Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chuyện tình ở New York (Phần 43)

2008-12-25 11:10

Tác giả:


Blog Việt - Anh đến đảo bằng chiếc xe chở tôi lần đầu tiên dạo nọ. Nhìn thấy chiếc xe tôi lại nhớ ra cái lần đầu tiên tôi bước chân lên cái xe đó, trời bão bùng mưa tuyết và vô cùng lạnh lẽo. Nhưng hôm nay đã ấm áp hơn nhiều rồi. Trời chạng vạng, tôi chợt sốt ruột vì bức tranh vẫn dở dang của mình.

Ryan nói anh có một người bạn muốn giới thiệu cho tôi. Đó là một họa sĩ, nhưng nghề nghiệp chính của người đó là trang trí nội thất. Hôm nay người bạn ấy có mời Ryan và tôi ăn tối. Tôi rất vui vẻ đi theo anh, và có hỏi tại sao Ryan chẳng bao giờ nhắc tới người bạn này nhỉ? Ryan nói cũng lâu rồi họ không gặp nhau. Anh họa sĩ này có cái tên rất lạ là Juicy, tôi không rõ là tên thật hay là nghệ danh nữa. Vì tôi nghĩ là họa sĩ thì rất hay có nghệ danh. 

Minh họa:alsebka

Trên đường đi, Ryan hỏi tôi đã gặp Garbriel như thế nào, chúng tôi đã nói những gì. Tôi thấy Ryan mệt mỏi, tôi nhìn anh thật đáng thương, tôi nghĩ tới việc Ryan đang phải cố gồng mình “trying hard” để duy trì mối quan hệ này với tôi như mọi người đang nói và bỗng nhiên có sự lo sợ nếu tôi sẽ làm gì đó, nói gì đó thì tôi sẽ xé toạc một sự thật nào đấy, và có thể tôi sẽ mất anh. Nếu đang tốt đẹp thế này, tại sao không thể để cho nó tốt đẹp đi? Thế là tôi quyết dừng lại những thắc mắc của mình. Tôi nói với Ryan: “i don’t know your relationship with Garbriel, i don’t know if she is really trying to tell me something, but even something is really going on, i don’t need to know, you’re making me happy, that’s it!” (Em không biết mối quan hệ của anh với Gar thế nào, em cũng không biết cô ấy cố nói với em điều gì, thậm chí cả chuyện gì đang xảy ra em cũng không biết, em nghĩ em không cần biết, chỉ cần biết anh làm em cảm thấy hạnh phúc, thế là đủ). Ryan cười, rất nhẹ nhàng, anh đưa tay nắm lấy tay tôi ấm áp, “come here, come here”, tôi lại gần anh, anh bảo nhắm mắt lại đi, anh hôn nhẹ lên mắt tôi rồi lại vuốt tóc hít hít bên tai. “Oh, my painful eyes”, anh thì thầm. Tôi mỉm cười rồi nằm nghiêng người, chúi đầu vào lòng anh rồi nhắm mắt. Anh vẫn lái xe, còn tôi nằm nghĩ. “Take some rest, i’ll call you when we get there” (Em nghỉ đi một lát, anh sẽ gọi em khi chúng ta tới nơi). “OK”. Tôi cũng mệt mỏi, tôi tự cho mình một khoảng bình yên bên anh thay vì sẽ ngồi nói líu lo. Càng nghĩ, tôi càng thấy tâm đắc với những gì mình vừa nói, Ryan quá tốt với tôi, anh thực sự là một người “đàn ông trong mơ” không chỉ với tôi mà với rất nhiều người phụ nữ ngoài kia, tôi nghĩ rằng tất cả bọn họ đều đang ghen tị. Anh cho tôi những giây phút lãng mạn, ấm áp, quan tâm, sẻ chia, những nụ hôn rất ngọt ngào, và nữa…một điều tôi chợt nghĩ tới, anh không có những hành động quá xa, anh không đòi hỏi hay lạm dụng thân thể với tôi. Có thể điều này là hơi kỳ lạ giữa cái thế giới hiện đại này, nơi mà chỉ một câu “đề nghị” cũng có thể lên giường được với nhau, và với một người đàn ông đẹp như vậy, kể cả anh ấy không có ý thì đối tượng của anh ta cũng…khó chịu nổi. Nhưng với một cô gái châu Á và còn non nớt kinh nghiệm như tôi thì tôi coi đó là một điều gì đó “tử tế”, thật chẳng biết có là dở hơi không nữa. Nhưng quả thật, tôi thấy anh chưa bao giờ lấn quá xa và đòi hỏi tôi chuyện đó, nếu anh có đòi, tôi cũng chưa biết mình có thích làm “cô gái ngoan” hay không nữa. Thế là tốt hay không tốt, có phải anh đang “tử tế” với tôi hay tôi chưa đủ sức quyến rũ với anh nhỉ?

Nghĩ tới đây tôi bật cười, why are you laughing?” (Em cười gì thế?). “Oh, nothing, just thinking of what i did to someone today at the nail salon” (Ồ, không có gì, chỉ là em đang nghĩ đến chuyện đã làm với một người ở tiệm nail hôm nay), “really? What did you do?” (Thật ư, em đã làm gì vậy?) “Oh, that’s a gay one, he drove me mad so i just did some dirty thing” (Ồ, đó là một người đồng tính, anh ta làm em phát điên, vì thế em đã chơi xấu một tí), “Oh, my god, what did you do?” (Ôi trời, em đã làm gì thế?). “I just poured some red liquid to the paper and put it under his ass, and he sat on it, that’s all” (Em chỉ đổ một ít sơn móng tay màu đỏ ra giất rồi đặt xuống phía dưới cho anh ta ngồi lên, thế thôi mà). Ryan cười phá lên, “Oh no, that’s terrible, you’re bad girl” (Ồ, thật kinh khủng, em nghịch quá cưng à). “Yes i am, but he’s a bad man, i mean, a woman, haha” (Vâng, nhưng anh ấy là một người đàn ông tồi tệ, à không, ý em là một người phụ nữ). “You hate gay people?” (Em không thích những người đồng tính à?). “No i don’t, i love them, some of my customers are gay and they love me, really talented people but this one is out of control” (Không, em rất thích họ, một vài khách hàng của em là người đóng tính và họ cũng rất thích em, họ là những người rất tài năng nhưng cái anh chàng kia thì thật tệ). “Yeah, i bet they do love you, you are beautiful” (Yeah, anh cá là họ yêu thích em, em thậy xinh đẹp). “Hihi”. Đúng vậy, có một sự thật rằng những người đồng tính, bất kể là nam hay nữ khi tới làm khách hàng của tôi, họ đều rất yêu mến tôi đặc biệt, và đều khen tôi xinh xắn và thân thiện, tôi cũng rất quý mến họ, và quả thực họ đều là những người rất giỏi, tài năng và thông minh. Chỉ là cái “chị” Tài kia thì quá lắm, có điều chị ấy cũng là một thợ giỏi nên được chủ rất cưng chiều. Thôi thông cảm, đời có người này người kia, dù sao chị ta cũng ghen, yêu mà, thôi, không chấp.

Điện thoại tôi reo inh ỏi, lại phải nhấc xem. Ôi Ronie, tôi nhìn thấy đã khó chịu vô cùng, không thèm nghe, tắt luôn. Ryan hỏi tại sao tôi không nhấc điện thoại, tôi bảo tôi không thích nghe. “Still the man who bothered you before? Let me take it” (Vẫn là anh chàng làm phiền em lần trước à? Để anh nghe máy cho). “No no, it is OK (Không, không có gì mà). “Why?, or is it Billy?” (Sao vậy? Hay là Billy?) “No, it is somebody on the island you don’t know” (Không, là một người ở trên đảo nhưng anh không biết đâu). Tôi thấy rất Ryan khó chịu, tôi chẳng biết nói gì hơn nữa, tắt luôn cái điện thoại và nằm nhắm mắt tiếp.

Căn hộ của Juicy nằm trên tầng 5 của một khu phố gần Central Park, phố 6 mấy gì đó. Cửa sơn màu trắng nâu, rất phong cách, nhìn đã biết là căn phòng của một người hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật. Juicy mở cửa, một người đàn ông cũng còn trẻ, chắc khoảng cùng lắm là 40, hơi hói đầu, da trắng bóc và mắt rất xanh. Căn hộ rất lịch sự và sang trọng, bài trí gam màu nâu ấm áp, cũng có một cái piano nhỏ, một cái ti vi màn hình phẳng rất to, có mấy bình hoa nhỏ đủ màu sắc, bộ sa lông màu nâu giống tường nhà, và tranh treo trên tường, chắc chắn là của chủ nhà, tranh vẽ chủ yếu là chân dung nude, đàn ông và đàn bà, nhìn trần trụi tới rùng mình nhưng phải công nhận là đẹp. Tôi cứ đứng há hốc mồm nhìn khiến cả Ryan và Juicy phì cười.

How are they?” (Cô thấy chúng thế nào?)

“They are yours right?” (Ông vẽ chúng phải không?)

Yeah, you like them?” (Uhm, cô có thích chúng không?)

No, i don’t” (Không).

Thoáng lặng yên.

“...Because i love them”.  (Bởi vì tôi yêu chúng)

Oh, i see, i’ve heard about you, Ryan told me by email so i decided to meet you today, he said you are very special, now i see” (Ồ, tôi đã rất nhiều về cô, Ryan đã kể cho tôi nghe qua email vì thế tôi nhất định đòi gặp cô ngày hôm nay, anh ất nói cô rất đặc biết và bây giờ tôi đã thấy).

I love art too, i love painting” (Tôi yêu nghệ thuật, tôi rất thích hội họa)

Oh, i see, i will show you my gallery after dinner”. (Tôi sẽ giới thiệu với cô phòng trưng bày của tôi sau bữa tối)

Bữa tối của chúng tôi có vài món ăn khá lạ, tất nhiên có bơ và bánh mì, có pizza, có thịt hun khói, gà tây và gì nữa tôi chả nhớ. Tôi rất đói và nhìn thấy rất ngon, tôi phụ ông ấy dọn ra bàn và hát lẩm nhẩm một mình. Tôi thấy Juicy đứng ngẩn ra nhìn tôi lúc tôi xếp bàn, tự nhủ tự hào thầm trong bụng và hơi ra vẻ điệu một chút. (Tự hỏi không biết ông ấy có định xin tôi làm người mẫu không nhỉ, thế thì…hơi sợ đấy, hihi!)

Chúng tôi ngồi ăn, tôi đói ơi là đói, nhưng vẫn phải từ tốn, tôi dễ ăn nên món gì tôi cũng nếm thử, tôi khen Juicy thật khéo tay. Ông ấy nói đâu có, là vác từ siêu thị về cả.

So, how did you meet? i admit to you Ryan, she has nice features, i love her full lips and big eyes, and that straight hair, how cute, you’re Vietnamese right?” (Hai người quen nhau như thế nào vậy? Tôi phải thừa nhận với anh, Ryan à, cô ấy có những nét rất đẹp, tôi thích đôi môi đầy đặn và đôi mắt to của cô, cả mái tóc thẳng nữa, rất tuyệt, cô là người Việt Nam phải không?)

“Oh, thank you, but i’m not considered to be beautiful in Vietnam” (Cám ơn ông, nhưng ở Việt Nam toi không được coi là xinh đẹp đâu)  


Hinh ảnh: shut3rbugg

“Oh why not? But it is normal, i see you as a Westerner’s eye, and as an artist’s eye, not a Vietnamese eye, and you’re pretty smart i think” (Ồ, tại sao không? Nhưng nó cũng bình thường thôi, tôi thấy cô có cặp mắt kiểu người miền Tây, với con mắt của họa sỹ, thì nó không phải là đôi mắt kiểu Việt Nam và tôi cho là cô cũng rất thông minh).

“Oh thank you thank you, you’re gonna blow my nose up for these praisings” (Ô, cám ơn ông, ông sắp làm tôi nổ tung mũi vì những lời tán dương đó)

“Haha, hey Ryan, she’s funny too, what on earth you could get such a girl?” (Haha, Ryan này, cô ấy cũng rất vui tính, anh tìm đâu được một cô gái tuyệt như vậy?)

“Oh, she’s got painful eyes. On the day we met, she melt my heart with electrical rays shooting from her painful eyes, don’t you see that Juicy?” (Ồ, cô ấy có một đôi mắt có ma lực, một ngày chúng tôi tình cờ gặp nhau cô ấy đã làm tan chảy trái tim tôi bằng những tia điện từ chính đôi mắt của cô ấy, anh có thể hình dung ra không hả Juicy?)

“Yeah, i do, can you look at me the same way you did to Ryan?” (Yeah, có mà, cô có thể nhìn tôi giống như nhìn Ryan lúc đo không?)

No, she can’t Juicy” (Không được đâu, Juicy)

Haha, và chúng tôi cùng cười. Tôi thích nghe những câu chuyện của Juicy về những bức tranh, về các kiểu trang trí phối màu, và ông ấy rất có khiếu hài hước, tôi và Juicy trêu nhau cả buổi tối. Tôi cũng làm cho Juicy ngạc nhiên bởi một số suy nghĩ táo bạo, khi ông ấy nói nhiều chuyện cũng có vẻ hơi “bậy”, nhưng tôi đều gật gù và “đỡ” được. Tôi cũng nói một vài sở thích đặc biệt của mình cũng như đồng cảm và hiểu được một số thứ ông ấy muốn chia sẻ. Tôi cảm thấy Ryan rất tự hào về tôi, còn Juicy gật gù suốt.

Ăn xong, tôi bảo sẽ rửa đĩa cho, Juicy xua vội và nói để đó ông ta sẽ làm. Juicy dẫn tôi và Ryan vào trong một căn phòng nhỏ là nơi để ông ta sáng tác. La liệt màu vẽ và những bức tranh mới hoàn thành còn để khắp nơi. Juicy chỉ cho tôi xem một đống tạp chí thời trang còn bị bắn cả màu trong góc phòng. “Hey, Ryan ever let you see those?” (Ryan đã cho cô xem chúng bao giờ chưa?). Tôi cầm lên, đủ loại tạp chí thời trang, nhớ loáng thoáng có Comos, Metropolitan gì gì đó. “Let me show you” (Để tôi chỉ cho cô xem), Juicy dở cho tôi xem, hình như trong tất cả đám tạp chí đó đều có ảnh của Ryan. Đẹp đến sững sờ, tôi phải thốt lên, có cả những bức ảnh bán thân mà tôi còn chưa bao giờ…được nhìn thấy như vậy ngoài đời. Tôi nhìn Ryan, anh ấy cười, xua đi, “long time ago” (lâu rồi mà). Tôi ngồi bệt xuống, xem say mê, anh cũng quỳ xuống và ôm tôi, hôn lên tóc, “i were cool, right?” (Anh trông tuyệt đấy chứ?). “You’re still cool” (Anh vẫn tuyệt mà). “Ryan was famous you know, he could have been a star” (Ryan đã từng rất nổi tiếng đó, anh ta còn có thể trở thành một ngôi sao). “Why you quit?” (Tại sao anh lại thôi không làm người mẫu nữa?). “coz i have more things to do!” (Anh có nhiều việc cần làm mà). “There’s Jess in here?” (Có Jess trong này không anh?). “May be, i’m not sure, its been a long time” (Cũng có thể, lâu qua rồi, anh không nhớ lắm). Đấy là phút giây tôi thấy tự hào về Ryan tới nghẹt thở, ngắm những bức ảnh mà tôi không tin rằng đó là người đang ngồi ngay cạnh mình. Và tôi thật ngu ngốc, tôi không dám xin một tờ về cho mình, hay là tôi đã quên mất tôi không nhớ nữa.

“i’m sorry, but did you have sex with Ryan?” (Tôi xin lỗi, nhưng cô đã ngủ với Ryan chưa?) Juicy bất ngờ hỏi.

What, why you asked her such a thing?”  (Gì thế, sao anh lại hỏi cô ấy như thế?). Ryan ngẩng mặt lên hơi nhăn nhó.

“Well, look at those pics, even me want to have sex with him, haha(Ồ, thì nhìn những bức ảnh này, đến tôi còn muốn nữa là, haha)

No, i haven’t, but i will” (Chưa, nhưng tôi sẽ...). Tôi trả lời, cười rinh rích.

“Ah, got your girl, haha”

Cuối cùng, Juicy nói, ông ta có một bức tranh đẹp nhất và đặc biệt nhất, treo trong phòng ngủ, tôi có muốn xem hay không? “Of course i do” (Tất nhiên rồi).

Juicy dẫn tôi vào phòng ngủ, trong đó cũng có một cái tivi màn hình phẳng to, một lọ hoa nhỏ xíu, ga trải giường màu nâu. Treo phía trên tivi là một bức tranh khá to. Bức tranh khỏa thân của một người đàn ông rất đẹp, đang ngồi suy tư, tay chống lên cằm, đôi môi nhỏ và đỏ trông mỏng manh, mái tóc dài và hơi rủ, có mái tóc mai….”Do you recognize your man?” (Cô có nhận ra  chàng trai của cô không?). Tôi không phủ nhận và không thốt lên được lời nào, vì đó chính là Ryan. “Oh, my god, is it you Ryan?” (Trời đất, có phải là anh không Ryan?). “Yes, it’s also a long time ago” (Uh, lâu lắm rồi). “That’s beautiful” (Đẹp thật đó). “Yes, that’s the most beautiful one” (Uh, nó là bức đẹp nhất). Đẹp quá, đẹp tới mức tôi thốt lên mà như trong lời nói có ứ nước mắt vì xúc động. Trong phút giây ấy, tôi thấy mình quá nhỏ bé so với Ryan, tôi thấy hình như bao lâu qua mọi chuyện xảy ra vẫn như là một giấc mơ kỳ bí nào đó, tôi không thể nào thức dậy được và tôi không muốn thức dậy, nhưng cũng là lúc tôi có một cảm nhận, giấc mơ này đẹp quá, nó sẽ kéo dài bao lâu nữa đây? 

 Hình ảnh: gnato

“I really understand why Ryan would come to a girl like you, you know how INNOCENT you are? Just pure, lovely, beautiful, clever. i hope a girl like you would be happy, and you are deserved to be happy, and i hope Ryan is also having some good time with you, how glad you are a couple”. (Tôi đã hiểu vì sao Ryan yêu cô, cô có biết cô trong trắng đến thế nào không? Trong sáng, đáng yêu, xinh đẹp và thông minh. Tôi mong cô gái như cô sẽ luôn hạnh phúc, và cô xứng đáng được hạnh phúc, hi vọng Ryan sẽ có những thời gian tuyệt đẹp bên cô, thật mừng vì hai người là một đôi).

Tôi lại giật mình với từ “glad”, thật kỳ lạ, tôi vẫn chưa hiểu vì sao mọi người rất hay dùng từ đó để miêu tả suy nghĩ của họ với mối quan hệ của chúng tôi. Ryan ngồi xuống cái ghế xoay trong phòng ngủ của Juicy, xoay xoay và ngắm bức tranh như thể anh đang nhớ lại khi mình đang làm người mẫu cho bức tranh đó.

“Thank you, lately, i’ve met good people, bad people, some loves me, some hates me. Thank you for telling me sweet things even we just meet for the first time, that would bright up my life” (Cám ơn ông, tôi đã gặp những người cả tốt lẫn xấu, có người yêu cũng có người ghét tôi. Cám ơn ông đã nói những lời tốt đẹp thậm chí khi chúng ta mới chỉ gặp nhau lần đầu, nó làm cuộc sống của tôi tươi sáng hơn đó).

Haha, you’re having a bright life, girl” (Cô có một cuộc sống tươi đẹp mà cô gái). Cả Ryan và Juicy cùng cười.

Trước khi về, tự nhiên Juicy nắm tay tôi. “You are special, i’ve never seen Ryan this way, please smile if you meet me next time, ok?” (Cô rất đặc biệt, tôi chưa bao giờ thấy Ryan như vậy, hãy mỉm cười nếu lần sau  chúng ta gặp nhau, được chứ?)

Sure, i smile all the time” (Chắc rồi, tôi luôn luôn cười mà)

10 rưỡi, chúng tôi ra về. Ryan có vẻ rất vui và thoải mái, tôi hy vọng hôm nay tôi đã làm cho anh vui, tôi muốn anh có cảm giác an toàn rằng tôi đang không suy nghĩ nhiều, tôi sẽ không soi mói, và rằng tôi đã rất “dễ thương” với người bạn của anh. Tôi nói Juicy quả là một người tài năng, thân thiện. “OOH, he likes you too Kin, it is true, he’s really talented, he’s RICH, haha” (Oh, anh ta thích em Kin à, anh ta quả thật rất tài năng và anh ta giàu có lắm). “When did he draw you? You were sitting there as a model?” (Anh ta vẽ anh khi nào vậy? Anh đã ngồi làm mẫu ư?). “Yeah, I did, nearly a month, can you believe it?” (Uh, gần một tháng, em có tin được không?) “Everyday?” (Hàng ngày ư?).  Not everyday, I don’t remember, my body idled, but once it came to the painting, i was shocked, it’s worth it, and of course he paid me for the picture” (Không hẳn là hàng ngày, anh cũng không nhớ rõ lắm, anh phải ngồi bất động nhưng khi nhìn bức tranh anh đã rất bất ngờ, nó thật đáng giá, và tất nhiên là anh ấy có trả tiền làm mẫu cho anh), “Oh, haha, that’s why you were that patient” (Ồ, đó là lý do khiến anh kiên nhẫn như vậy phải không, haha).

Hey….” Tôi ngập ngừng.

You don’t want to have sex with me?” (Anh không muốn em sao?)

Ryan mở to mắt và nhìn về tôi trước câu hỏi “dã man” như vậy.

You did it before?” (Em đã từng làm chuyện đó ư?)

No i haven’t, i told you i never had a boyfriend before” (Chưa, em đã nói với anh là em chưa bao giờ có bạn trai mà)

You’re curious or you see me sexy?” (Em tò mò hay em thấy anh quyến rũ?)

Both” (Cả hai)

“So you want to do it now?” (Vậy em có muốn chuyện đó ngay bây giờ không?)

 (Còn tiếp)

Hình ảnh đại diện của Hà Kin
Hình ảnh đại diện của Hà Kin

Truyện Online – Theo Blog Hà Kin

Vài nét về blogger: Hà Kin - chủ nhân của những trang blog mà người đọc có thể tìm thấy ở đó “ý nghĩa của cuộc sống, và một nhân sinh quan lạc quan mới mẻ”.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top