Có lẽ ta buộc phải bước qua cuộc đời nhau
2014-12-05 01:05
Tác giả:
Nguyễn Thị Phương Thúy
Có thể chúng mình bắt buộc phải đi qua đời nhau, để rồi mình sẽ trân trọng hơn yêu thương đến sau, người nhỉ?
Ta vẫn thường cười nhạt mỗi khi nghe thấy hai từ “chia tay”. Bởi vì lúc đó ta chưa yêu, người ạ! Ta cứ nghĩ rằng tình yêu là một điều gì đó thừa thãi nhất trên thế gian này, ta vẫn nghĩ rằng không ăn không uống, không có không khí thì mới không sống được, chứ không có tình yêu thì cũng có sao đâu?
Nhưng ta đã nhầm!
Hai từ “chia tay” ấy, đối với người ngoài cuộc, cũng chỉ là những câu chuyện rất đỗi thường ngày, đối với ta cũng vậy thôi, khi ta nghe những câu chuyện của người khác. Có biết đâu rằng khi chính mình thốt lên hai từ xót xa ấy, ta vẫn cứ bàng hoàng lắm, chênh vênh lắm…
Thế giới ngoài kia vẫn vậy, hoa vẫn nở và lá vẫn xanh, người vẫn cứ yêu rồi chia tay, chỉ có ta là giữ lại một vết thương lòng khó mờ sẹo.
Mà thật ra cũng đâu phải chỉ mình ta, người nhỉ? Nhưng ta không biết sau khi chia tay, người có đau đớn như ta không? Có tiếc nuối như ta không?
Sẽ đến lúc ta phải nhận ra rằng có những người ta chỉ có thể giữ lại trong trái tim, mà không bao giờ có thể giữ lại ở bên mình! Người đã đi, đi xa mãi, không hẹn ngày trở lại, người đang tâm bỏ lại những ngày tháng yêu thương chồng chất hạnh phúc, chồng chất những nhớ thương…

Nhưng người ạ, chuyện gì xảy ra cũng đều có một lí do nào đó, phải không người? Và ai đi ngang qua đời ta cũng ẩn chứa một lí do, người nhỉ? Có thể ta và người bắt buộc phải đi qua đời ngau, bắt buộc phải chịu đựng những đớn đau, để rồi khi ta có được yêu thương thật sự ở những tháng ngày về sau, ta sẽ biết trân trọng hạnh phúc hơn, người nhỉ?
Vậy nên, ta sẽ không trách người nữa đâu, không nuối tiếc nữa đâu người ạ! Ta sẽ không tìm hiểu lí do vì sao người rời xa ta nữa đâu người ạ! Có thể người sẽ viện ra trăm ngàn lí do nào đó, hoặc cũng có thể người chỉ im lặng nhìn ta khi ta hỏi người, nhưng giờ đây, ta cũng không cần biết nữa, ta bận rồi, ta bận cho những tháng ngày yêu thương của riêng ta sắp tới, ta bận đi tìm một nửa sẽ dành cho riêng ta, ta sẽ không nhìn lại quá khứ nữa đâu, ta đã đau như thế là đủ rồi! Trước ta có người quan tâm ta, giờ ta phải tự quan tâm, tự yêu thương lấy mình thôi…
Cho dù ở quá khứ xa xôi, ta đã dành hết tin yêu cho người, cho dù trái tim ta đã vụn vỡ vì người, thì ta vẫn có một niềm tin mãnh liệt vào tương lai, người ạ! Quá khứ thì không thể thay đổi, nhưng ta hoàn toàn có thể thay đổi tương lai của ta! Chỉ cần ta yêu, chỉ cần ta thương, chỉ cần ta tin, vậy là đủ rồi, phải không người?
Ta đã mệt mỏi quá rồi, ta không còn đủ nỗi buồn cho cuộc tình vừa qua nữa người ạ! Ta không ân hận, không nuối tiếc, vì những tháng ngày ở bên người, ta đã yêu, yêu chân thành và sâu đậm, nhưng người đã không cần nữa, thì ta cũng không trao cho người nữa đâu, sẽ có một người nào đó cần những yêu thương của ta nhiều hơn người, sẽ có một ai đó, trên thế giới này, sẽ dành riêng cho ta, người ạ!
Ta phải đi thôi, ta phải sống tiếp cuộc sống của ta thôi, con đường ta đi sẽ không có bóng người nữa, Có thể ta sẽ phải gặm nhấm sự cô đơn, có thể ta sẽ tủi thân và chạnh lòng nhiều lắm khi nhìn mọi người bên nhau, khi nhìn dòng người hối hả chạy xe về nhà lúc tan tầm! “Nhà” theo đúng nghĩa, nhà là nơi có những yêu thương, nơi có một bờ vai sẵn sàng chia sẻ với ta những vui buồn, nơi ta có thể sống thật là mình, nơi ta có thể gỡ bỏ chiếc mặt nạ của riêng ta!
Nơi đó ta tìm về với sự bình yên!
Sẽ có một ngôi nhà dành cho ta, người ạ, sẽ có một người thật sự dành cho ta, sẽ có một người không bao giờ buông tay ta, và ta cũng sẽ không bao giờ buông tay người ấy!

Trên đời này có hai loại nỗi đau người ạ, loại khiến ta tổn thương, và loại khiến ta thay đổi! Nỗi đau này khiến ta thay đổi, ta thay đổi cách yêu thương, ta thay đổi cách nhìn cuộc sống, ta đã khác xưa rồi người ạ, ta đã yêu thương nhiều hơn, và trân trọng nhiều hơn, không biết người có như vậy không nhỉ?
Trên thế giới này, sẽ có một nơi nào đó, sẽ có một người nào đó dành cho ta mãi mãi, người ạ! Ta vẫn tin như vậy, Và ta sẽ giữ mãi niềm tin đó, cho dù niềm tin của ta chỉ nhỏ nhoi như hạt cát! Ta sẽ không vì người mà đóng cửa trái tim ta nữa đâu, người ạ! Người cũng vậy, người nhé! Hãy cứ yêu đi, hãy cứ thương đi, và hãy cứ tin đi, người nhé!
“Đừng tìm, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến
Đừng chờ, người cần ở lại sẽ ở lại thôi!”
Vậy nên ta sẽ không chờ nữa đâu người ạ, vì chờ đợi là một công việc buồn tẻ và khó khăn nhất trên thế giới này! Ta vẫn tin rằng có thể chúng ta bắt buộc phải đi ngang qua đời nhau, bắt buộc phải bước đi cũng nhau một đoạn đường của số phận, nhưng dù sao thì ta biết rằng ta cũng không hối hận cho những yêu thương ta đã trao gửi nơi người! Và ta sẽ lại mỉm cười, sẽ lại mở lòng và đón nhận những yêu thương thật sự dành cho ta!
Người cũng vậy, người nhé!
Làm sao ta có thể sống mãi cùng quá khứ đây? Nên ta phải mạnh mẽ buông tay với quá khứ, sống với hiện tại, và hướng tới tương lai thôi… Đường đời còn dài lắm, nên ta cứ đi thôi, và chắc chắn, trên con đường ấy, sẽ có một người dành cho ta!
- Nguyễn Thị Phương Thúy
Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.

Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.













