Phát thanh xúc cảm của bạn !

Coi như kiếp này... ta đã là tình nhân!

2010-03-11 16:02

Tác giả:


Blog Việt

Mong bình yên về bên cậu, cậu yêu...

 

- Có muốn hôn tớ không?

- Eo, không đâu!

- Vậy, nhắm mắt vào.

- Để làm gì?

- Để tớ hôn cậu...

Nàng và tôi biết nhau từ dạo hai đứa còn để bím tóc. Ngày ấy, nhà nàng đẹp lắm, có hàng hiên rộng với một giàn hoa ti gôn rất mộng mơ. Nhưng phải đến khi 15 hai đứa mới thân nhau - Ấy là từ dạo nàng bắt gặp tôi hái trộm hoa ti gôn nhà nàng.

Trái ngược với hoàn cảnh của tôi, nàng sống trong một gia đình không được yên ấm, bố là một con nghiện suốt ngày say xỉn, bảo thủ hay đánh đập vợ con, còn mẹ thì cờ bạc nhưng lại cam chịu người chồng hung bạo ấy. Có những đêm nàng ôm sách qua nhà tôi học, mắt đỏ hoe, má sưng húp, đau đớn. Nhưng dù có nài nỉ thế nào, nàng cũng không chịu ngủ lại... Nàng không bao giờ để mẹ phải ngủ một mình trong những đêm như thế...

Chúng tôi gắn với nhau như hình với bóng bất chấp mọi lời bàn tán của phố xá bộn bề. Tôi sống trong một gia đình nề nếp, được dạy dỗ giáo dục bao nhiêu thì nàng hoang sơ và bản năng đến bấy nhiêu. Tôi để tóc dài, tết bím hai bên thì nàng cắt tóc ngắn nhuộm vàng một nửa. Nàng chưa bao giờ biết mặc váy như tôi. Thậm chí, có những đêm nàng còn hỏi tôi... mặc gì bên trong cái váy ấy... Tôi trả lời, nàng phá lên cười... rồi nhìn tôi... rất lạ... ’’Cậu xinh thật đấy, L. H ạ. Sau này, cậu phải làm điên đảo mất bao nhiêu người...’’

Từ nhỏ, tôi luôn là một con bé con nhút nhát, vụng về lại hay ốm vặt. Nàng vẫn thường bảo sẽ luôn bên tôi, che chở cho tôi suốt cuộc đời nay, sẽ không bao giờ để ai làm tổn thương tôi cả. Tôi tin lắm, vì nàng hiểu tôi và tôi cũng vậy. Nhớ những ngày tôi ốm phải nghỉ học, nàng vẫn thường cặm cụi chép bài cho tôi, chữ nàng tròn, to, đẹp như chính con người của nàng vậy. Nhớ những đêm tháng sáu nóng nức, nàng vẫn thường ngồi ở lầu hai, thổi sáo cho tôi nghe. Nàng thổi sáo hay lắm, tiếng sáo trong văn vắt, thuần khiết đến vô cùng...  Thi thoảng nàng vẫn nói... nàng yêu tôi. Những lúc như thế, lòng tôi cũng dậy lên một lòng thương với nàng vô hạn. Ai nói nàng là người ăn chơi, đàn đúm, hư đốn... chứ trong tôi nàng là một phần không thể thiếu.

Ảnh minh hoạ: raysoda

Mười bảy tuổi, tôi có bạn trai, nàng bắt đầu tập tành hút thuốc. Tôi giận nàng cả tháng trời không gặp, nàng cũng không thèm tìm tôi. Khi tôi tưởng như rằng tình bạn của chúng tôi thế là hết thì nàng xuất hiện, tặng cho tôi một quyển sổ ép đầy hoa ti gôn, cười bẽn lẽn... Tôi yêu nàng, yêu sự hoang dại và bản năng ở nàng, yêu cách nàng nằm tay tôi khi qua đường, yêu cách nàng ngửa mặt lên nhìn trời và yêu cả mái tóc nửa vàng, nửa đen của nàng nữa... Nhiều lúc, yêu đến mê muội và cảm phục. Nàng kỳ diệu lắm, nàng sinh ra như để dành cho tôi, riêng cho tôi thôi. Bởi chỉ bên nàng, tôi mới thấy mình được quan tâm, chia sẻ, thấy mình sẽ luôn được an toàn, ấm áp... Nàng sẵn sàng ngồi hàng giờ để nghe tôi nói mọi thứ, về những quyển sách, những chàng trai, những cơn đau bụng, những giấc mơ ướt át. Nàng đã bên tôi lúc bố tôi qua đời, đã là bờ vai cho tôi khi tình yêu đầu đờn tan vỡ, đưa tôi về nhà trong những đêm mưa gió... Và chưa bao giờ để tôi lại một mình ở bất cứ đâu.

Nhiều lúc, tôi không nghĩ nàng có thể là một người phụ nữ bình thường. Sự nhẫn nhịn, cam chịu của nàng đã khiến tôi phát khóc. Nhưng đêm bôi thuốc lên vết đau cho nàng mà tôi thầm oán hận những kẻ đã sinh ra nàng biết bao... Nhưng nàng thì khác, thậm chí nàng chưa một lần tỏ ra trách than với họ. Bởi với nàng, được sinh ra trên đời đã là một may mắn, và bởi vì, chẳng ai được quyền chọn ba mẹ và cách sinh ra của riêng mình... Nàng từng nói với tôi thế... Có lẽ họ chưa biết cách để yêu nàng, cũng như nàng chưa bao giờ nói rằng nàng yêu họ...

Một chiều đầu hạ, nàng nói rằng muốn được hẹn hò với tôi. Ngày ấy, tôi và nàng đều mưới tám. Nàng chưa yêu ai bao giờ, còn tôi đã một lần yêu, một lần tan vỡ...

Ảnh minh hoạ: raysoda

 

- Có muốn hôn tớ không?

- Eo, không đâu!

- Vậy, nhắm mắt vào.

- Để làm gì?

- Để tớ hôn cậu...

Tôi phá lên cười đẩy nàng ngã lăn trên cỏ. Nàng choàng ôm lấy tôi, đặt lên môi tôi một nụ hôn... rất nhẹ. Tôi sững sờ... nàng cười...

- Tớ chỉ muốn chắc cậu có biết hôn hay không thôi.

- Cậu có biết là tớ chưa hôn không!

- Nói xạo. Cậu đã yêu rồi mà.

- Nhưng tớ vẫn chưa hôn. Cậu đã cướp đi nụ hôn đầu đời của tớ rồi đấy.

Nàng cười, nụ cười đầu hạ trắng trong như nắng...

-  Coi như kiếp này... chúng ta đã là tình nhân!

- Tình nhân ư?

- Phải, tình nhân... vì tớ đã hôn cậu, nụ hôn đầu đời. Xứng đáng chứ!

Và để kỷ niệm ngày đó, nàng tặng tôi một món quá, dặn phải hứa chỉ mở vào sáng ngày hôm sau.

Đêm hôm ấy mưa gió bão bùng, mẹ nàng tất tưởi chạy sang nhà tôi nức nở: ’’Nó bỏ nhà đi rồi’’. Tôi đừng chết lặng dưới mái hiên... Trong hộp, chiếc váy hồng đính nơ của con nít vẫn còn nguyên mùi áo mới. Nét mực nhòa đi vì nước mắt: ’’Ngày nhỏ, tớ thường thấy cậu mặc váy hồng đính nơ đi chơi với bố... Tớ đã đòi bằng được mẹ mua cho chiếc váy này. Nhưng vì chưa bao giờ bố tớ đưa tớ đi chơi nên tớ chưa bao giờ mặc. Giữ giùm tớ nhé’’.

Cơn mưa đầu mùa trút xối xả như mang đi hết bao đau đớn, muộn phiền của một người. Tôi ôm chiếc váy nhỏ đính nơ ra giặt giữa trời mưa... Mẹ tôi khóc...

Từ đó, không bao giờ còn thấy nàng trở lại. Thi thoảng, tôi nghe người ta nói, nàng đi theo bọn xấu, bị chúng lừa bán đi Trung Quốc... Bố nàng vẫn rượu chè, say sỉn, mẹ nàng sau cái đêm mưa bão ấy vẫn cờ bạc, lô đề... Người ta vẫn sống, quay vòng chẳng ai thay đổi. Bởi nàng đâu phải là vĩ nhân, bởi sự ra đi của nàng đâu phải là một cái gì to tát... ngoài tôi...

Nàng đã hứa sẽ che chở cho tôi trong suốt cuộc đời này... Nàng đã quên ư?!

Tình nhân của tôi ơi...

  • Gửi từ email Lâm Hồng: “Tôi muốn làm một cây thông trên núi, không muốn làm cây liễu rủ ven sông; muốn luyện đời mình trong bão táp, không muốn nó trôi qua những ngày bình lặng”

Chia sẻ của bạn đọc:

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top