Có những ngày như thế...ta lạc mất nhau
2014-11-17 01:00
Tác giả:
Hà Nội, một ngày đầu đông, tôi lại ra The Note Coffee, quán giờ này chưa có khách, gọi cho mình một cốc matcha latte phủ đầy kem tươi và ngồi vào góc bàn quen thuộc, hít hà mùi trà thơm mát trong một buổi sáng lười biếng, tôi đưa mắt đọc tờ note mà vài vị khách nào đó mới dán trên tường ngay chỗ tôi vẫn ngồi.
“Quên, nếu có thể lựa chọn, ngươi muốn là người lãng quên hay là người bị lãng quên? Nếu như có thể quên đi, ngươi có nguyện lòng thử. Nếu như có thể bị lãng quên, ngươi có vui vẻ chấp nhận?”
Mỗi người đến Note với một tâm sự, họ viết và gửi lại chúng ở đây như một cách để lưu giữ…Note là thói quen của tôi, mỗi tuần, dù bận rộn đến đâu, tôi cũng sẽ đến đây ít nhất là một lần, như một góc riêng của tôi, thu mình lại, nín thở và đợi anh đến…tôi thường tự nhủ, người tiếp theo bước vào cánh của tầng 3 này nhất định sẽ là anh, cứ như thế, tôi đợi, đợi mãi…
Tôi và anh xa nhau đã bao nhiêu lâu rồi nhỉ, 7 năm rồi thì phải, thời gian lâu đến nỗi, tôi chỉ còn có thể nhớ lần cuối tôi và anh còn nhìn thấy nhau, anh đã cười như thế nào, mỗi khi nghĩ đến nụ cười ấy, tim tôi lại nhói lên, hẫng một nhịp.

Anh là giấc mơ êm ái nhất trong cuộc đời tôi, là tuổi thơ tôi, là hiên nhà đầy gió mỗi chiều hai đứa nhỏ chúng tôi ngồi hàng giờ, là một đứa ngồi nói huyên thuyên và một đứa chăm chú lắng nghe, là món đậu hũ Mabô tôi ăn hoài không chán. Vậy mà, giấc mơ ấy chưa dài lâu tôi đã phải tỉnh mộng, mùa hè năm ấy, chúng tôi đã lạc mất nhau, à không, là tôi đã lạc mất anh, mãi mãi, anh đã biến mất khỏi cuộc đời tôi không để lại một chút dấu vết. Chúng tôi còn chưa kịp nói với nhau bất kì một lời hẹn nào cả, anh không nói tôi phải đợi anh đến khi nào, vậy thì tôi sẽ đợi anh đến lúc nào đây? Tôi - khi ấy mới 12 tuổi, cái tuổi chỉ nghĩ được rằng “Người bạn thân duy nhất của mình đã bỏ rơi mình mãi mãi”, chỉ nghĩ được đến vậy, cho đến nhiều năm sau tôi hiểu rằng chính vì suy nghĩ sai lầm ấy đã khiến tôi suýt nữa lạc khỏi kí ức đẹp đẽ nhất của mình.
Một ngày không mấy đẹp trời, tôi nhận được một cuộc gọi gấp gáp, ngắn ngủi và rời rạc “Ngày mai gặp nhau ở The Note Coffee, quán cũ 3h chiều, Yun đợi cùng Happy together của The Turtles”. Tôi thậm chí không suy nghĩ gì nhiều, tôi chỉ biết có Yun là người vẫn cùng tôi nghe bài hát ấy, là người đã cùng tôi từng có ước mơ được hẹn nhau ở một quán café, nơi mà người ta giữ kỉ niệm trong những tờ note. Con bé ấy, hôm sau, trong giờ học, không thể kìm chế được nữa, lao ra bến xe, bắt xe lên Hà Nội, tìm The Note…khi đẩy cửa tầng 3 của quán, tiếng nhạc làm tìm tôi thắt lại, hẫng mất một nhịp, tôi không thở được. Những ca từ quen thuộc của Happy together, tôi đã đợi anh, đợi mãi…anh không đến...Vậy mà tôi đã tưởng tưởng cả chục lần tới khi chúng tôi gặp lại nhau, tôi sẽ khóc rất nhiều, ôm anh và khóc nức nở như ngày thơ bé, anh sẽ giải thích và chúng tôi không phải xa nhau nữa.
Yun à, hôm đấy em đã khóc thật nhiều, anh đã nhìn em đúng không, anh đã luôn tìm em, luôn dõi theo em đúng không? Cái đứa ngày còn bé cứ luôn coi mình là bạn thân đã thừa nhận rồi đấy, thừa nhận rằng thời gian 7 năm qua, không chỉ anh đâu mà cả em nữa, đã bước ra khỏi cái giới hạn của những người bạn từ bao giờ rồi…Vậy tại sao anh vẫn không về? Có lẽ nào vì tôi tự huyễn hoặc mình rằng dù có thế nào, dù tôi có đối xử với anh thế nào đi chăng nữa, anh vẫn sẽ ở đó, với tình cảm ấy, nơi hiên nhà đầy gió để đợi tôi nên tôi đã phải trả giá?
Anh có nhớ không, khi mà em nằng nặc đòi anh đưa ra nhà văn hóa chơi nhưng anh không chịu, con bé ương ngạnh là em đã tự đi, sau đó thì không biết đường về, trời đổ mưa, em sợ quá chỉ biết đứng thu lu trú mưa, nước mắt lã chả hòa với nước mưa xối xả. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt ấy, lúc anh xuất hiện ở đó, dưới cơn mưa, không nói gì cả, chỉ cầm tay dắt em về em không bao giờ quên được.
“Uống nhầm một ánh mắt
Cơn say theo nửa đời”.
Khi đó, em không sợ lạc đường nữa, nhưng em biết mình lạc trong trái tim anh mất rồi, nhưng em lại không muốn thoát ra. Em là đứa con gái ích kỉ, vì em đã không thừa nhận cảm giác của mình, có phải vì thế mà chúng ta xa nhau? Em cứ nghĩ, rất nhiều năm về sau, nếu như anh và em vẫn không thể liên lạc, café The Note cũng không còn, thế nhưng một ngày, đứng giữa biển người, bỗng nhiên nhìn thấy đối phương, phải cần bao nhiêu dũng khí mới có thể nhìn thẳng vào mắt nhau? Và liệu rằng, nếu như trở về mùa hè năm ấy, chúng ta có đành lòng để lạc mất nhau một lần nữa? Nhưng cho đến lúc ấy...em vẫn cứ đợi anh ở The Note Coffee…anh nhé!
- Vũ Mai Hiên
Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.


