Chuyện tình ở New York (Phần cuối)
2008-12-25 14:57
Tác giả:
Blog Việt -
Lặng im, tôi dập điện thoại, tôi không muốn nói thêm câu nào nữa, tôi chỉ chờ thế thôi, tôi không muốn thêm lời giải thích. Tôi sợ cái điều tốt đẹp tôi vừa nghe thấy sẽ chuyển hóa thành điều gì đó tồi tệ ngay tức khắc. Tôi tắt hẳn điện thoại, người lại run lên, rồi tôi nở nụ cười một mình, cười mà nước mắt cứ tràn ra. Tôi không miêu tả được cảm giác lúc đó, chỉ biết nó vừa giống như một điều gì đó khủng khiếp được trút bỏ, như một niềm hạnh phúc, nhưng niềm hạnh phúc ấy rất mong manh.
Trở về nhà, tôi uống hai viên thuốc ngủ. Và tôi ngủ mê mệt rồi tỉnh giấc vào lúc 2h đêm mà không bị đánh thức. Tôi thật mệt mỏi và xấu xí, có lẽ ai cũng nhìn thấy, bố mẹ muốn tôi được thực sự bình yên.
Tôi ngồi dậy bật máy tính. Ngồi đọc lại những bức thư bạn bè gửi, và cả những bức tôi gửi đi, ngồi mò tìm những câu chuyện tình yêu, về những trang web và những bài báo viết về vấn đề đồng tính, có lúc nước mắt ứa ra vì thấy mình như một phần ở trong đó.
Tôi đến tiệm sáng hôm sau. Cầm theo bức tranh, vì hôm nay tôi sẽ gặp và tặng anh bức tranh này.
Vừa bước chân vào tiệm là đã thấy những khuôn mặt soi mói ngẩng nhìn tôi. Một cái nhìn sắc lạnh và giận dữ của Lucy.
1h chiều chị Thủy mới đến, chị ấy hỏi tôi đã ổn chưa và nói rằng tôi thực sự trông rất xanh xao. Chị ấy nói hình như Ronie đã xin bỏ làm và Lucy chắc cũng chuẩn bị tinh thần “thanh lý” tôi. Tôi cười và nói tôi cũng chuẩn bị đi đây. Lucy nghĩ rằng tôi đã xúi bẩy gì đó với Ronie và hai đứa cùng trốn bỏ chỗ này. Mấy hôm nay Helen như phát điên và Lucy không ngừng nói những lời cay nghiệt về tôi. Cả tiệm cũng được thể hùa vào, nhất là Tài. Không chỉ vậy, Tài còn nói rằng tôi và Ronie cậy tiếng Anh tốt đã xui khách hàng bỏ đi chỗ mới mà hai đứa “định gây dựng”.
Chỉ có một lúc chúng tôi thầm thì với nhau không để ý mà y như rằng “đồ đạc” của tôi đã lại mất tích. Khách gọi, tôi lại phải dùng tạm cái que của chị Thủy, tôi lẳng lặng dù biết thừa thủ phạm là ai. Thật không may mắn, đó là một vị khách rất khó tính, cho dù đã trở thành khách quen của tôi, nhưng do tôi dùng que không quen nên wax hơi quá tay, mà có lẽ do tâm trạng không ổn định nữa. Đây lại là vị khách sân siu từng sợi lông mày một, nên bà ấy đã tỏ ra khó chịu và hơi gắt gỏng. Và chỉ đợi có thế, Lucy lại mắng tôi. Tôi liếc nhìn Tài, anh ta len lén nhìn tôi kiểu như một con chó sắp bị đánh đòn vì làm gì tội lỗi. Và trong tiệm bắt đầu có tiếng xì xào. Lily đi ra và hỏi tôi đầy gay gắt: “Này, Ronie đang ở đâu vậy? Nhắn giùm là về ngay đi, bỏ đi mà không thanh toán như vậy được sao?”. Tôi ngước nhìn và chẳng trả lời nữa.
Tôi bật di động lên, và gọi cho Ryan.
“Hey, can you come take me from this nail salon?” (Anh có thể đón em tại tiệm nail không?)
Tôi cầm bức tranh lên và cho chị Thủy cùng vài người khách xem. Chị Thủy há hốc mồm và kêu lên vẻ đầy kinh ngạc vì không ngờ tôi có thể vẽ được một bức tranh như thế. Bức tranh được lồng trong một cái khung gỗ mà tôi đã mua từ rất lâu ở cửa hàng đồ cũ trên đảo. Mấy người khách họ chuyền tay nhau và xuýt soa, họ nói rằng sao tôi không theo nghề họa sĩ vậy. Sự “xôn xao” nho nhỏ khiến cho những người còn lại để ý.
“Cái gì cũng giỏi, câu trai cũng giỏi”.
Cô em gái của Lucy và Lily đã từ tiệm bên kia đi sang. Vừa nhìn thấy tôi đã kêu lên: “A, bồ của Ronie đã tới đây hả, thế đã hỏi được con rể đang trốn ở đâu chưa vậy Lucy? Gái ở nhà bây giờ ghê ha, cũng biết chim cò để được ở lại nước Mỹ đó à nha”.
Phải công nhận đó là một người phụ nữ ghê gớm. Tôi im lặng trước tất cả bọn họ.
Có lẽ Ryan đã sắp tới. Lặng lẽ, tôi lấy áo khoác, gói ghém lại bức tranh, đứng mỉm cười nói chuyện phiếm với mấy người khách đang ngồi làm chân, vui vẻ lạ thường, coi như mọi lời thị phi bên tai cũng chỉ là không khí.
“Trơ nhỉ”.
Và Ryan của tôi đã đến. Anh đứng trước cửa tiệm, tim tôi như ngừng đập khi nhìn thấy hình dáng của anh. Tôi vẫy anh vào đây. Ryan bước vào. Một cảnh tượng hiếm thấy trong tiệm, khi tất cả đều ngưng công việc để ngước lên nhìn anh. Cô em gái đanh đá cá cầy của hai “bà cô” há hốc mồm nhìn khi anh tiến về phía tôi, tựa như không thể tin nổi đó là một con người bằng xương bằng thịt và là bạn của tôi. Vị khách tôi đang nói chuyện, cũng quên luôn phải trả lời câu hỏi tôi đang hỏi. Tất cả dường như bị đông lạnh trong giây phút. Tôi ôm bức tranh, đồ đạc của tôi ở đây không có gì ngòai que wax và hai chiếc nhíp thì đã bị lấy mất rồi. Tôi nắm tay anh để anh dẫn ra khỏi tiệm. Tôi gặp chị Thủy đang ngoái người nhìn chúng tôi chằm chằm ở bàn đầu gần cửa. “Tạm biệt chị nhé, cảm ơn chị, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại”
Tôi đã trả lại mọi mệt mỏi nhún nhường cho họ phía sau lưng.
“You’ve been missing me?” (Em có nhớ anh không?)
“A lot” (Rất nhiều)
“I do too” (Anh cũng vậy).
Minh họa: Theo blog Hà Kin
Tôi thấy anh khóc, lần đầu tiên tôi thấy anh khóc. Tôi ngắm nhìn người đàn ông tuyệt đẹp của mình để xem anh “gay” như thế nào. Nếu thực sự anh là gay thì tôi sẽ làm sao đây? Tôi sẽ phản ứng thế nào đây? Tôi sẽ bỏ chạy? Tầm thường như bao cô gái khác. Tôi sẽ ở lại, cam chịu rồi trở nên điên rồ như Garbriel? Ngay đến Ryan cũng không muốn tôi giống Gar nữa là tôi? Tôi đặc biệt cơ mà, có phải những lời anh đang nói là thật không, thật hay không? Gay hay không gay?
Chúng tôi đứng ven đường để sang bên kia, nơi đỗ chiếc xe quen thuộc của anh. Ryan nắm chặt tay tôi và tôi cũng ôm chặt bức tranh. Anh gần như mất hồn. Tôi giật tay lại vì sợ bức tranh rơi. Một chiếc ô tô to lao lên với tốc độ chóng mặt, mà anh lại đứng yên, tôi thét lên và kéo anh lại. Chỉ một tích tắc thôi tôi không kéo kịp anh thì chắc chắn anh đã bị đâm chết. Người tôi run lên bần bật. Tôi ôm anh thật chặt, anh thật sự khủng hoảng tới thế hay sao? “I’m afraid of losing you, Ryan” (Em rất sợ mất anh, Ryan). Cuối cùng tôi cũng biết trong lòng mình đang nghĩ gì.
Chúng tôi lên xe.
Anh thú nhận rằng anh không thể hiểu nổi cảm giác của mình khi nhìn thấy tôi. Anh đã đã lang thang tìm kiếm tôi khắp mọi nơi. Anh nhớ ánh mắt của tôi, nhớ khuôn mặt của tôi, nhớ cái dáng bé nhỏ của tôi. Anh đã bật khóc một mình khi tìm được ra tôi.
Anh ghen tuông khi thấy tôi ở bên những người đàn ông khác.
Càng tiếp xúc với tôi anh càng thấy hạnh phúc và bình yên vì tôi cho anh những cảm giác rất đặc biệt, cảm xúc của một tình yêu thực sự. Và bởi vì tôi giống cô em gái mà anh vô cùng yêu thương.
Cảm xúc dành cho tôi là sự trân trọng, và muốn “tận hưởng” nhâm nhi từng tí một như một điều gì đó dễ đổ vỡ. Anh đã gồng mình để tôi không bị sa chân vào cái thế giới “phức tạp” của anh. Sau khi gặp tôi, Juicy đã chấp nhận mối quan hệ giữa hai chúng tôi và nói rằng anh ta cũng hiểu vì sao tôi lại được Ryan yêu đến thế.
Đến giờ thì tôi đã hiểu, hiểu ra rất nhiều điều. Tôi có nhận ra, anh thực sự khác nhiều so với lần đầu nhìn thấy vẻ bề ngoài cao sang và lịch lãm của anh. Anh gầy hơn, sạm đi, nói ít hơn, luôn suy nghĩ nhiều tựa như một người đang vật lộn với cuộc sống, sao tôi không nhận ra nhỉ? Là vì tôi ngây thơ quá hay tôi cố tình tự lừa dối mình. Tôi cũng hiểu cái từ “glad” của mọi người. Họ đều biết mối quan hệ này, còn tôi thì không, họ “glad” vì họ thấy Ryan thay đổi, và vì tôi đang thực sự được anh ấy yêu.
Tất cả mọi thứ, trừ việc nói cho tôi những mối quan hệ “tội lỗi” của mình, còn mọi lời nói yêu thương và cảm xúc đều là có thật.
“I wanted to stop everything just to be with you”
….
“And I am trying so hard”
“OK”. Tôi thì thầm.
Tôi nói Ryan hãy lái xe đưa tôi ra biển. Tôi vẫn biết ước mơ đi biển như bố anh. Chúng tôi muốn nhìn biển, tôi muốn biết cái cảm giác muốn được đối mặt với mênh mông như anh.
Tôi nằm xuống, gối đầu lên chân anh, lặng im, nước mắt tuôn rơi. Xe băng qua dòng người hối hả, cả một thế giới ồn ào đan g ở ngoài kia. Những hàng cây ven đường đã ra đầy lá át xanh những bông hoa cuối cùng của mùa xuân, tôi nhớ tới bông hoa mà cả khiến hai cùng nhớ đến nhau, tình cảm có thể là có thật chứ, vì nếu không sao người ta có thể đồng cảm tới như vậy?
Và tôi ngủ, thiếp đi không mộng mị.
Hình ảnh: Theo internet
Biển
Trời hơi thâm tối nhưng vẫn có ánh sáng. Nước biển lạnh lùng. Tôi cầm bức tranh đặt lên trước biển như thể đó là một ngọn hải đăng có thực đang hiện hữu. Anh cầm bức tranh và hôn lên đó. Anh đứng nhìn, mắt long lanh. Tôi nắm tay anh.
Chúng tôi ngồi xuống bãi cát, tôi bảo tôi vẫn hay gối lên chân anh, giờ anh có thể gối lên chân tôi hay không? Anh nằm xuống và gối vào lòng tôi. Tôi vuốt tóc mái tóc dài và cắn lên tai anh như anh vẫn làm với tôi. Anh nhắm mắt, tay bên kia vẫn nắm chặt bức tranh. Tôi ôm anh vào lòng.
Thời gian đang trôi đi lặng lẽ , có mấy cánh chim chao nghiêng bay trôi theo những vạch xám ở cuối đường chân trời. Tôi nhìn ra biển, tưởng tượng một ngọn hải đăng.
Biển, cánh chim, những ngọn hải đăng, dòng sông, ông già tật nguyền, tiệm nail, những màu xanh đỏ của nước sơn móng tay óng ánh,chiếc đàn piano, con chó đang mê mải chạy, Lave, Jess, Billy….
Những nơi ấy, những chỗ ấy, những khuôn mặt ấy, là những mảnh ghép của một thời ký ức mãnh liệt của tôi. Một thời mà, có những người đàn ông kỳ lạ, và một cô gái tuyệt đẹp, đã rất yêu tôi…và tôi cũng thế…
Hình ảnh đại diện của Hà Kin
Truyện Online – Theo Blog Hà Kin
Vài nét về blogger: Hà Kin - chủ nhân của những trang blog mà người đọc có thể tìm thấy ở đó “ý nghĩa của cuộc sống, và một nhân sinh quan lạc quan mới mẻ”.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.