Có cơn gió nào đi hoang qua Hà Nội
2016-04-12 01:30
Tác giả:
"Anh chờ gì thế?"
"Chờ Gió!"
Đã qua vài năm rồi, tôi thấy anh vẫn ở đó, đững giữa ngã tư đèn đỏ, một mình, nhìn gió vô hình.
Ai đó – những người kiểu như anh tôi có thể thấy được gió. Nó có hình dạng con người, có thể bay lơ lửng giữa không trung, quanh vũ trụ.
Những cơn gió đi hoang qua miền lạc đất nước.
“Đi lạc?” Tôi hỏi.
“Không phải, là “đi hoang” chứ!”
“Đi hoang!”
“Ừm!”
Nơi ấy, điểm xuất phát, có vô số cơn gió đi chu du khắp mọi miền. Và sẽ có cơn gió đi hoang, chạy dài và xuyên suốt hành lang của quốc lộ. Đại để lại một nơi rộng mênh mang trong trái tim của kẻ lãng khách. Nhẹ nhàng vuốt ve, rồi nhẹ nhàng bóp chặt đến nghẹt thở.
“Gì cơ ạ?”
Tôi nhìn anh, còn anh lại lơ đãng nhìn trời.
“Em thấy đấy, có những cơn gió đi hoang qua tán lá, để lại những ánh nhìn tha thiết, để lại những giọt sương ươm nhẹ, đọng lại giữa tán cây. Rồi sẽ có cơn gió nữa đi qua, hong khô từng chiếc lá.”
“Liệu có ai nuối tiếc điều này không anh?”
“Có chứ, những người lãng khách, hay những nhà thơ nhà văn.”
“Như anh?”
“Ừ! Và cả em nữa!”

Những ngày Hà Nội trở đông giữa tháng 3 ấm áp, sương giăng dần về đêm, những tòa nhà chọc trời mờ ảo dưới ánh đèn muộn, xa vời vợi. Hà Nội khoác lên mình nỗi cô đơn trầm mắc, người đi đường đưa bước chân về chốn cũ, chốn mới. Hà Nội đẹp, đẹp từ những cơn gió đi hoang, những cơn gió thổi tung bụi mù công trình đang xây dang dở. Đẹp từ những ngôi nhà cổ kính, im lìm đứng lặng dưới tán cây xanh.
Anh thả lỏng người, nghiêng mình về phía lòng Hà Nội, nhìn những làn sương làm nhòe đi cặp kính trắng. Nhìn những cơn gió đuổi bắt trên quốc lộ. Anh lại chờ cô ấy, chờ những cơn gió hoang hoải.
“Anh có bao giờ nghĩ những cơn gió kia một ngày chợt tắt.”
Anh giật mình, ánh mắt nhìn tôi lạ lùng mà xa xăm. Trầm mặc không nói. Rồi tựa ngồi nghe chăm chú, thoáng mỉm cười.
“Sẽ không”
“Vì sao?”
“Anh không biết, có lẽ Hà Nội sẽ rất đau.”
“Như thế nào là đau?”
“Là những lúc Hà Nội gào thét!”
“Trong các tác phẩm của anh.”
“Có lẽ”
…
Anh viết rất nhiều, viết về Hà Nội trong anh mang những kỷ niệm cũ về những cơn gió và phố không mùa. Về những lần phố khóc như anh đã từng khóc, về những lần lẻ loi giữa thủ đô đông người. Chỉ có bóng đêm, bao dung và đồng lõa, đem anh ôm chặt, để cho những giọt nước mắt sống thật với chính mình, dù chỉ là một phút, một giây!
“Rồi một ngày cô ấy sẽ về, anh sẽ đưa cô ấy đi khắp Hà Nội, bọn anh lại hẹn nhau qua những con phố chao nghiêng.”
“Vậy còn anh, bây giờ thì sao?”
“Anh sẽ gom Hà Nội vào những câu hát, sẽ vẽ Hà Nội bằng những đượm nồng hương hoa.”

Anh đã từng viết: “Giai điệu cũ kỹ nhất là ký ức sâu đậm nhất”
Là những lúc hai đứa hẹn nhau ở đầu phố, ở cái nơi phố thẳng tắp hàng cây. Những ngôi nhà chập chờn ánh đèn điện, len lỏi qua từng kẽ lá, rũ mình xuống hiên vắng, hiu quạnh.
Và giờ đây chắc phố buồn lắm, vì vắng bóng anh dắt chị qua từng con đường trơn trượt, đi xuyên qua đêm để phố khẽ ôm vào lòng. Và giờ đây phố đừng giận nhé, vì khi ở gần phố, anh và chị chẳng yêu phố nhiều hơn, để nuối tiếc những giai điệu cũ kỹ sâu đậm, để nuối tiếc những khoảnh khắc trôi… ừ thời gian… nhuộm màu tất cả.
Là những lần nhớ khuôn mặt dịu dàng ấy, những lần im lặng của người ấy, giữa trời Hà Nội. Viết lên những vần thơ, làm anh rạo rực, làm anh đắm chìm trong cơn say tình.
“Phật nói: kiếp trước ngoái đầu 500 lần đổi lại kiếp này 1 lần gặp gỡ.”
“Ừm, vậy thì sao?”
“Chắc anh phải ngoái lại đến cả kiếp để gặp nàng.”
Tôi bật cười trong im lặng, mặc ánh đèn ngoài hắt vào hiên.
Anh khát khao được nắm tay người đó một lần nữa. Khi ấy, tôi chắc chắn anh sẽ nắm chặt chị, dù chị có như cơn gió đi hoang của Hà Nội
Hà Nội đêm của những kẻ lang thang, ôm mình vào giấc ngủ. Và thức dậy trong làn sương mù ẩm ướt, đến muộn.
Những cơn gió hoang qua làn tóc. Hà Nội vẫn chờ, anh vẫn chờ.
Rồi một ngày, anh ôm guitar bập bùng hát theo nhịp điệu của mưa, đánh rơi vào nhịp trên những làn tóc rồi. Hà Nội – phố - và những làn mưa, tuôn chảy theo những nhịp rơi trên nốt nhạc. Những ký ức sâu đậm nhất.
Mai anh đi rồi.
Vào Sài Gòn tìm cơn gió lạc, gom nhặt Hà Nội vào trong nỗi nhớ, và bung tỏa nơi Sài Gòn nhộn nhịp bộn bề.

Anh xa Hà Nội, xa phố xá, xa con người và đánh rơi những kỷ niệm… Anh sẽ quen dần với dòng người đông và bánh xe lăn tròn khác với thủ đô, không lúc nào không ồn ào như những bờ đường bình yên giữa lòng thành phố. Anh sẽ nhìn lại Hà Nội bình tĩnh dưỡng những hàng cây tự lự và im lìm. Trong khi đó anh cũng chẳng rõ “tự lự” là gì.
Anh sẽ nghĩ về Hà Nội, đem Hà Nội đến những ngày bên nhau giữa lòng Sài Gòn. Sẽ nắm chặt tay những điều mang đi và còn sót lại
Anh trở vào với Sài Gòn, gom chút gió, mưa tìm người con gái ấy.
Hà Nội lại mưa, lại thét gào và dữ dội.
Những quán trà đá, trà chanh, những tô phở ăn cùng quẩy. Bóng tối đần dần ôm phố lại, người cũng bất chợt thưa hơn
Màn đêm buông xuống nhanh hơn, những cơn gió se lạnh lan tỏa mù nồng nàn của thành phố trong không gian, sương đêm giăng kín bầu trời. Tôi lặng lẽ ngắm những cơn gió mà anh từng nói “đi hoang” đến ngẩn người.
© Lệ Đào – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.






