Còn mấy mùa lá bàng nữa đi qua tóc nội?
2021-10-21 01:15
Tác giả:
Nguyễn Trần Thanh Mai
blogradio.vn - Nhìn cây bàng trước nhà đang dần thay lá,chúng rủ bỏ tấm áo vàng khoác lên mình bộ đồ xanh óng mượt, nó lại thả trôi theo dòng suy nghĩ "Còn mấy mùa lá bàng nữa nội nó phải rời đi?"
***
Ngót nghét vậy mà đã 20 năm trôi qua, con bé đen nhẻm ốm o ngày nào giờ đây đã lớn thật rồi, nó lớn lên từ vòng tay của nội, từ yêu thương và bảo bọc vô bờ bến ấy, ba mẹ nó phải rời bỏ quê hương để đến một nơi xa kiếm sống, đành gửi nó lại quê nhà và vì thế nội lại làm mẹ một lần nữa.
Nội của nó là một người phụ nữ cần mẫn, đã hy sinh hết tuổi trẻ vì ba, vì cô chú của nó. Nội nó hay kể với nó cái chuyện hồi xửa hồi xưa, cái thời bom đạn còn dội như mưa, không đêm nào được ngủ yên giấc, hễ mà giặc tới thì tay xách nách mang ôm con mà bỏ chạy. Giặc qua rồi thì tất bật làm từng cái bánh đem ra chợ bán, để kiếm tiền nuôi ba mẹ già và con nhỏ.
Nó hay hỏi nội "Ngày xưa cực vậy sao nội là chịu được hay vậy ạ?". Nội chỉ mỉm cười rồi nói với nó "Ngày đó ai cũng cực cũng khổ con à, không phải riêng mình, nhưng mà vì gia đình ,vì con cái thì bắt buộc phải cố gắng , mà cực khổ tới đâu thì nhìn ba bây, cô chú bây mạnh khỏe là nội vui lắm rồi".
Mỗi lần bà cháu ngồi tỉ tê tâm sự chuyện ngày xưa, nó lại thấy mắt nội nó rơm rớm nước mắt, chắc là nội nhớ cảnh khổ ngày xưa, nhớ cái thời con cái còn nhỏ cứ quấn quýt theo chân. Vậy giờ lớn khôn cả rồi, mỗi đứa một nơi, có khi nhớ nhung lại không thể nào gặp gỡ.
Chiều hôm nay nó thẫn thờ ngồi bên hiên nhà, nhớ lại tuổi thơ của mình, nhớ lại những ngày còn nhỏ cứ bên nội đòi nội kể cho nghe chuyện ngày xưa, đòi nội mua kẹo cho ăn, ru cho ngủ. Ấy vậy mà thời gian trôi, khi dần lớn nó lại lãng quên một phần của cuộc đời nó, đã từng là chỗ dựa vững chãi trên hành trình nó đi. Nó thấy mình vô tâm quá.
Nhớ lại cái ngày mà nó đậu Đại học, hào hứng soạn đủ thứ đồ đạc để lên thành phố. Nội mừng cho nó nhưng trong lòng nội là nỗi buồn không muốn ai biết, bởi vì nó lại sắp xa quê hương, sắp xa nội như ba mẹ nó, cô chú nó đã từng.
"Lúc mà con đi lên thành phố rồi, nhà này trống vắng lắm, nhiều khi nhớ bây mà không biết cách nào liên lạc, chỉ biết chờ mấy đứa gọi về, rồi mong dịp lễ tết vậy nè, con cháu về thăm, sum họp gia đình" lời nội nói trên mâm cơm lúc chiều làm lòng nó chua xót khó tả. Liệu rằng không vì dịch bệnh phải về quê thì liệu nó còn cơ hội ở gần nội, để hiểu nội nó không?
Nhìn cây bàng trước nhà đang dần thay lá, chúng rủ bỏ tấm áo vàng khoác lên mình bộ đồ xanh óng mượt, nó lại thả trôi theo dòng suy nghĩ "Còn mấy mùa lá bàng nữa nội nó phải rời đi?" Có phải khi chúng ta càng lớn, lại càng muốn bay thật xa nơi từng nuôi mình khôn lớn, đến những vùng đất mới mà thỏa sức bay nhảy, rồi bỏ sau lưng cái giếng, gốc đa, mái nhà ngói đỏ, bỏ lại một người mẹ, một người bà cả đời vì ta.
Cuộc gọi gần nhất ta gọi cho mẹ, cho bà ta là khi nào? Đã bao lâu rồi ta không về thăm cái sân nhà rợp bóng xanh tươi, con sông quê êm đềm chảy, cây đa đầu làng, cái giếng cuối thôn...và đã bao lâu rồi ta chưa ôm những người đã nuôi ta khôn lớn và thì thầm với họ rằng ta thương họ nhiều đến nhường nào. Đã rất lâu rồi đúng không?
Dịch bệnh này tôi lại cảm thấy trong đó có một món quà mà thượng đế ban cho, đó là nút tạm dừng. Tạm dừng lại sự vội vã ngoài kia để quay về với gia đình với người ta thương, quay về để cảm nhận những giá trị trân quý ấy, để nâng niu và tận hưởng từng phút từng giây, để thiết lập lại những kết nối mà ta đã bỏ ngõ nó bấy lâu.
Tiếng ễnh ương ngoài vườn kêu vang trời, mùa mưa tới rồi chúng lại kéo cả gia đình ngân nga bài ca buồn sầu não ấy, kéo nó về thực tại, nó nhìn sang cái giường đặt nơi góc bếp nội nó đang ngồi bên mâm chuối ngào, gói ghém khéo léo vào từng cái vỏ kẹo, mỗi lần nó về quê thì nội lại làm món đó cho nó ăn, rồi đem lên thành phố mà dành ăn từ từ, từ nhỏ đến lớn chẳng có món kẹo nào ngon hơn cái nội nó làm.
Không biết vì sao, nhưng có lẽ món kẹo đó là tuổi thơ của nó, là tất cả tình thương mà nội nó gửi vào, dù có bao nhiêu tiền đi nữa cũng không thể mua được.
© Nguyễn Trần Thanh Mai - blogradio.vn
Xem thêm: Không điều gì quý giá hơn hai tiếng “gia đình”
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Những âm thanh bị lãng quên
Giữa nhịp sống hối hả hôm nay, có những âm thanh quen thuộc dần biến mất trong ký ức. Tiếng ve râm ran mùa hè, tiếng rao đêm vang vọng trong ngõ nhỏ, hay tiếng lá xào xạc trước hiên nhà mỗi khi gió về... Tất cả như những “âm thanh bị lãng quên”, chỉ khi bất chợt bắt gặp lại, ta mới thấy lòng mình chùng xuống, nhớ về một thời bình yên đã xa.
Giữa cơn say và vết thương cũ
Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.






