Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có một hồi ức vẫn nguyên vẹn trong tim

2015-08-12 01:00

Tác giả:


blogradio.vn - Giờ thì tôi hiểu vì sao Như luôn nói Như không bao giờ tin vào cổ tích. Cổ tích quá đẹp mà tuổi thơ của Như lại quá nhiều nước mắt. Tôi đưa mắt nhìn về phía ban công. Có một hồi ức vẫn vẹn nguyên trong tim, chưa một lần nhuốm màu rêu phong.

***

Hôm ấy, trời nắng gay gắt. Bé Bi nhà tôi đi lạc. Sau hơn một giờ sục sạo, cuối cùng tôi cũng tìm thấy bé ở một con hẻm vắng. Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng tôi không vội đến ngay vì Bi được một người lạ bồng bế trên tay. Người lạ chính là cô gái trạc tuổi tôi, mặc đồ đồng phục, cột tóc đuôi lệch, đi tất cao và mang đôi giày thể thao màu xanh nhạt. Người lạ cùng Bi đùa giỡn rất vui vẻ. Bi khoái lắm, cứ liên tục giơ bốn cái chân bé xíu quơ qua quơ lại rồi rúc đầu vào ngực người lạ. Nhìn cảnh ấy, tự dưng tôi phì cười. Người lạ giật mình, quay về phía tôi. Đôi mắt tròn xoe nhìn tôi. Bi sủa gâu gâu mấy tiếng rồi vẫy đuôi ríu rít, nhảy xuống và chạy thật nhanh về chủ nhân của nó. Bi cọ cọ chiếc mũi đen thui vào chân tôi giống như lời chào mỗi khi tôi đi học về.

Tôi ngồi xổm, bế Bi lên, vuốt ve bộ lông trắng tinh của nó. “Bi hư quá nha, cứ chạy lung tung hoài.”

Cô gái lại gần, phát ra tiếng cười trong trẻo. “A, thì ra nó tên Bi. Dễ thương ghê.”

“Ừ, nó đi lạc, tớ tìm nãy giờ.”

“Tớ thấy nó ngồi ở kia nên chơi với nó một chút.” Cô gái chỉ tay vào gốc cây bàng mà cô ấy và Bi ngồi đùa nghịch với nhau.

hồi ức

Quen được với bạn mới, lòng tôi vui lạ. Tôi ôm Bi ngồi cùng với Như (giờ thì tôi đã biết tên cô gái ấy) dưới gốc bàng. Trên đầu tán lá bàng tỏa rộng. Nắng không xuyên qua được nên chúng tôi ngồi thật lâu. Có Bi, cuộc nói chuyện giữa hai chúng tôi vang lên những tiếng cười giòn tan. Như là cô gái vui tính và hài hước. Tuy chỉ mới kết giao chưa đầy ít phút nhưng Như tỏ ra thân thiện, miệng lúc nào cũng cười trông thật xinh. Như bảo cô bạn rất thích chơi với Bi.

“Cậu có thể đến nhà tớ. Nhà tớ ở đằng kia kìa.” Tôi chỉ tay ngôi nhà có đám dây thường xuân quấn quanh tường rào. Trước hiên có cái ban công, nắng lúc nào cũng chiếu vào, treo lủng lẳng chiếc chuông gió phía trên được làm bằng vỏ ốc. Cứ mỗi lần gió thổi qua, chuông gió kêu leng keng. Âm thanh ấy nghe thật dễ chịu.

“Tớ đến được à?” Như mắt tròn mắt dẹt hỏi lại tôi.

“Sao lại không?” Tôi chun mũi, dụi Bi vào chân Như.

Như cười. Đôi mắt trong veo và sáng. “Tớ còn chưa biết tên cậu?”

“À ờ, tên tớ là Huy.” Tôi tự giới thiệu. Buổi trưa đầy nắng, trong con hẻm vắng, dưới gốc cây bàng, cô gái tên Như bắt đầu xuất hiện trong tâm trí tôi.

***

Ngồi trên ban công hướng mắt ra phố. Phố vào tầm chiều sầm uất và nhộn nhịp. Như đong đưa hai chân chăm chú đọc một cuốn sách. Bi nằm ưỡn bụng ở thềm nhà, gặm chiếc bánh quy trong hộp bánh cookie tôi mới mua hồi sáng. Cứ chốc chốc, ban công lại kêu leng keng. Như ngước lên, chạm tay vào chuông gió, cười thật tươi. Trong ánh nắng nhàn nhạt, nụ cười của Như rạng ngời lạ kỳ, suýt chút nữa thì tôi đã lấy điện thoại ra và chụp. Chúng tôi cứ ngồi lặng lẽ bên nhau như thế, yên bình.

Nhiều buổi chiều trôi qua, trong tâm trạng phấn khích, tôi kể cho Như nghe về lớp mới có cậu bạn béo ục ịch, có cô nàng lớp phó ham ăn… Tôi cũng kể luôn với Như tôi vừa nhận được quà sinh nhật từ Úc. Là của chú tôi. Một chiếc mô tô cực xịn. Trong lúc tôi kể bằng giọng háo hức, Như không xen vào câu nào. Như bảo Như thích nghe tôi nói. Như thế thì không công bằng, tôi phụng phịu, cậu kể về cậu cho tớ nghe đi. Như lặng im, đôi mắt cụp xuống. Tôi nhảy xuống ban công, bế Bi lên đặt vào lòng Như, nói.

“Cậu chơi với nó đi. Nó thích cậu lắm đấy.”

Quả thực Bi thích chơi với Như và ngược lại. Cô nàng nhoẻn miệng cười. Nụ cười làm xuyến xao tim tôi.

hồi ức

***

Sớm tinh mơ, mặt trời nhả những sợi nắng li ti xuống ban công, nơi tôi đang ngồi hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra trong thời gian qua. Tôi đã có những ngày nắng an yên bên Như. Như san sẻ cùng tôi trong những buổi chiều mùa hè. Ngắm phố và ăn bánh quy. Tôi không biết Như là ai và từ đâu đến. Tôi cũng không gặn hỏi nhiều vì sợ đánh mất nụ cười xinh tươi trên môi Như. Tôi lang thang và mơ mộng trong câu chuyện của chính mình rằng sẽ có một cái kết có hậu. Thật sự là tôi không nắm bắt được Như. Như có thế giới riêng tư của cô ấy và ít khi nào cô cho tôi bước vào. Thế giới của Như mà tôi đoán là có nhiều nét vẽ mang hình hài của sự buồn bã. Tôi nhận thấy được thông qua đôi mắt của Như và những lần Như ngồi im, lắng nghe tiếng chuông gió kêu những âm thanh êm tai.

Trời mưa tí tách. Như không đến. Tôi đứng bên ban công, ngắm những giọt mưa tròn đều len qua kẽ lá rồi rớt xuống khoảng sân hiên nhà. Lòng tôi nhiều ưu tư. Ngổn ngang bao suy nghĩ. Bi nằm im thin thít dưới chân tôi. Cả hai chúng tôi đều buồn vì thiếu vắng đi một bóng dáng thân quen. Những khoảnh khắc trò chuyện cùng Như, tâm hồn tôi phiêu du ở đâu đó vì vui, vì phấn khởi. Như mang đến cuộc sống xung quanh tôi những gam màu tươi sáng. Là bóng nắng trong những buổi chiều lãng đãng mưa.

Mưa thôi rơi. Khoảnh sân phía trước ướt sũng nước. Và một dải cầu vồng rất nhạt hiện ra giữa nền trời trong xanh.

***

Nắng ươm vàng từng ngõ ngách, góc phố. Như xuất hiện với nụ cười e ngại, giọng rối rít xin lỗi tôi vì đã đột ngột biến mất mà không báo trước. Tôi không giận Như, ngay cả trong suy nghĩ tôi cũng không có ý định đó. Chỉ cần Như đến là tôi vui rồi. Trên ban công leng keng nhiều nắng, tôi đọc cho Như nghe một câu chuyện cổ tích với cái kết thật đẹp. Bất thình lình, Như cắt lời tôi.

“Tớ chẳng bao giờ tin vào cổ tích đâu.”

Tôi lơ ngơ chưa biết đối đáp thế nào thì Như đã nói tiếp. “Thứ mà người ta hay gọi là “phép màu” ấy, chỉ là ảo tưởng thôi.”

Ánh mắt Như tóe lên những tia giận dữ mà tôi không hiểu nguyên do từ đâu. Có phải là vì cuốn truyện tôi cầm trên tay? Tôi gập sách lại, lẳng lặng đứng dậy vào phòng cất đi rồi quay ra. Như khẽ cười.

“Nhưng gặp cậu, tớ vui lắm, Huy ạ!

Cô bạn chồm tới sát mặt tôi, môi cô chạm vào má tôi. Một nụ hôn phớt nhẹ nhưng cũng khiến cho trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực.

hồi ức

Một chiều mưa rất nhẹ. Mùa hè nắng mưa xen kẽ, đỏng đảnh như con gái mới lớn. Mùi mưa quyện trong mùi bắp nướng tôi đang ăn dở. Chỉ có điều Như không tới. Tôi ngồi thơ thẩn trên ban công, vuốt ve bộ lông mềm mại của bé Bi. Mưa càng lúc càng nặng hạt hơn.Tôi lo cho Như. Nếu đi ra ngoài vào giờ này chắc lạnh lắm. Có thể Như đến thư viện mượn sách hoặc mẹ sai Như đi mua một ít đồ, chắc chắn Như sẽ bị ướt mưa và cảm lạnh mất thôi. Nhắm mắt nghĩ đến cảnh Như dầm mình trong mưa, lòng tôi co thắt lại.

Cầm lấy chiếc ô, tôi phóng nhanh ra phố, đi loanh quanh khắp nơi. Hy vọng tìm thấy Như không cao lắm nhưng tôi chưa muốn về. Tôi đi qua hết các con phố, các ngã đường. Mưa tạnh từ bao giờ. Tôi thất vọng tràn trề, quay gót. Về đến nhà, cây dù trong tay tôi rớt xuống đất. Tôi không tin vào mắt mình. Như đang đùa nghịch với Bi trên bậc thềm. Thấy tôi đứng tần ngần trước cổng, Như cười toe.

“Tớ đến lâu rồi, cậu đi đâu mới về vậy?”

Tôi không nói được lời nào.

***

Tôi gặp Như trên xe bus. Đó là vào một buổi sáng nắng ngọt lịm trải khắp mặt đường. Như trông thấy tôi trước, cô bạn đưa tay vẫy vẫy, ra hiệu cho tôi ngồi cùng cô ấy. Như hỏi tôi đi đâu. Tôi nói là mình đến trường giúp thầy vô sổ điểm thi học kỳ cho từng học sinh.

“Cho mình theo với nhé!”

Tôi không thể từ chối ánh mắt nài nỉ của Như. Lúc tôi ở trong phòng giáo viên thì Như dạo bước ngoài sân trường. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà thầy giao, tôi bước ra ngoài thấy Như đang nhìn chăm chăm lên tán cây cao. Hình dáng bình yên đến lạ lùng. Như nhạt nhòa lẫn trong đám bông nắng sáng lấp lánh ngoài kia. Tôi dụi mắt hai ba lần, không thấy Như đâu. Rõ ràng là tôi mới nhìn thấy cô bạn đang… Có một bàn tay đập nhẹ lên vai tôi, cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu tôi rồi sau đó là một giọng nói cực quen cất lên.

“Tớ ở đây nè.”

Tôi xoay người lại, cứ như là giấc chiêm bao ấy. Như thoắt ẩn thoắt hiện. Tôi cảm thấy lạ lắm nhưng không hỏi. Những ngày nắng kéo đến liên miên. Nắng đẹp thật đấy mà lòng tôi lại nhão nhoẹt như có mưa. Một nỗi buồn mơ hồ, trống trải ập đến. Như tan vào gió, không để lại dấu vết. Một lời nhắn hay một bức thư. Rốt cuộc khoảng thời gian vừa qua, qua đi vội vàng không níu giữ được hạnh phúc của tôi.

hồi ức

Tôi tìm đến nhà Như trong một lần nghe Như nói khi hai chúng tôi cho Bi ăn. Ngày hôm đó nắng ráo, lá khô bay xào xạc. Ngôi nhà lụp xụp nằm cuối một con ngõ vắng xe cộ qua lại. Tôi đứng phía ngoài, gọi “Như ơi”. Lát sau có một người phụ nữ cỡ mẹ tôi mặc bộ đồ đã bạc màu bước ra. Bà nhìn tôi trân trân.

“Cháu là ai mà kiếm Như?”

Tôi ngập ngừng, nói lắp bắp. “Dạ… cháu… cháu là bạn của Như ạ! Như có nhà không bác?”

Ánh mắt bà hoảng hốt xen lẫn buồn bã. “Như chết rồi, cách đây một năm, cháu không biết sao?”

“Dạ???”

Tròng mắt tôi mở to, tôi có cảm giác đất dưới chân mình đang nứt ra. Mẹ Như cho tôi vào nhà để khẳng định sự thật. Dưới sàn, một người đàn ông nằm ngủ, bên cạnh là chai rượu. Trên bàn thờ có một bức ảnh, là ảnh của Như. Đúng là khuôn mặt đáng yêu ấy với tóc đuôi lệch và bộ đồng phục học sinh. Nụ cười tỏa nắng. Mẹ Như kể Như gặp tai nạn giao thông trên đường đi học về. Người gây ra tai nạn đã bỏ trốn khỏi hiện trường. Nhà Như nghèo, gia cảnh chật vật, phải làm lụng vất vả mới có cái ăn. Bố Như lại là người đàn ông nát rượu. Khi có rượu vào ông đập phá đồ đạc. Đã có lần ông còn đốt hết sách vở của Như, không muốn Như đến trường.

Giờ thì tôi hiểu vì sao Như luôn nói Như không bao giờ tin vào cổ tích. Cổ tích quá đẹp mà tuổi thơ của Như lại quá nhiều nước mắt. Như rời xa cuộc sống này khi tuổi xuân còn phơi phới phía trước, bao khát khao, bao hoài bão Như vẫn chưa thực hiện. Tiếc nuối mãi nên linh hồn Như cứ vương vấn trên thế gian.

Tôi giấu đi cảm xúc đang trào dâng trong lòng mình. Gạt chuyện buồn sang bên, tôi lao vào học. Tôi đậu đại học. Sài Gòn náo nhiệt bên tôi với những bộn bề bài vở và công việc làm thêm hằng ngày khiến tôi quên mất bóng hình xa xưa. Mùa hè bốn năm sau, tôi trở về thăm nhà. Bi giờ đã lớn, chạy ra tận ngõ đón tôi, vẫn cọ cọ chiếc mũi đen thui vào bàn chân tôi. Tôi ẵm Bi lên, vuốt hai cái tai của nó. Tôi đưa mắt nhìn về phía ban công. Có một hồi ức vẫn vẹn nguyên trong tim, chưa một lần nhuốm màu rêu phong…

© Quách Thái Di – blogradio.vn


Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

back to top