Có một mùa trăng như thế
2022-09-09 01:25
Tác giả:
blogradio.vn - Bịch bánh khi ấy chỉ là một cái bánh trung thu nhỏ mà người ta hay mua ngoài chợ mỗi bì sáu cái rồi chia ra, vài chiếc kẹo bò sữa, vài cái bánh phục linh và một hộp sữa, ấy thế thôi nhưng cũng đủ khiến lũ trẻ chúng tôi thích mê.
***
Ngơi tay trên chiếc lap sau một ngày dài làm việc, tôi khẽ nhìn qua khung cửa sổ để tìm kiếm một ánh trăng tròn. Mùa trăng đương về báo hiệu đêm trung thu sẽ lại về, phố phường sẽ lại nhộn nhịp, duy chỉ có ánh trăng dường như đã bị che lấp bởi những tòa nhà cao tầng nơi phố thị hoặc những san sát nhà này nối nhà kia. Khung cửa sổ tôi mở ra chỉ là bức tường cho một tòa nhà mới, họa chăng chỉ thấy được chút xíu áng mây trời, bỗng dưng tiếng trống tập lân ở đâu dội về làm tôi nhớ mùa trăng ở quê tôi da diết.
Vì ba mẹ đều đi làm xa nên từ bé tôi đã sống ở quê ngoại. Quê ngoại nghèo lắm với công việc chính là nghề nông suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Tôi còn nhớ mỗi độ trăng về, khi trung thu gần kề cũng là lúc lũ trẻ chúng tôi bắt đầu háo hức chờ tiếng gọi của ông trưởng thôn ra nhà văn hoá đầu thôn xếp hàng nhận bánh. Cứ chiều chiều là tôi đã ngóng ngoài cổng đợi ông vào nhà khiến ngoại túc tắc cười:
- Mày cứ vào đây cho ngoại, mày thiếu nhi mà lo gì không được gọi tên.
- Con sợ ổng không thấy con rồi không kêu con đi nhận bánh mất. thôi con cứ đứng đây cho chắc.
- Người ta lên danh sách hết rồi con à.
Dù thế nhưng cái háo hức của trẻ nhỏ đâu ngăn cản được. Ngày đó, mỗi bận trung thu thì cán bộ trên thôn lúc nào cũng đi từng nhà dò trước lượng trẻ con ở mỗi nhà để chuẩn bị phần quà bánh rồi tới đúng ngày trung thu sẽ ghé nhà hoăc phát loa thôn báo giờ tập trung và cứ thế lũ trẻ chúng tôi lại hò reo cùng nhau xếp hàng đi nhận. Bịch bánh khi ấy chỉ là một cái bánh trung thu nhỏ mà người ta hay mua ngoài chợ mỗi bì sáu cái rồi chia ra, vài chiếc kẹo bò sữa, vài cái bánh phục linh và một hộp sữa, ấy thế thôi nhưng cũng đủ khiến lũ trẻ chúng tôi thích mê.
Quê tôi mỗi mùa trăng lên rất nhộn nhịp. Từ độ giữa tháng trước các anh lớn trong xóm đã bắt đầu tập múa lân. Mỗi khi đi học về ngang qua nhà văn hoá chúng tôi lại nghe tiếng trống tập giòn tan thì cả đám thế nào cũng tranh thủ tạt qua xem các anh tập, điệu trống ấy ngày nào cũng đánh lại, bài múa ấy năm nào các anh cũng diễn qua nhưng không khi nào chúng tôi xem chán. Múa lân là truyền thống mỗi khi trung thu về. Đường làng nhỏ hẹp nên không phải như phố bây giờ có xe đưa rước đoàn lân, khi ấy đoàn lân của thôn tôi là đoàn “xe ba gác” với xe trống, xe lân, xe các anh múa lân, xe ông địa. Bà tôi và nhiều nhà trong xóm vẫn hay treo một ít tiền cột trong cọng chỉ treo trước cửa nhà, và nhà nào các anh cũng ghé, múa một hồi sau đó anh lân chủ sẽ nhẹ nhàng “đớp” lấy tiền được treo đó. Cứ như các anh múa vui cho gia chủ và đó là phần thưởng. Đám trẻ chúng tôi vẫn hay đi theo các anh hú hét hò vui và khi mệt thì thường được các anh bế lên trên xe ba gác hay xích lô đi một đoạn trước khi… trả về nhà.
Tôi nhớ ở quê tôi khi ấy một chiếc bánh trung thu chỉ là điều xa xỉ, nhưng chúng tôi luôn biết cách để tận dụng niềm vui trung thu. Khi ấy, mỗi ngày đều có một chiếc xe của chú làm bánh ống đi ngang qua, ngay khi nghe tiếng chuông leng keng báo hiệu là trước mỗi nhà lũ trẻ đã đứng chờ với trên tay ít thì lon gạo, nhiều thì hai ba lon, nhà nào “xịn” hơn nữa thì thêm dăm gói mì tôm chờ chú tới. Chú sẽ đổ gạo, bóp vụn mì tôm, thêm một ít gia vị của chú như vừng hay muối mè sau đó đổ vào một cái như cái máy, có môt cái đầu ra là những chiếc bánh ống và nhiệm vụ của chúng tôi là khi thấy bánh dài ra được một đoạn là lại dùng kéo cắt. Cứ mỗi lần như thế chúng tôi sẽ đưa chú dăm ba nghìn. Đó là bánh trung thu của chúng tôi, những chiếc bánh ống đôi khi thành những cây kiếm choảng nhau sau đó lại được nhai nhồm nhoàm sau những tràng cười thú vị.
Khi những đoàn lân bắt đầu tản dần, và những trò chơi của lũ trẻ đã bắt đầu thấm mệt, chúng tôi sẽ ai về nhà nấy, tận hưởng đêm trăng tròn với gia đình. Hai bà cháu tôi vẫn hay ngồi trên hiên nhà, ánh trăng to rộng trải đều khắp sân, khi ấy tôi sẽ chia phần quà trung thu mà tôi được nhận hoặc kể bà nghe về những gì tôi đã làm trong suốt cả ngày. Những năm tháng ấy dường như tôi không bao giờ quên được, cả nụ cười hiền hòa của bà, cả tiếng lân như đang rền vang từng nhịp trong kí ức của tôi, tiếng lũ bạn phá la inh ỏi. Và cả ánh trăng trên trời cao, như làm tôi gợi nhớ lại, tôi đã từng có một mùa trăng như thế.
© Lê Hứa Huyền Trân - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Con đã đủ trưởng thành để đi xa và trở về | Family Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?