô sững lại trong giây phút vì bàng hoàng, vì bất ngờ hay vì một nhịp trái tim cô trao nghiêng! Cô hỏi lại anh:
-Có lẽ anh nhầm, tôi đâu quen anh?
Như đoán trước được câu hỏi này, anh mỉm cười đáp:
-Tất nhiên, vì em chỉ đến với tôi như cơn gió thổi nơi bờ hồ lộng gió, em để lại trong tôi hương bạc hà cùng những giai điệu buồn, em mang tôi đi cùng nỗi buồn mất người thân, em truyền cho tôi động lực học đàn và theo đuổi sự nghiệp âm nhạc, em…
-Tôi xin lỗi, nhưng có lẽ anh đã nhầm rồi, người con gái anh nói, không phải tôi!”
Anh bất lực trước thái độ của cô, nhưng ánh mắt anh nhìn cô như muốn chứng minh anh sẽ không từ bỏ dù cô có tìm mọi cách chối từ.
-Cũng đúng thôi, sau ngần ấy năm, em bận rộn với công việc, đâu còn nhớ những kỉ niệm nhỏ nhoi này, nhưng em đừng vội kết luận chúng ta không quen nhau nhé, vì trước lạ sau quen mà, chúng ta là bạn nhé! - nói xong, anh đưa tay ra hiệu bắt tay làm bạn với cô, cô đâu thể từ chối nữa.
Những ngày sau ấy, anh và cô nói chuyện nhiều hơn, anh gọi và hát cho cô nghe, cô kể cho anh những chuyện lặt vặt, những khó khăn cô gặp phải, những trải nghiệm đang chờ cô. Vậy thôi, ngày qua ngày cô quen dần với cuộc gọi của anh, giọng anh hát, tiếng anh cười, anh yêu thêm những câu chuyện cô kể, muốn lo thêm những nỗi lo không tên của cô. Thứ tình cảm đang phát triển trong họ có phải là tình yêu? Hai người cũng không tìm câu trả lời cho mình, họ vẫn gọi điện, vẫn kể nhau nghe chuyện đời thường, vẫn hát những bài hát thân quen…
Nhưng đời gặp rồi lại tan, sóng gió ích kỷ không muốn trời yên mãi. Cô lên đường vội vã không một lời chào, anh loay hoay với chương trình từ thiện vội quên đi ngày cô xa…
Họ chia tay như thế! Thỉnh thoảng anh vẫn tự hỏi, có nên đi tìm cô không, nhưng rồi lại nhớ ra, cô là con chim non, luôn muốn bay nhảy thực hiện ước mơ của mình, còn anh là con cá nhỏ, luôn vùng vẫy và khao khát ra biển rộng, liệu anh có chịu trong khoảng không gian chật hẹp của bể nhỏ. Liệu anh và cô có giống như bố và mẹ anh không?
Anh nhắn tin cho cô: “Duyên mình vậy thôi em nhé!”
Phải chăng cứ để duyên vậy thôi, gặp rồi lại tan, tan rồi sẽ lại gặp…
- Gửi từ Thảo Từ - thaonhohluk37@
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.