Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có người đợi tôi ở sân ga

2014-06-30 00:15

Tác giả:


 Yêu 24/7 - Đúng, có người đợi ở sân ga, hay có người đợi tôi trong cả cuộc đời này, đó chẳng phải là niềm hạnh phúc vô bờ bến hay sao?

***

Ngày trước tôi hay đi ô tô để đi từ Hải Dương lên Hà Nội, nhưng từ ngày phát hiện ra có chuyến tàu Hà Nội - Hải Dương, tôi đâm ra mê mẩn loại phương tiện này đến thế. Tiếng tàu tu tu xình xịch, tiếng những người bán hàng rong vội vã đưa đồ cho khách, tiếng trẻ nhỏ, thanh âm vang lên của hồi còi dài, rồi những ô cửa song sắt chiều muộn màng với ánh nắng hắt vào, đó là tất cả những gì dội vào tâm trí đến dữ dội cho một kẻ mơ mộng như tôi. Nhưng hơn hết, tôi thích đi tàu, vì cảm giác, sẽ an toàn khi luôn có người đợi đón tôi ở sân ga, khi tôi bước xuống...

Người đầu tiên, chắc phải là bố tôi. Ông 40 tuổi. Ông luôn ngồi trên chiếc xe của mình, im lặng hút thuốc và đợi tôi. Khi mà tàu có lỡ mất năm mười phút, ông lại vội nhấc điện thoại lên, gọi cho tôi. “Con đi đến đâu rồi?” Nhưng vừa nhác thấy bóng tôi hớt hải và ngơ ngác bước ra từ đoàn tàu, ông lại trở về với cái dáng im lặng như tạc tượng của mình. Không có tiếng chào “con gái” dịu ngọt như bao người cha khác, ông cứ vẫn ung dung, mở cốp đưa mũ bảo hiểm cho tôi rồi lên xe nổ máy đi về. Chưa bao giờ ông và tôi nói chuyện với nhau được quá vài câu, nhưng ánh mắt khắc khổ của ông, đã nói lên tất cả tình yêu thương của một người cha dành cho con gái, cũng giống như việc đón tôi ở ga tàu là một sự chiều chuộng ân cần từ một người cha khép kín và nội tâm vậy.

Người thứ hai, đó là cô bạn thân. Mỗi khi nhắn tin bảo rằng, “Linh ơi lát đón tớ ở ga nhé!”, là nhận ngay được tin trả lời “Tao bận lắm!”. Nhưng hễ cứ còn 10 phút nữa là xuống tàu, tin nhắn lại đến từ cô bạn hay quên “Tao đang đợi rồi nhé”. Thế đấy, đôi khi niềm vui nhỏ nhỏ nhưng bất ngờ, còn hơn cả những thứ vật chất phù du kia. Đến lúc xuống tàu rồi, ra ngoài đường Lê Duẩn, còn dáo dác gọi nhau, “Tao đang đứng trước dòng chữ ga Hà Nội to đùng đây này”. Tìm được nhau rồi vẫn chưa hết, ném cho mình cái mũ bảo hiểm: “Chở đi!”, mặc cho mình ra sức than vãn “Vừa xuống tàu mệt lắm”... Rồi lại cười khúc khích như hai con dở với nhau. Ở với nhau từ ngày lên học đại học, bây giờ đã được 3 năm, nhưng chưa một lần cãi nhau. 

Bởi đơn giản, chúng tôi luôn tìm thấy những lúc hiểu nhau hơn hết từ những điều nhỏ nhặt ấy. Chửi nhau ấy, từ chối ấy, nhưng cuối cùng, vẫn luôn sát cánh bên nhau trong mọi thời điểm cơ mà.



Và, người cuối cùng, là anh. Đúng, khi ai đó nói rằng, tìm thấy được người mình yêu và yêu mình là điều hạnh phúc to lớn nhất của cuộc đời. Anh là chàng trai Hà Nội cao lớn và to béo, giống như một cái bóng cây che chắn cho tôi vậy. Tôi luôn nói đùa rằng, khoảng cách 60km giữa hai nhà và 6km giữa phòng trọ của tôi và nhà anh, khoảng cách nào cũng xa. Vì anh luôn bận rộn với công việc của mình nên chúng tôi ít khi gặp nhau, và cũng họa hoằn lắm, anh mới tranh thủ đón tôi được khi tôi lên Hà Nội. Nhưng, tình yêu của chúng tôi chưa bao giờ cạn. Tôi luôn tin tưởng vào bất cứ lời nói nào của anh, cũng giống như anh vậy. Và, những ngày có anh đợi ở ga tàu, sự rạng rỡ không giấu được luôn hiện hữu trong tôi. Anh dịu dàng đứng chờ tôi, và cũng im lặng giống như người bố, anh đội mũ, cài quai cẩn thận cho tôi, gạt nhẹ cái cần để chân của xe rồi mới hỏi tôi “Mệt không em?”. 

Anh lúc nào cũng dịu dàng như vậy, thiết tha như vậy. Bàn tay anh vuốt nhẹ những mái tóc vương trên má, đỡ lấy cái ba lô to sụ của tôi đặt lên gác xe. Sự chờ đợi của những ngày gần nhau mà không thể thấy nhau được như vỡ òa trong giây phút đó, những giây phút ngắn ngủi bên nhau trước khi anh đưa tôi về lại phòng và anh về nhà, tiếp tục chiến đấu với những dự án của mình, và chúng tôi lại khắc khoải trong những thời gian chờ đợi. Tôi luôn nhận ra anh ngay, lẫn trong những dòng người ngược xuôi, những bác xe ôm đang đón khách. Yêu nhau mà, chúng ta có thể thấy nhau ngay cả trong bóng tối, đúng không? Tôi leo lên xe sau anh, áp mặt vào bờ vai rộng lớn của anh, vòng tay qua bụng béo của anh. Anh nắm lấy tay tôi, bóp nhẹ những ngón tay, rồi thả ra và rồ ga, lẫn vào trong những ánh đèn rực rỡ trên đường... 

Tất cả những cảm xúc đó, chẳng phải là không có ai không trải qua. Nhưng với mỗi người, lại có những trải nghiệm khác nhau. Với tôi, đó là hạnh phúc. Là khi ngồi trên tàu, nhìn ra ngoài ô cửa sổ, ngẫm nghĩ, và thấy rằng lát sẽ có người chờ mình sẵn để đưa về, lúc nào cũng yên bình và ấm áp đến lạ. Không phải leo lên những chuyến bus đông đúc chật chội, không phải những chuyến xe ôm hay tắc xi với những con người lạ lùng và luôn luôn vì tiền,... tôi luôn mỉm cười nhẹ khi nghĩ đến những điều đó. Đúng, có người đợi ở sân ga, hay có người đợi tôi trong cả cuộc đời này, đó chẳng phải là niềm hạnh phúc vô bờ bến hay sao?

  • Vũ Thị Mai Thanh

Bài dự thi "Hạnh phúc vẫn đủ chỗ cho ta". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn để lại bình luận cuối bài viết tại website hoặc like và chia sẻ lại link bài viết từ trang fanpage facebook.com/yeublogviet

VIẾT ĐỂ CẢM NHẬN HẠNH PHÚC, LAN TỎA HẠNH PHÚC VÀ NHẬN NHỮNG GIẢI THƯỞNG HẠNH PHÚC! 



MỜI BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU VỀ CUỘC THI VIẾT "HẠNH PHÚC VẪN ĐỦ CHỖ CHO TA"

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

back to top