Phát thanh xúc cảm của bạn !

Còn mấy mùa lá bàng nữa đi qua tóc nội?

2021-10-21 01:15

Tác giả: Nguyễn Trần Thanh Mai


blogradio.vn - Nhìn cây bàng trước nhà đang dần thay lá,chúng rủ bỏ tấm áo vàng khoác lên mình bộ đồ xanh óng mượt, nó lại thả trôi theo dòng suy nghĩ "Còn mấy mùa lá bàng nữa nội nó phải rời đi?"

***

Ngót nghét vậy mà đã 20 năm trôi qua, con bé đen nhẻm ốm o ngày nào giờ đây đã lớn thật rồi, nó lớn lên từ vòng tay của nội, từ yêu thương và bảo bọc vô bờ bến ấy, ba mẹ nó phải rời bỏ quê hương để đến một nơi xa kiếm sống, đành gửi nó lại quê nhà và vì thế nội lại làm mẹ một lần nữa.

Nội của nó là một người phụ nữ cần mẫn, đã hy sinh hết tuổi trẻ vì ba, vì cô chú của nó. Nội nó hay kể với nó cái chuyện hồi xửa hồi xưa, cái thời bom đạn còn dội như mưa, không đêm nào được ngủ yên giấc, hễ mà giặc tới thì tay xách nách mang ôm con mà bỏ chạy. Giặc qua rồi thì tất bật làm từng cái bánh đem ra chợ bán, để kiếm tiền nuôi ba mẹ già và con nhỏ.

Nó hay hỏi nội "Ngày xưa cực vậy sao nội là chịu được hay vậy ạ?". Nội chỉ mỉm cười rồi nói với nó "Ngày đó ai cũng cực cũng khổ con à, không phải riêng mình, nhưng mà vì gia đình ,vì con cái thì bắt buộc phải cố gắng , mà cực khổ tới đâu thì nhìn ba bây, cô chú bây mạnh khỏe là nội vui lắm rồi".

Mỗi lần bà cháu ngồi tỉ tê tâm sự chuyện ngày xưa, nó lại thấy mắt nội nó rơm rớm nước mắt, chắc là nội nhớ cảnh khổ ngày xưa, nhớ cái thời con cái còn nhỏ cứ quấn quýt theo chân. Vậy giờ lớn khôn cả rồi, mỗi đứa một nơi, có khi nhớ nhung lại không thể nào gặp gỡ.

ong_-_ba_123

Chiều hôm nay nó thẫn thờ ngồi bên hiên nhà, nhớ lại tuổi thơ của mình, nhớ lại những ngày còn nhỏ cứ bên nội đòi nội kể cho nghe chuyện ngày xưa, đòi nội mua kẹo cho ăn, ru cho ngủ. Ấy vậy mà thời gian trôi, khi dần lớn nó lại lãng quên một phần của cuộc đời nó, đã từng là chỗ dựa vững chãi trên hành trình nó đi. Nó thấy mình vô tâm quá.

Nhớ lại cái ngày mà nó đậu Đại học, hào hứng soạn đủ thứ đồ đạc để lên thành phố. Nội mừng cho nó nhưng trong lòng nội là nỗi buồn không muốn ai biết, bởi vì nó lại sắp xa quê hương, sắp xa nội như ba mẹ nó, cô chú nó đã từng.

"Lúc mà con đi lên thành phố rồi, nhà này trống vắng lắm, nhiều khi nhớ bây mà không biết cách nào liên lạc, chỉ biết chờ mấy đứa gọi về, rồi mong dịp lễ tết vậy nè, con cháu về thăm, sum họp gia đình" lời nội nói trên mâm cơm lúc chiều làm lòng nó chua xót khó tả. Liệu rằng không vì dịch bệnh phải về quê thì liệu nó còn cơ hội ở gần nội, để hiểu nội nó không?  

Nhìn cây bàng trước nhà đang dần thay lá, chúng rủ bỏ tấm áo vàng khoác lên mình bộ đồ xanh óng mượt, nó lại thả trôi theo dòng suy nghĩ "Còn mấy mùa lá bàng nữa nội nó phải rời đi?" Có phải khi chúng ta càng lớn, lại càng muốn bay thật xa nơi từng nuôi mình khôn lớn, đến những vùng đất mới mà thỏa sức bay nhảy, rồi bỏ sau lưng cái giếng, gốc đa, mái nhà ngói đỏ, bỏ lại một người mẹ, một người bà cả đời vì ta.

ong_-_ba_09

Cuộc gọi gần nhất ta gọi cho mẹ, cho bà ta là khi nào? Đã bao lâu rồi ta không về thăm cái sân nhà rợp bóng xanh tươi, con sông quê êm đềm chảy, cây đa đầu làng, cái giếng cuối thôn...và đã bao lâu rồi ta chưa ôm những người đã nuôi ta khôn lớn và thì thầm với họ rằng ta thương họ nhiều đến nhường nào. Đã rất lâu rồi đúng không?

Dịch bệnh này tôi lại cảm thấy trong đó có một món quà mà thượng đế ban cho, đó là nút tạm dừng. Tạm dừng lại sự vội vã ngoài kia để quay về với gia đình với người ta thương, quay về để cảm nhận những giá trị trân quý ấy, để nâng niu và tận hưởng từng phút từng giây, để thiết lập lại những kết nối mà ta đã bỏ ngõ nó bấy lâu.

Tiếng ễnh ương ngoài vườn kêu vang trời, mùa mưa tới rồi chúng lại kéo cả gia đình ngân nga bài ca buồn sầu não ấy, kéo nó về thực tại, nó nhìn sang cái giường đặt nơi góc bếp nội nó đang ngồi bên mâm chuối ngào, gói ghém khéo léo vào từng cái vỏ kẹo, mỗi lần nó về quê thì nội lại làm món đó cho nó ăn, rồi đem lên thành phố mà dành ăn từ từ, từ nhỏ đến lớn chẳng có món kẹo nào ngon hơn cái nội nó làm. 

Không biết vì sao, nhưng có lẽ món kẹo đó là tuổi thơ của nó, là tất cả tình thương mà nội nó gửi vào, dù có bao nhiêu tiền đi nữa cũng không thể mua được.

© Nguyễn Trần Thanh Mai - blogradio.vn

Xem thêm: Không điều gì quý giá hơn hai tiếng “gia đình”

Nguyễn Trần Thanh Mai

chúng ta chỉ có một lần để sống, vậy nên hãy cố gắng trân trọng từng phút giây

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đứa con bất hiếu

Đứa con bất hiếu

Không phán xét, không đồng cảm vì những hành đồng động đó, nhưng trong tôi luôn có những dấu chấm hỏi cho những hiếu kì trong lòng mình. Có những đứa con yêu mẹ nhiều, thương mẹ ít, nhưng làm gì có đứa con nào không thương mẹ của mình. Và, chắc cũng không có người mẹ nào không yêu thương con mình.

5 cuốn sách hay để đối phó với lo âu và trầm cảm

5 cuốn sách hay để đối phó với lo âu và trầm cảm

"Tôi đã đọc rất nhiều sách về chứng lo âu và trầm cảm. Những cuốn sách này có đủ trình độ hơn tôi rất nhiều để giúp bạn vượt qua mọi khó khăn mà bạn đang gặp phải", Mark Manson.

Nụ hôn đắm đuối

Nụ hôn đắm đuối

Cô được thực sự sống là một con người, được tự do hít thở những tình cảm ban đầu của tình người, được có những người bạn, được cảm nhận sự an toàn và cả bình yên nữa. Anna thấy thật là may mắn và cả êm đềm nữa đã quay lại với cô đã chạm đến được cô, sau quá nhiều đau thương nhọc nhằn và cay đắng.

Mưu cầu hạnh phúc ở thời đại số, tại sao lại không?

Mưu cầu hạnh phúc ở thời đại số, tại sao lại không?

Hạnh phúc đôi khi với trẻ con nó đơn giản, nhưng với người lớn, ngoài được những thời gian nghỉ là quý báu, thì còn lại đều đánh đổi bằng tiền bạc, thời gian để có được.

Em có biết

Em có biết

Anh đã yêu và hỏi nắng yêu anh Anh muốn xóa ký ức trong niềm xanh Để ao ước không đến tìm anh nữa

3 dấu hiệu chứng tỏ người ấy không đáng tin

3 dấu hiệu chứng tỏ người ấy không đáng tin

Ngay cả khi người yêu hoặc người bạn đời của bạn có vẻ trưởng thành về mặt cảm xúc, điều đó cũng chưa thể chứng minh được rằng họ là người đáng tin.

Ấu thơ tươi đẹp!

Ấu thơ tươi đẹp!

Mặc cho bạo chúa thời gian nhẫn tâm xóa nhòa mọi thứ, mặc cho tuổi tác ngày càng chồng chất thêm, tôi vẫn nhớ mãi bức tranh sống động ấy, dù nó luôn gợi lên một chút buồn, một chút nhớ thương về những mùa hoa tươi đẹp...

'Biến thể của cô đơn' trong thời đại công nghệ

'Biến thể của cô đơn' trong thời đại công nghệ

“Biến thể của cô đơn” là tác phẩm nói về sự mất kết nối với chính mình. Đây là thời đại chúng ta sống quá nhanh, bị nhiều thứ chi phối, từ đó mất khả năng hiểu về tâm hồn mình.

Thanh xuân ấy chúng ta đã bỏ lỡ nhau

Thanh xuân ấy chúng ta đã bỏ lỡ nhau

Chúng ta kết thúc trong sự tiếc nuối của mọi người xung quanh, trong sự tiếc nuối của cô gái đã yêu cậu bằng cả sự chân thành. Còn cậu, cậu có tiếc nuối cô gái đã dạy cậu cách yêu, có tiếc nuối cô gái mà cậu đã từng làm tổn thương đến đau lòng không?

Em và hạ

Em và hạ

Mùa hè em là nắng, Là gió và là em Là khi trong em đó Còn sống khi hạ về

back to top