Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cõi an bằng

2010-04-19 16:35

Tác giả:


Blog Việt

“ Dậy ăn chút gì đi em, đã cả ngày nay em không ăn gì rồi”
 
Nam đặt bát cháo xuống bàn, và dựng vợ dậy. Cô ấy yếu quá, khuôn mặt chỉ vài ngày đã xanh xao, biến sắc lạ thường. Anh ứa nước mắt nhớ biết bao tiếng cô cười đùa, nhớ biết bao tiếng nói lanh lảnh, nhớ biết bao hình ảnh vợ anh tràn trề sức sống và niềm tin… Anh đau đớn nhìn cô lặng lẽ ngồi góc giường, mắt nhìn xa xăm về một phía... Đôi mắt thật khờ dại và vô hồn.
 
Đã một tuần kể từ khi cô bỗng nhiên thay đổi lạ thường. Mỗi buổi sáng cô lặng lẽ thức dậy từ sớm, rồi tới ban công nghe nhạc thiền. Tiếng nhạc như nỗi ám ảnh trong đầu Nam kể từ đó… Tiếng âm vang, tiếng thanh thoát đi sâu vào tâm trí anh… miên man, và lo sợ.
“Bụt hóa thân vào ta, ta hóa thân cùng bụt..”…
 
Anh thường đứng nhìn vợ từ xa mỗi khi cô ngồi thiền tịnh. Trông cô thật thanh thản và yên bình. Cuộc sống bộn bề và bận rộn ngoài kia dường như không còn thuộc về thế giới của cô nữa. Rồi anh bỗng thấy lo sợ vô cùng, như thể cô sẽ đi mất, trong vòng tay anh cô sẽ vuột khỏi anh và chạy ào tới một thế giới khác, ở nơi ấy anh sẽ chẳng bao giờ còn là của cô….
 
Những cuốn tạp chí thời trang, mua sắm… cô cất thật sâu dưới đáy tủ. Thay vào tủ sách là những cuốn kinh phật, những bài học thiền và những CD nhạc pháp âm. Cô dành tất cả ngày nghỉ để nghe nhạc và đọc sách, như một đứa trẻ chăm chỉ chuẩn bị bài vở cho một ngày mới nhập trường
 
Ngày 15 tháng 7 âm lịch
 
Cô đặt vào tay tôi chiếc nhẫn cưới đã gắn bó cùng chùng tôi suốt 5 năm qua và mỉm cười nụ cười xa lạ nhưng đầy thánh thiện.
Em phải đi thôi, duyên đã tới rồi. Em sẽ luôn cầu an bình cho anh”
 
Nam lặng lẽ, không ngăn nổi hai hàng nước mắt chảy dài.
 

Ảnh minh hoạ: Tác giả bài viết cung cấp

 
 “Giữ sức khỏe em nhé”….
 
Cô ấy đã đi rồi. Mọi thứ trở nên yên ả lạ thường. Vẫn tiếng nhạc ấy, vẫn tiếng văng vẳng ấy trong đầu, nhưng tim anh quặn thắt. Anh biết mình không mất cô, mà thật may mắn vì đã có cô ở bên trong cuộc đời. Cô đã tìm thấy nơi dành cho mình, cô thuộc về nơi ấy, cõi an bằng và thanh tịnh…
 
Ngày mồng 1 tháng 8 âm lịch
 
Anh thắp nén nhang lên bàn thờ phật quan âm và thành kính cúi đầu.
 
Cô ấy đang ở đó. Cô thật thanh thoát và tràn đầy nhựa sống, một sức sống anh chưa từng thấy khi sống bên cô, và đó là nụ cười tuyệt đẹp nhất từ khi anh ở bên cô trong cuộc đời mình….
 
Anh lặng lẽ rời khỏi ngôi chùa… Mùi sen thơm ngát và dịu nhé. Anh thấy mình thật bình an…
  
 
“ Thức dậy nhoẻn miệng cười
Hăm bốn giờ tinh khôi
Xin nguyện sống trọn vẹn
Mắt thương nhìn cuộc đời
Mở cửa nhìn pháp thân
Đời màu nhiệm không cùng
Lòng dặn lòng tỉnh thức
Dòng nước tâm trong ngần…”
  • Gửi từ email Hoàng Huyền Trang - hoangtrangftu

Chia sẻ của bạn đọc:

 

Chắc anh đã làm gì để phải hối hậ?

 

,
Diep Ha, gửi lúc 23/03/2010 16:53:04

 

đọc truyện thì cả 2 người đều bình yên nhưng sao em thấy sóng ngầm sao sao đó, thấy thương thương 2 người. đây là duyên số ?!

 

,
Sha_Cua, gửi lúc 22/03/2010 11:09:40

 

Hic đọc bài viết thật buồn, không ngờ đó là của chị. Chị có chuyện gì chăng? Em thật vô tâm không biết chuyện gì nữa. Em sợ những sự chia ly như vậy, sao mà thanh thản như chị viết được. Chị vui lên nhé và hãy chia sẻ cùng em nha chị!

 

,
Nguyễn Thanh Hà, Thái Bình, gửi lúc 22/03/2010 00:22:13
 

 

Vì duyên trên trần gian của họ đã hết
2 người họ âm dương xa cách bạn ah

 

,
Nam Ngô, gửi lúc 23/03/2010 16:55:55

 

Nhưng sao lại có chi tiết trả lại chiếc nhẫn cưới sao 5 năm vợ chồng. câu chuyện này mơ hồ, khó hiểu quá

 

,
Kaze Zarai , gửi lúc 23/03/2010 16:55:15

 

Cô ấy đã ra đi thanh thản, ko phải là tiếng khóc than như những người bình thường. Anh cố nén nỗi đau ấy lại...như một lời cầu chúc người vợ về cõi bình yên...

 

,
Huong Tram , gửi lúc 23/03/2010 16:54:32

 

@Huan: tôi nghĩ bạn chỉ đúng 1 nửa, không phải là cô ấy đi tu, mà cô ấy từ giã cõi đời.

 

,
Nguyen Viet Du, gửi lúc 23/03/2010 16:54:12

 

Người vợ theo đạo Phật, tu tại gia đến 1 giai đoạn nào đó thì vứt bỏ được mọi ham muốn đời thường. Thế là lên chùa tìm chốn thanh tịnh.

 

,
Vu Huan, gửi lúc 23/03/2010 16:53:48

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top