Có những người chỉ có thể đi cùng chúng ta đến một trạm dừng
2025-11-25 13:00
Tác giả:
Cẩm Lê
blogradio.vn - Họ phải đi về phía ngọn núi mà họ khao khát chinh phục. Ta lại phải xuôi về vùng biển bình yên mà ta thuộc về. Hoặc có lẽ, hành lý của họ quá nặng, và họ không thể mang thêm ta. Hoặc hành lý của ta quá nhẹ, không đủ sức níu giữ họ...
***
Tôi cứ ngỡ cuộc đời là một đại lộ thênh thang, nơi tất cả những người ta yêu quý sẽ nắm tay ta đi đến cuối chân trời. Nhưng rồi năm tháng trôi đi, ta mới nhận ra, cuộc đời giống một chuyến tàu hơn. Một chuyến tàu vĩ đại, xuyên qua bao miền đất lạ, bao núi đồi, bao thung lũng. Và chúng ta, ai cũng là hành khách trên chuyến tàu định mệnh của riêng mình.
Trên chuyến tàu ấy, có những người đã ở sẵn trong toa khi ta vừa lọt lòng – đó là gia đình. Nhưng cũng có những người ta tình cờ gặp ở một nhà ga xa lạ. Họ bước lên, ngồi cạnh ta, mang theo một làn gió mới, một câu chuyện hay, một nụ cười ấm áp như nắng mùa đông. Chúng ta thường lầm tưởng rằng, mọi cuộc gặp gỡ trong đời đều là khởi đầu cho một hành trình vô tận.
Chúng ta chia cho họ một góc cửa sổ, nơi ta vẫn thường tựa đầu ngắm hoàng hôn. Ta kể họ nghe về những ước mơ thầm kín, những nỗi sợ hãi vụn vặt. Họ lắng nghe, họ sẻ chia, họ cùng ta cười vang sảng khoái trước một mảng mây ngộ nghĩnh, hay cùng ta lặng im khi con tàu đi qua vùng sương khói mờ ảo. Khoang tàu bỗng trở nên ấm áp lạ thường. Ta đã từng tin rằng, chỉ cần ta giữ chặt tay, họ sẽ cùng ta đi hết mọi sân ga.
Nhưng bạn ơi, hành trình nào cũng có những trạm dừng.
Đó là quy luật muôn đời của vạn vật.
Đến một trạm dừng nào đó, có thể là khi nắng vừa lên rực rỡ, cũng có thể là lúc chiều tà buông sương, tiếng thông báo vang lên. Họ nhẹ nhàng đứng dậy. Lộ trình của họ đã đến điểm rẽ. Họ có một chuyến tàu khác phải bắt, một hành trình khác phải theo đuổi, một sân ga khác đang chờ đợi họ. Họ phải đi về phía ngọn núi mà họ khao khát chinh phục. Ta lại phải xuôi về vùng biển bình yên mà ta thuộc về. Hoặc có lẽ, hành lý của họ quá nặng, và họ không thể mang thêm ta. Hoặc hành lý của ta quá nhẹ, không đủ sức níu giữ họ.
Cái vẫy tay lúc chia xa có thể vội vã, có thể bịn rịn. Có thể ta mỉm cười chúc họ thượng lộ bình an, nhưng trong lòng là cả một khoảng trống hụt hẫng. Ta nhìn qua ô cửa sổ, thấy bóng lưng họ khuất dần giữa dòng người tấp nập. Họ đã xuống tàu. Sự chia ly ở "trạm dừng" này mới thực sự làm ta đau đớn. Nó không phải là sự phản bội ồn ào, không phải là một cuộc cãi vã nảy lửa. Nó là sự hết duyên. Một sự thật được đặt ra nhẹ bẫng, nhưng sức nặng của nó có thể nghiền nát tâm can.

Ta tự hỏi, tại sao? Tại sao không thể đi cùng nhau thêm một chút nữa? Tại sao những lời hứa hẹn lại nhẹ bẫng như mây trời?
Nhưng rồi, khi con tàu lại tiếp tục lăn bánh, tiếng bánh sắt va vào đường ray đều đặn đưa ta trở về với thực tại, ta dần hiểu ra.
Họ đến, là một cái duyên. Họ đi, cũng là một lẽ tự nhiên. Điều day dứt nhất, là khi ta ngoảnh lại, đoạn đường vừa đi qua rực rỡ và ấm áp đến thế. Họ không mang gì của ta đi, nhưng họ để lại một khoảng trống vừa vặn đúng bằng hình hài của họ – một khoảng trống mà không ai khác có thể lấp đầy.
Sự xuất hiện của họ, dù ngắn dù dài, đều có một ý nghĩa riêng. Có người đến để dạy ta cách yêu thương. Có người đến để cho ta một bài học về sự trưởng thành. Có người đến chỉ để cùng ta đi qua quãng đường giông bão nhất, và khi trời quang mây tạnh, họ lặng lẽ rời đi.
Họ không đi cùng ta đến trạm cuối, nhưng họ đã làm cho đoạn đường vừa qua trở nên đáng nhớ vô ngần. Họ là cơn mưa rào mát rượi giữa mùa hạ oi ả, là ngọn lửa nhỏ sưởi ấm ta giữa đêm đông. Họ là mảnh ghép vừa vặn cho bức tranh tâm hồn ta ở đúng thời điểm đó. Khoảnh khắc họ bước song hành, ta đã dốc hết lòng mình. Ta đã vẽ nên một bức tranh tương lai lộng lẫy, nơi có họ và ta trong mỗi nét cọ. Ta đã tin rằng, hai con đường mòn nay đã nhập làm một, và sẽ mãi mãi là một.Để rồi tan vỡ...
Nhưng thay vì day dứt oán trách "Vì sao nỡ bỏ tôi đi?", ta nên học cách mỉm cười và biết ơn: "Cảm ơn vì đã đến".
Bởi vì cuộc đời là một dòng chảy không ngừng. Trạm dừng này qua đi, trạm dừng khác lại tới. Sẽ có những người mới bước lên, và cũng sẽ có những người khác phải nói lời tạm biệt. Điều quan trọng không phải là ai sẽ ở lại đến cuối cùng, mà là trong khoảnh khắc họ ở bên, ta đã sống trọn vẹn và chân thành đến mức nào.
Chuyến tàu vẫn miệt mài tiến về phía trước. Tôi vẫn ngồi bên ô cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật lướt qua. Trong tim tôi, những trạm dừng cũ kỹ đã trở thành những kỷ niệm lấp lánh. Và tôi biết, dù chỉ là đi cùng nhau một đoạn đường, những người đã từng bước qua đời tôi, họ đã góp phần tạo nên tôi của ngày hôm nay.
© Cẩm Lê - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.


