Có bao giờ anh khóc vì nhớ em không?
2015-08-26 01:00
Tác giả:
Anh à, có bao giờ anh khóc khi nghĩ về em không?
Hôm nay là đêm cuối em ở nhà, chỉ sang mai thôi em phải trở về nơi đây. Sài Gòn ngày trước em háo hức trở lại nay chỉ còn nỗi sợ và trốn tránh bởi nơi đó không còn ai đợi em nữa rồi. Dẫu có cố gằng thế nào em vẫn không thể không nghĩ về anh.
Chúng ta bắt đầu từ xa lạ mà xa nhau cũng xa lạ. Nhanh đến nỗi em không tin rằng mình đã mất anh mà chỉ nghĩ đó là chuyện cãi vã hôm qua. Con người khó khăn nhất là chấp nhận sự thật hoặc kể cả khi chấp nhận được rồi thì vẫn cố chấp theo cảm xúc. Suốt thời gian qua, em làm thật giỏi chuyện đó...kể cả biết nó chỉ khiến trái tim em ngổn ngang.

Khoảng thời gian bên nhau, kỉ niệm của hai đứa đối vời người khác có thể là bình thường nhưng với em nó vô cùng ấm áp. Từng đoạn kí ức ấy hôm nay cứ tự nhiên ùa về thật khiến em cảm thấy chạnh lòng. Em vẫn nhớ khoảng sân công viên đó, từng bậc thang; nơi anh và em trao nhau ánh mắt, cái ôm và nụ hôn bắt đầu cho chuyện tình của anh và em. Những con đường mình đi qua, những nơi mình cùng tới và những việc mình đã làm với nhau em đều nhớ, nhớ rất rõ.
Anh còn nhớ kỉ niệm ba tháng quen nhau chúng mình đã làm gì không? Với em, khoảnh khắc anh biến mất khỏi tay em ở chợ hoa đêm rồi trở lại với bó hoa cẩm tú cầu là điều khiến em cảm thấy anh sẽ là người mà em muốn đi cùng mãi sau này. Em không phải một cô gái hoài cổ nhưng sở thích viết thư cho người thương là điều em luôn muốn làm. Và anh cũng vậy, những trang thư viết tay mình gửi cho nhau rồi những dòng dặn dò của anh trong cuốn nhật kí của em trước ngày em đi xa giờ đọc lại em chỉ biết ôm hoài nhớ.
Em là một cô gái vụng về, hay quên trước sau những anh thì ngược lại. Anh cẩn thận, chu đáo và quan tâm em từ điều nhỏ nhất. Chỉ cần cái nắm tay thật chặt khi đi dạo hoặc một lời nói động viên lúc em mỏi mệt cũng đủ làm em yêu anh nhiều hơn mỗi ngày. Còn anh, hình như mỗi ngày tình yêu đó đều ít lại, phải không anh?
Em tin trên đời nãy vô tình là con số hiếm còn lại đều là sự cố gắng sắp đặt theo tâm ý để đạt được điều mình mong muốn. Chẳng phải vô tình mỗi lần em trở lại Sài Gòn đều cùng một ngày hôm nay. Anh sẽ đứng đó, đợi em. Em thích được anh đón, thích được anh chở và ôm anh từ sau. Bờ vai anh làm em có cảm giác thật an toàn. Hình như một năm qua em đã quen rồi khuôn mặt anh, nụ cười và cái ôm chào đón mỗi khi em trở lại. Anh sẽ cho em nhiều bất ngờ trong ngày kỉ niệm này, không lớn lao nhưng cũng đủ cho em cảm thấy thật may mắn và hạnh phúc. Vậy mà đã một năm, mọi thứ giờ thật khác lạ. Anh đã không còn bên em và đợi em ở góc sân đó.

Anh và em có nhiều khác biệt. Chỉ là chúng ta cố gắng để cùng nhau bước đi mà thôi. Tình yêu có lẽ không đủ để thay đổi một người vậy nên chúng ta xa nhau. Em bước ra một bước anh tình nguyện xa em mười bước. Em vẫn nghĩ chia cắt hai đứa sẽ là một lí do nào khác chứ không thể nào đơn giản vậy.Em đã nhầm, thứ đơn giản lại là thứ đẩy anh càng ngày càng xa em. Rồi cả thời gian sau này em cứ cố chấp cho bản thân để giữ anh.
Lí do ư? Khi mất đi một điều gì đó con người ta mới nhận ra nó quý trọng. Em cần anh và muốn bắt đầu lại. Em không cứng rắn và mạnh mẽ như anh, nói được mà chưa chắc đã làm. Cũng như khi nói anh đi đi là lời nói dối tệ nhất của em. Nhưng níu kéo thì đã không còn can đảm để làm thêm một lần nữa, bởi phải còn thương còn muốn ở bên nhau thì mới nắm tay nhau trở lại còn chỉ một người dốc lòng thì chỉ khiến bản thân bị tổn thương sâu thêm. Thời điểm này, sau những tháng chôn mình trong nước mắt, day dứt, hy vọng rồi tuyệt vọng em nhận ra mối quan hệ này thực chẳng hy vọng từ lúc lời nói không muốn quay lại ấy được nói ra. Có lẽ với anh là đúng người nhưng sai thời điểm.
Anh nói: "Em đừng sống trong hoài niệm nữa, chỉ em là người khổ đau". Em chỉ biết mỉm cười. Kỉ niệm là thứ khiến em có thể kiên trì với tình yêu này cho đến bây giờ. Thật lòng em nghĩ, anh vẫn còn yêu em và một thời điểm khi chúng ta trưởng thành hơn, anh sẽ quay về bên em; xoa dịu vết thương ấy, còn em sẽ yêu anh một cách sẻ chia và sâu sắc hơn. Nhưng em quên, đợi chờ không có thật; nếu có thì đó là lời hứa của hai người còn thương nhau và nó chỉ tồn tại ở mình em.
Em có những nỗi sợ vô hình, sợ quên giọng nói anh, sợ quên hơi ấm của anh rồi nó cứ khiến em đau nhói mỗi đêm với suy nghĩ “liệu anh có nhớ em?”. Kể từ ngày anh đưa ra lựa chọn mặc cho cố gắng của em là rời xa thì em và anh cũng trở thành những người dưng ngược lối. Mọi thứ về anh, em chỉ còn biết theo dõi qua màn hình máy tính. Gương mặt đó, nụ cười đó, hình như đã khác.
Anh à, một lần thôi em luôn khao khát được nghe giọng anh với tiếng gọi “em à”; một lần em luôn ước mình có một chuyến đi chơi không cãi vã, chỉ có nụ cười trọn vẹn. Em ước mình trở lại là người quan trọng khiến anh lo sợ để mất. Chỉ là hôm nay em nhớ anh, nhớ nhiều lắm! Có bao giờ anh khóc vì nhớ em không?
© Julie Trương – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.


