Chuyện tình ở New York (Phần 5)
2008-12-16 09:10
Tác giả:
Blog Việt - Sao tả lại được cái cảm giác của một kẻ lên cơn sốt rét nhỉ?
Chìm trong hai cái chăn bông, hơi nóng tỏa ra từ chính cơ thể mình một cách điên cuồng, mồ hôi rịn, đầu tiên ướt hết mái tóc, rồi đến cái áo, rồi đến cả hai cái chăn! Nhiệt độ trong phòng khoảng chừng 28 độ thì tôi tự hâm nóng mình trên 40 độ. Nóng đến ngạt thở nhưng cảm thấy dễ chịu vì cảm tưởng như mỗi giọt mồ hôi toát ra thì "khí độc" trong người cũng thoát ra theo!
Và, hoàn toàn vô thức, tự nhiên bật dậy và bật bản nhạc rock, "To change your mind" dài đúng 35 phút 20 giây. 35 phút 20 giây, bài hát dài nhất trong lịch sử nhạc rock đã tưởng chừng như rơi vào vô tận. Và chính bản nhạc đã lôi tôi vào một cơn bóng đè, hình như do tay để lên ngực! Chỉ nhớ lúc đó chìm vào một cơn tuyệt vọng miên man, không lối thoát! Cảm tưởng như tất cả đã là “the end of the world” (tận cùng của thế giới)! Biết vậy mà không tài nào dứt ra để trở dậy với thực tại, chỉ nhớ nước mắt chảy ướt đẫm cùng mồ hôi! Thật khủng khiếp! Bản nhạc kết thúc thì tôi cũng trôi theo một miền miên man khác.
Minh họa: Theo Blog Hà Kin
Lúc này một loạt các hình ảnh chẳng đâu vào đâu chạy lung tung trong đầu, hình của bà ngoại lúc còn sống đang ngồi vo gạo, hình ngọn núi ở nhà ông nội, dưới chân núi là nhà mình, hình ảnh tôi lang thang trên đảo, trên phố 34, khuôn mặt của anh, và cuối cùng….là hình ảnh của cái card. Tôi bắt đầu lờ mờ nhớ ra những chi tiết trên cái card (có lẽ dù trong tình trạng không kiểm soát tôi vẫn cố cho suy nghĩ mình dừng lại và tập trung tại đây). Tôi nhớ nhất có hai chi tiết, đó là màu…của chữ in trên đó, màu xanh ánh kim, và tên email của anh (không nhớ có gạch dưới hay không và vì cái họ Tây Ban Nha của anh đính kèm hơi rắc rối), anh dùng địa chỉ AOL. Tôi cũng loáng thoáng nhìn thấy tên phố văn phòng nơi anh làm việc, chắc chắn có một số 5, tôi không nhớ là phố 57 hay là phố 65, và đại lộ…3. Chắc chắn thế! Đúng thế, khi nhớ ra được tên đại lộ, sẽ có khả năng "truy tìm" xem những văn phòng nha sĩ nào bắt nguồn từ đại lộ số 3 của một phố có con số 5. (Phố ở
Và khi tỉnh dần, cảm nhận của những nốt ban đang bắt đầu hiện ra, có lẽ do nóng quá! Khó chịu, nóng, đau đầu, cổ họng đắng ngắt và rát, tỉnh khỏi ác mộng là ho rũ rượi!
Và rồi, bắt đầu thấy "minh mẫn", biết mình vừa thoát khỏi một cơn co giật! Bắt đầu có thể bỏ được một chiếc chăn bông, vớ cái gương thấy một khuôn mặt tê dại không sức sống! Ngắm lại cái lắc tay bằng bạc đã hoàn toàn đổi sang màu sắt rỉ. Nhưng lúc này bắt đầu thấy mình hồi sinh, cơn tuyệt vọng đã hoàn toàn qua!
1 h rưỡi sáng. Cậu em chưa chịu đi ngủ đang vươn vai uể oải nghịch máy tính. Tôi lờ đờ đi ra xin cái máy "có việc" một lúc. Định bụng, vừa viết cái thư xin lỗi ông luật sư không đi ăn trưa được, vừa bắt tay vào truy tìm cái họ của anh (để cần tên chính xác viết email), vừa truy xem có địa chỉ tên văn phòng của anh hay không. (Mỹ có chương trình tìm địa chỉ rất hay, chỉ cần đánh một vài từ khóa có liên quan là nó sẽ cho một loạt danh sách tha hồ lựa chọn. Tôi định dùng cụm từ "
Uống viên thuốc cảm, trèo lên giường ấm áp, lòng lại tràn trề hy vọng. Nghĩ rằng mình không nên bỏ cuộc quá sớm, cũng hơi tự hành hạ cái bản thân một tí nhưng đôi lúc đó cũng là thử thách. Thử xem nào, nếu thành công, quá thú vị ấy chứ!
Cũng chả ngủ được thật, vừa háo hức vừa do đã ngủ mê man suốt, nên 7h sáng. Mẹ dậy tôi cũng dậy theo, mò ngay ra cái máy tính. Mẹ thấy vậy kêu ầm lên: "Nghỉ đi, mà đi tất vào, mệt vì cô lắm cơ"! Chưa bao giờ tôi thấy cái máy tính khởi động lâu như lúc đó! Chưa đợi máy ngừng hẳn tôi đã nhảy vào google, đầu tiên là đi tìm cái họ của anh. Tôi muốn biết tên nào là phổ biến nhất và đúng nhất. Cũng giống như Việt
Vội vã vào trong email của mình đánh thư. Rất hồi hộp và đầy hy vọng. Tôi đánh rất ngắn gọn, đại loại: "Hi, this is Hà Kin, we met on the F train, remember? The one with painful eyes. I have lost your card so trying to contact you by chance. This is my email and my phone number, please give me a ding if you receive this email. Also sorry if this email goes to somebody else’s address." (Chào, Hà Kin đây, chúng ta đã gặp nhau trên tàu F, nhớ không? Người có đôi mắt làm đau người khác! Em đã làm mất card của anh vì thế đang cố liên lạc lại với anh đây. Đây là email và số điện thoại của em, gọi cho em nếu anh nhận được bức thư này nhé! Xin lỗi nếu bức thư này nhầm địa chỉ!) Thư được gửi đi, tôi sung sướng lắm, vội cc vào tất cả các địa chỉ còn lại. Và trong lúc chờ yahoo gửi thư hỏng trở về (nếu cả 4 cùng hỏng thì tôi sẽ tìm cách khác, nếu trở về 3, thì có nghĩa là 1 địa chỉ của tôi là đúng!) Trong lúc chờ, tôi vào đánh email xin hẹn dời ngày ăn trưa với ông luật sư lại. Hôm nay cho tiền tôi cũng không dám ra khỏi nhà nữa rồi. Ngòai trời vẫn âm u đen tối, gió thổi rít qua mấy kẽ cửa sổ nghe ong hết cả đầu. Hôm nay ở nhà mà thôi!
Lại hít một hơi thở dài. Thư gửi ông luật sư đã xong. Tôi bấm vào chữ check mail. Quả không sai, đã thấy failure notice. Tim tôi thắt lại, thế nào đây, lạy trời sẽ chỉ có 3 địa chỉ email bị hỏng. Thư cuối cùng đã được mở, và…!
(Còn tiếp)
Hình ảnh đại diện của Hà Kin
Truyện Online – Theo Blog Hà Kin
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.