Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có những ngày như thế...ta lạc mất nhau

2014-11-17 01:00

Tác giả:


Yêu 24/7 - Em cứ nghĩ, rất nhiều năm về sau, nếu như anh và em vẫn không thể liên lạc, café The Note cũng không còn, thế nhưng một ngày, đứng giữa biển người, bỗng nhiên nhìn thấy đối phương, phải cần bao nhiêu dũng khí mới có thể nhìn thẳng vào mắt nhau? Và liệu rằng, nếu như trở về mùa hè năm ấy, chúng ta có đành lòng để lạc mất nhau một lần nữa?

***

Hà Nội, một ngày đầu đông, tôi lại ra The Note Coffee, quán giờ này chưa có khách, gọi cho mình một cốc matcha latte phủ đầy kem tươi và ngồi vào góc bàn quen thuộc, hít hà mùi trà thơm mát trong một buổi sáng lười biếng, tôi đưa mắt đọc tờ note mà vài vị khách nào đó mới dán trên tường ngay chỗ tôi vẫn ngồi.

“Quên, nếu có thể lựa chọn, ngươi muốn là người lãng quên hay là người bị lãng quên? Nếu như có thể quên đi, ngươi có nguyện lòng thử. Nếu như có thể bị lãng quên, ngươi có vui vẻ chấp nhận?”

Mỗi người đến Note với một tâm sự, họ viết và gửi lại chúng ở đây như một cách để lưu giữ…Note là thói quen của tôi, mỗi tuần, dù bận rộn đến đâu, tôi cũng sẽ đến đây ít nhất là một lần, như một góc riêng của tôi, thu mình lại, nín thở và đợi anh đến…tôi thường tự nhủ, người tiếp theo bước vào cánh của tầng 3 này nhất định sẽ là anh, cứ như thế, tôi đợi, đợi mãi…

Tôi và anh xa nhau đã bao nhiêu lâu rồi nhỉ, 7 năm rồi thì phải, thời gian lâu đến nỗi, tôi chỉ còn có thể nhớ lần cuối tôi và anh còn nhìn thấy nhau, anh đã cười như thế nào, mỗi khi nghĩ đến nụ cười ấy, tim tôi lại nhói lên, hẫng một nhịp.

có những ngày ta lạc nhau

Anh là giấc mơ êm ái nhất trong cuộc đời tôi, là tuổi thơ tôi, là hiên nhà đầy gió mỗi chiều hai đứa nhỏ chúng tôi ngồi hàng giờ, là một đứa ngồi nói huyên thuyên và một đứa chăm chú lắng nghe, là món đậu hũ Mabô tôi ăn hoài không chán. Vậy mà, giấc mơ ấy chưa dài lâu tôi đã phải tỉnh mộng, mùa hè năm ấy, chúng tôi đã lạc mất nhau, à không, là tôi đã lạc mất anh, mãi mãi, anh đã biến mất khỏi cuộc đời tôi không để lại một chút dấu vết. Chúng tôi còn chưa kịp nói với nhau bất kì một lời hẹn nào cả, anh không nói tôi phải đợi anh đến khi nào, vậy thì tôi sẽ đợi anh đến lúc nào đây? Tôi - khi ấy mới 12 tuổi, cái tuổi chỉ nghĩ được rằng “Người bạn thân duy nhất của mình đã bỏ rơi mình mãi mãi”, chỉ nghĩ được đến vậy, cho đến nhiều năm sau tôi hiểu rằng chính vì suy nghĩ sai lầm ấy đã khiến tôi suýt nữa lạc khỏi kí ức đẹp đẽ nhất của mình.

Một ngày không mấy đẹp trời, tôi nhận được một cuộc gọi gấp gáp, ngắn ngủi và rời rạc “Ngày mai gặp nhau ở The Note Coffee, quán cũ 3h chiều, Yun đợi cùng Happy together của The Turtles”. Tôi thậm chí không suy nghĩ gì nhiều, tôi chỉ biết có Yun là người vẫn cùng tôi nghe bài hát ấy, là người đã cùng tôi từng có ước mơ được hẹn nhau ở một quán café, nơi mà người ta giữ kỉ niệm trong những tờ note. Con bé ấy, hôm sau, trong giờ học, không thể kìm chế được nữa, lao ra bến xe, bắt xe lên Hà Nội, tìm The Note…khi đẩy cửa tầng 3 của quán, tiếng nhạc làm tìm tôi thắt lại, hẫng mất một nhịp, tôi không thở được. Những ca từ quen thuộc của Happy together, tôi đã đợi anh, đợi mãi…anh không đến...Vậy mà tôi đã tưởng tưởng cả chục lần tới khi chúng tôi gặp lại nhau, tôi sẽ khóc rất nhiều, ôm anh và khóc nức nở như ngày thơ bé, anh sẽ giải thích và chúng tôi không phải xa nhau nữa.

Yun à, hôm đấy em đã khóc thật nhiều, anh đã nhìn em đúng không, anh đã luôn tìm em, luôn dõi theo em đúng không? Cái đứa ngày còn bé cứ luôn coi mình là bạn thân đã thừa nhận rồi đấy, thừa nhận rằng thời gian 7 năm qua, không chỉ anh đâu mà cả em nữa, đã bước ra khỏi cái giới hạn của những người bạn từ bao giờ rồi…Vậy tại sao anh vẫn không về? Có lẽ nào vì tôi tự huyễn hoặc mình rằng dù có thế nào, dù tôi có đối xử với anh thế nào đi chăng nữa, anh vẫn sẽ ở đó, với tình cảm ấy, nơi hiên nhà đầy gió để đợi tôi nên tôi đã phải trả giá?

Anh có nhớ không, khi mà em nằng nặc đòi anh đưa ra nhà văn hóa chơi nhưng anh không chịu, con bé ương ngạnh là em đã tự đi, sau đó thì không biết đường về, trời đổ mưa, em sợ quá chỉ biết đứng thu lu trú mưa, nước mắt lã chả hòa với nước mưa xối xả. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt ấy, lúc anh xuất hiện ở đó, dưới cơn mưa, không nói gì cả, chỉ cầm tay dắt em về em không bao giờ quên được.

“Uống nhầm một ánh mắt
Cơn say theo nửa đời”.

Khi đó, em không sợ lạc đường nữa, nhưng em biết mình lạc trong trái tim anh mất rồi, nhưng em lại không muốn thoát ra. Em là đứa con gái ích kỉ, vì em đã không thừa nhận cảm giác của mình, có phải vì thế mà chúng ta xa nhau? Em cứ nghĩ, rất nhiều năm về sau, nếu như anh và em vẫn không thể liên lạc, café The Note cũng không còn, thế nhưng một ngày, đứng giữa biển người, bỗng nhiên nhìn thấy đối phương, phải cần bao nhiêu dũng khí mới có thể nhìn thẳng vào mắt nhau? Và liệu rằng, nếu như trở về mùa hè năm ấy, chúng ta có đành lòng để lạc mất nhau một lần nữa? Nhưng cho đến lúc ấy...em vẫn cứ đợi anh ở The Note Coffee…anh nhé!
  • Vũ Mai Hiên

Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.



Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết


Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vnblogviet.com.vn.

yeublogradio


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cung đàn vang khúc tình ca

Cung đàn vang khúc tình ca

Cũng như bản tỉnh ca thiết tha nhất, như muốn được gởi đến khắp nơi một ước mơ to lớn nhất và cũng đơn giản nhất của thầy và của toàn trường về một ngôi trường mới. Ước mơ đó đã được bày tỏ đã được bay xa trong lời ca tiếng hát trong tiếng đàn da diết của chính trái tim thầy

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

Cuốn sách "Thiền" của Osho đã đưa ra một cái nhìn sâu sắc về thiền định, một con đường mà không phải lúc nào cũng dễ dàng để lý giải bằng lời nói.

Yêu xa

Yêu xa

Dù chỉ là một cuộc hẹn ngắn ngủi, nhưng mỗi lần được ở bên nhau, chúng tôi đều tận hưởng từng khoảnh khắc và tận dụng thời gian để tận hưởng hạnh phúc. Những kỷ niệm đẹp và những giây phút ngọt ngào ấy đã giúp chúng tôi cảm thấy động viên và tiếp tục bước đi trên con đường yêu xa.

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Cổ nhân có câu: “Hổ báo không thể cưỡi, lòng người cách một tầng da bụng”.

Lũ trẻ của rừng núi

Lũ trẻ của rừng núi

Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi mẹ tôi tại sao học sinh lại quý mẹ như thế, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào khung cảnh viễn tưởng mà mình tạo ra, mà quên mất mẹ tôi đã cống hiến biết bao nhiêu năm tháng ròng rã cho những búp măng non trẻ ấy.

Rồi một ngày...

Rồi một ngày...

Không một ai trong chúng ta có thể chấp nhận nổi người thân ra đi ngay trước mắt mình, và bây giờ thì tôi cũng vậy! Tôi cũng sợ mất bố, tôi cũng sợ mất mẹ và tôi cũng sợ một ngày nào đó, mình trở thành mồ côi...

Tình khi say

Tình khi say

Tình yêu là gì mà anh nhớ em thế Tình yêu là chi mà lòng say nhanh quá

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Lời hứa tháng mười (Phần 5)

Cô cứ nghĩ mình đã quên được tất cả và có thể sẵn sàng mở lòng với một mối quan hệ mới, nhưng hóa ra tận sâu bên trong, cô đang trốn tránh chứ không phải đối diện và quên được chúng. Cô có thật sự xứng đáng với người con trai này không?!

Người thông minh dùng nguyên tắc

Người thông minh dùng nguyên tắc "7-3" trong đối nhân xử thế, nhờ vậy cuộc đời sóng yên biển lặng

Trong đối nhân xử thế, những bí mật quan trọng vẫn nên được che giấu và không để người khác biết.

back to top