Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chuyện tình ở New York (Phần 44)

2008-12-25 14:18

Tác giả:


Blog Việt - Câu hỏi của Ryan khiến tôi nhìn anh đờ đẫn một lúc, nó khiến trong lòng tôi nhói lên và nổi da gà. Vì sao thế? Tôi có thể hỏi anh một câu hỏi “bạo dạn” như vậy cơ mà, nhưng khi nhận được câu trả lời là một câu hỏi khác, tôi lại thấy run rẩy, vì tôi sợ? Tôi chưa sẵn sàng? Đó là lúc tôi thực sự đang nghĩ về sex, về romance và sự đau đớn, nếu tôi thử...nếu tôi gật đầu và quyết tâm...

“If I say Yes, will you do it?” (Nếu em đồng ý thì anh sẽ...)

“No man in this world would ever deny” (Không một người đàn ông trên thế giới này có thể từ chối). What? Are you scared?” (Sao vậy, em sợ à?)

“But what if I didn’t ask, would you ask me the same thing?” (Nhưng nếu em không hỏi thì anh có đề nghị em như vậy không?)

“Are you waiting for it?” (Em muốn biết ư?)

“Yes, I am” (Vâng)

“That’s why I don’t ask you for it, I’m saving some special things for my heart” (Có một lý do khiến anh không đòi hỏi em chuyện đó, anh muốn giữ những điều đặc biệt trong tim mình). 

Hình ảnh: korny pnk

“Special things? That’s weird in this world, especially with you, I have to admit that’s you are the most handsome man I’ve met in my life, woman would pay you to have sex, how would you control yourself by saving these special things?” (Những điều đặc biệt? Nó quả là kỳ lạ trong thế giới này, nhất và với anh, em phải công nhận anh là người đẹp trai nhất mà em từng gặp trong cuộc đời, sẽ rất nhiều phụ nữ bỏ tiền ra để được gần gũi anh, anh làm thế nào để giữ những điều đặc biệt lại cho mình?)

“What makes you think so? I had sex, with only women I like. You said you’ve never done that before right, virginity is important to you?” (Điều gì khiến em nghĩ vậy? Anh chỉ ham muốn sex với người mà anh thích. Em nói là em chưa bao giờ có chuyện đó trước đây, vậy sự trinh trắng rất quan trọng với em phải không?)

“Ok, that’s not a big problem, I have to do it somehow”

Im lặng, một nụ cười nhẹ.

“Hey...”

“Yes?”

“Are you saving my virginity?”

“I’m saving your soul”.

Đây là lúc tôi lại thấy anh lạnh lùng và khó hiểu một cách kỳ lạ, anh cho tôi cái cảm giác khiến tôi không dám lấn tới nữa, không dám hỏi nữa. Tôi cũng tự vấn lương tâm mình, tôi hỏi anh như vậy, vì bao thắc mắc bấy lâu nay, hay vì tôi thực sự thèm muốn chuyện đó? Tôi không có câu trả lời cho cảm giác lúc đó.

Anh lái xe, và tôi im lặng. Anh nhìn sang xem tôi có phải “dỗi” hay không.

“Hey..”

Yes

“Let’s have sex”

Now?

Lòng tôi lại nổi bão tố vì lời đề nghị của anh. Tôi nghĩ anh đã cho tôi thái độ hợp lý và thú thật là trong một chừng mực nào đấy, tôi đã len lén thở phào nhẹ nhõm vì anh đã “từ chối” một cách thật “cao cả”. Nhưng giờ....sao anh lại hỏi thế?

Yes, now”

“Where?”

“My home”

“Where is it?”

In Queens, 45 minutes from the island”

Tôi nóng cả mặt. Cuống quýt, lo sợ, đấu tranh dữ dội trong lòng xem mình sẽ làm gì đây. Tôi đang sợ quá nhiều thứ, tôi sợ mình chưa sẵn sàng, chưa đúng lúc, sợ đau đớn, nhưng hơn cả, thật xấu hổ, tôi sợ...về muộn sẽ bị bố mẹ mắng. Lúc đó cũng phải 11h kém. Tôi về nhà anh cũng phải 12h, vậy thì tôi sẽ qua đêm ở nhà một người đàn ông hay sao? Lo nghĩ đó, đủ để thấy tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ con. Nhưng tôi quyết định, ít nhất tôi cũng phải biết nhà anh ở đâu.

Let’s go to your home” (Đến nhà anh đi).

Anh cười, “come on”, anh kéo tôi lại và bảo tôi tựa lên vai anh. “Close your eyes, baby”. Và tôi nhắm mắt, lòng ngổn ngang nhưng hồi hộp̣, tôi khẽ hít thở, tôi thích cái mùi nồng nồng rất đàn ông của anh, ôi cái kiểu tình yêu thật nhẹ nhàng.

Tôi bật điện thoại. Đầu tiên tôi gọi cho Hạnh nói rằng bây giờ tôi sẽ sang nhà một người bạn ngủ và nếu bố mẹ tôi có gọi cho Hạnh thì nói rằng tôi đang ở nhà Hạnh. Sau đó tôi gọi về nhà và nói với bố mẹ rằng tối nay tôi sẽ ở nhà Hạnh. Mẹ tôi rất cáu, vì mẹ rất ghét tôi đi ngủ ở nhà người khác, mẹ gọi đó là “ngủ lang”. Có lẽ con gái mẹ đang đi ngủ lang thật. Nhưng tôi bảo đang ở nhà Hạnh rồi, về bây giờ thì ngại quá, lại muộn. Gọi xong, tôi chỉ thấy lo lắng hơn mà thôi.

Tôi thấy có 2 voice messages ở trong phone, nhưng tôi không có tâm trạng để nghe.

12h kém, đã đến nơi.

Here we are”. Tôi ngẩng mặt lên, một con phố nhỏ với những dãy nhà thấp tầng có bậc thang, kiểu đặc trưng của Queens, tôi không rõ đó là phố gì, tóm lại là không xác định được vị trí của nơi tôi đang có mặt.

Xuống xe, dò tìm chìa khóa, anh nắm tay tôi đi lên vài bậc thang rồi mở cửa vào bên trong. Căn hộ của anh trên tầng hai, có ánh đèn dịu nhẹ, không khí yên ắng đến nghẹt thở, tôi thấy hơi rùng mình vì lạnh.

Căn hộ của Ryan có tới 2 phòng ngủ và một phòng khách, rất lịch sự và sang trọng, gợi nhớ đến căn hộ của ông luật sư thủa nào mặc dù có bừa b ộn hơn đôi chút. Tôi ồ lên khi thấy cả một chiếc piano nhỏ trong phòng, tôi thầm tự hào về Ryan tài hoa của mình. Ở đây cứ như ai cũng có một chiếc piano trong nhà. Trên tường có rất nhiều tranh, và guitar, la liệt đàn guitar, đúng sở thích của Ryan. Tôi đứng tần ngần trước mấy bức ảnh trên cái tivi Sharp của anh, bức ảnh Ryan chụp tốt nghiệp, bức ảnh cả gia đình với người mẹ đặc sệt châu Á nhìn rất hay hay, Ryan giống bố nhiều hơn là Jess. Jess rất giống mẹ, nên cậu ta có nhiều nét Á hơn. Và một cái ảnh chụp ba anh em của Ryan, cô em gái cười rất tươi, nhìn rất hay nhưng bé quá, tôi không rõ cô ấy giống ông anh trai nào hơn, đặc biệt tóc em gái Ryan rất đen, mắt cũng đen hơn hẳn, có lẽ mang dáng vẻ châu Á nhất nhà, tôi thấy cô bé đó có nét gì giống tôi.

That’s my little sister” (Kia là em gái anh). Anh nói lúc tôi cầm bức ảnh ba anh em lên.

She’s pretty” (Cô ấy xinh quá)

Yes, she’s my angel” (Uh, nó là thiên thần của anh)

Tôi thầm ghen tị, cô gái này có hai ông anh trai quá đẹp và được yêu mến như vậy, thật may mắn hiếm có.

Are you living here alone?” (Anh sống một mình ở đây à)

Most of the time, but Jess is with me when he’s at the city, or somtimes Michelle, my little sister.” (Phần lớn thời gian là vậy, nhưng Jess ở đây với anh khi nó quay lại thành phố, thi thoảng có cả Michelle – em gái anh nữa)

He’s at the city now, where is he?” (Jess  đang ở thành phố, vậy anh ấy đâu rồi?)

May be sleeping in that room” (Có thể là đang ngủ trong căn phòng kia). Ryan nói và chỉ về phía một căn phòng ngủ.

What?”. Tôi giật cả mình. Tôi đang đinh ninh rằng mình ở trong căn hộ này với Ryan, nên vừa nói và hỏi rất to, líu lô chứ. Ngại quá, tôi thực sự không muốn có người thứ ba biết mình đang đi làm một việc “tội lỗi”.

Ryan thấy phản ứng của tôi và phì cười.

Don’t worry, its not his business anyway” (Đừng bận tâm, đó không phải việc của nó mà).

Quả thật tôi còn không dám hé mồm ra nói nữa, như thể sợ Jess sẽ tình giấc và bước chân ra khỏi phòng nhìn tôi chằm chằm và nghĩ, “giờ này cô ta đang làm gì ở đây thế nhỉ? Eo ôi”. Tôi rùng cà mình.

Ryan chỉ cho tôi xem những bức tranh trên tường, anh nói cô em gái của mình vẽ đấy, tôi ngạc nhiên vì những bức tranh rất đẹp, phong cách vẽ cũng giống y như tôi, vẽ hoa lá và cây cảnh, rất hồn nhiên và trong sáng. Tôi quên mất mình phải “im lặng” và thốt lên: “Oh my god, I love to draw the same things, your sister and I share so much in common” (Ồ, em rất thích vẽ những thứ như thế, em gái anh và em có rất nhiều điểm chung).

I know”. Anh thì thầm.

I bet your sister plays this piano”. (Em gái anh cũng chơi được piano phải không?)

Yes, it’s her piano(Uh, đây là piano của nó).

That I can’t, but I would learn” (Em không biết chơi nhưng em sẽ học) 

Minh họa: harebrained 

Tôi tha thẩn đi quanh phòng anh, ngắm từ tập tạp chí toàn hình ảnh về cái loại thuyền bè, cho tới hẳn một cái đĩa treo tường có hình ngọn hải đăng, sờ soạng các loại đàn, nhìn từng bức tranh, ngắm từng cái ảnh, vừa mang dáng vẻ của một kẻ tò mò, vứa trân trọng, lại vừa giống...nhân viên điều tra. Anh ngồi nhìn tôi và “thuyết mình” những gì tôi sờ tới như một nhân viên du lịch. Tôi thấy anh đang ngắm tôi khi tôi đang đóng vai trò của một kẻ tò mò. Lúc đó trong đầu tôi có một ý nghĩ rất mãnh liệt, đó là phải hoàn thành xong sớm bức tranh ngọn hải đăng, để “cạnh tranh” với cô em gái, và bức tranh ấy sẽ phải được treo trong căn phòng này như thế kia.

Tôi đứng dò dẫm hơi nhiều, có lẽ không ngoài mục đích “câu giờ”, tôi sợ mình sẽ phải bước chân vào căn phòng ngủ kia và làm kẻ “lãng mạn”. Và hơn nữa, trong lòng tôi không thoải mái và rất bất an khi biết Jess đang ở ngay phòng ngủ phía bên kia, tôi sợ sẽ lo mất điều gì đó tốt đẹp nếu tôi thực sự tiến tới. Cảm giác y hệt ca khúc “I could fall in love with you”của Selena. Tiến thoái lưỡng nan, thật khó xử, thế rồi tôi quay lại nhìn anh và...bất ngờ phì cười, thật to...

-----------------------

2 cái voice messages, một cái của Ronie. Một cái của chị Thủy, là tôi nghe về sau này. Ronie để cho tôi lời nhắn, anh ta rất mệt mỏi và thương nhớ tôi, anh ta cũng xin lỗi nếu gia đình của Helen đã đối xử với tôi không tốt. Mở đầu cái message của Ronie, anh ta nói: “Sao em dập máy anh hoài vậy, xin em đừng chạy trốn anh, anh khổ sở lắm”. Còn chị Thủy, chị ấy nói muốn gọi cho tôi hỏi có tí việc, chị ấy có nói một câu: “Em à, đi lại với Ronie ít thôi nha, phức tạp quá, Helen nó vừa tới tiệm gào khóc đó”. Tôi thở dài thườn thượt.

Check mail, mấy người bạn của tôi vẫn viết email hỏi: “Dạo này cậu với anh chàng Ronie đẹp trai vẫn ổn chứ hả?”. Một người bạn khác thì “tiết lộ”: “Kin có người yêu rồi nhá, ở nhà đang đồn ầm lên này, biết rồi, thích nhá, có còn ý định về Việt Nam nữa không đấy?” Và tôi trả lời: “Bình thường thôi, bọn tớ vẫn gặp nhau”. Ở Việt Nam, các bạn chỉ biết tới Ronie mà thôi, và đến bây giờ có lẽ vẫn vậy.

Thứ năm.

Tôi tới tiệm đã có vài người khách wax lông mày ngồi chờ, một cô còn cầm theo cả bộ đồ trang điểm với ý định nhờ tôi trang điểm hộ. Hôm nay gần cuối tuần đã bắt đầu đông khách. Do tôi tư vấn trang điểm và thậm chí trang điềm miễn phí nên nhiều khách khác của tôi sẽ phải chờ. Lucy cực kỳ khó chịu. Công nhận, đến hôm nay thì mặt của mọi người trong cái tiệm này khó chịu một cách rõ ràng thực sự, đến chị Thủy cũng thấy len lén chứ không cởi mở công khai với tôi nữa. Tôi cũng không biết làm thế nào vì khách của tôi rất tin tưởng và nhiệt tình, chỉ chờ để tôi trang điểm cho mà thôi, cô này sẽ đi phỏng vấn gì đó. Tôi bảo đợi nhé, tôi wax xong hết khách thì sẽ trang điểm cho cô ấy. Cô ấy nói nhanh lên vì mình phải đi rồi. Thực sự tôi không biết làm sao vì khách đông như thế này Lucy sẽ không đời nào cho tôi ngồi trang điểm. Tôi vừa cầm bộ trang điểm lên, chỉ để định xem có những cái gì. Tự nhiên Lucy nhìn thấy và cáu gắt: “Hà làm gì thế hả cháu, cháu coi cái tiệm của cô là cái chốn hành nghề riêng đấy à? Khách thì đợi thế kia mà lại đi trang điểm hả? Ai cũng biết cháu tiếng Anh giỏi, cháu nịnh khách giỏi, nhưng đây không phải cái chợ Hà nhé”. Tôi nóng hết cả mặt. Chị Thủy nhìn tôi ý chừng bảo cất ngay đi thôi. Khách tuy không hiểu gì nhưng họ đoán ra rằng bà chủ đang không vừa lòng, họ sợ tôi bị mắng, “She’s angry at you right?”. Tôi gật đầu. Cô khách thở dài rồi đóng bộ trang điểm lại, ra về, cho tôi tới 10 đô tiền tip mặc dù wax lông mày cũng chỉ có 5 đô. Cô Lily nhìn thấy, lườm một cái thật sắc.  

Minh họa: Theo blog Hà Kin

Buổi trưa, nghỉ giải lao. Thật lạ, hôm nay chị Tài chẳng chịu qua chơi. Tôi cũng quá căng thẳng, dù hứng thú mấy thì Tài có qua chơi tôi cũng chưa chắc đỡ nổi hôm nay. Cả sáng bận tới mức tôi còn không cả để ý Ronie hôm nay không đi làm, tôi cũng chẳng buồn hỏi ai xem anh ta đâu, hỏi giờ người ta cười cho vào mặt. Ngồi ăn, chị Thủy len lén lại gần, muốn nói chuyện với tôi hay sao đó nhưng lại không dám, cứ như tôi là kẻ tội đồ gì ở cái tiệm này nên mọi người không dám lại gần, chị đi qua nói be bé: “Chốc chờ chị về với bé nha”. Tôi gật đầu, tôi đang muốn biết xem chị muốn nói với tôi chuyện gì.

Quả thật, nặng nề vô cùng trong cái tiệm đấy. Cả buổi Lucy ngồi kể chuyện bất đồng chính trị ngày xưa này nọ. Và rồi chẳng hiểu ở đâu ra cái tin tôi “có vấn đề” khiến cả tiệm bất an và nhìn tôi bằng con mắt dữ dằn thấy rõ. Họ tạo cho tôi bầu không khí rất nặng nề, hầu như tôi không nói chuyện nổi với bất kỳ ai trong tiệm. Đấy là chưa kể, chắc hẳn họ đang bàn thảo về vụ tôi “cướp con rể” của Lucy.

Tôi có thể thấy Helen rất yêu Ronie, ít nhiều anh ta có một vẻ bề ngoài rất được, lại là một thợ rất giỏi. Lucy lại chỉ có hai cô con gái. Nếu Helen cưới một thợ giỏi làm chồng, sau này gia đình Lucy sẽ có người cai quản cả mấy cửa tiệm, đó còn là một vấn đề chiến lược nữa. Tôi thấy phần nào có lỗi, nếu đúng như vì tôi mà anh ta bỏ Helen. Nhưng tôi cũng không có xấu hổ với lòng mình vì đã làm việc gì có lỗi hay cho anh ta bất kỳ một cơ hội nào.

Chiều về, mệt bã. Tôi ra ngoài đứng thở trước, cũng hiểu là không nên ra ngòai cùng chị Thủy, để chị ấy đi sau và chúng tôi ra bến chờ nhau. Tôi nhìn thấy chị Thủy đi ra, Tài cũng ra cùng. Hôm nay anh ta đi cùng chị Thủy và nói chuyện, khác hẳn mọi hôm cứ len lén một mình.

Nhưng cũng may, lên tàu, anh ta lại ra một chỗ ngồi, để tôi còn ngồi với chị Thủy, nghe chị ấy kể chuyện.

À, thì ra là thế, chị ấy thắc mắc với tôi, tôi mới biết có chuyện nghiêm trọng thế!

 (Còn tiếp) 

Hình ảnh đại diện của Hà Kin

Truyện Online – Theo Blog Hà Kin

Vài nét về blogger: Hà Kin - chủ nhân của những trang blog mà người đọc có thể tìm thấy ở đó “ý nghĩa của cuộc sống, và một nhân sinh quan lạc quan mới mẻ”.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top