Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chuyện tình ở New York (Phần 4)

2008-12-16 08:58

Tác giả:


Blog Việt - Chưa bao giờ tôi sốt ruột tới như vậy, đứng chờ xe bus mà bồn chồn không chịu nổi. Tức mình tôi tự đi bộ ra bến tàu dù cũng khá xa. Đi rất khẩn trương, đi như ai đuổi, tôi muốn đi thật mau chóng như sợ cái card đó sẽ có ai nhặt mất, hay bị quét mất, hay tóm lại là…mất! Mặt tôi ửng đỏ, có lẽ vừa do lạnh vừa do tâm trạng bất ổn. Trời lạnh dã man, gió mạnh quất những hạt tuyết mỏng tới tấp làm mặt tôi đau rát. Tôi sống trên đảo nên bốn bên là sông nước, gió có thể thổi cho tôi bay xuống sông chứ chưa nói đi bộ trong giá băng như vậy. Lúc đó tôi còn rất đau đầu nữa! Tự nhủ, sao mà mình phải khổ thế, chưa bao giờ tôi phải khổ tới thế này. Khổ vì cái tính đãng trí, khổ vì… mê người đẹp trai (nhưng "tận tình" và "cuồng nhiệt" là hai đặc trưng rất…Hà Kin!) 

Theo blog Hà Kin

Lúc đó tôi tức bản thân mình lắm, trong cuộc đời đã bao nhiêu lần tôi đãng trí như vậy rồi. Nhớ hồi mới sang New York, cả gia tài của tôi là 1 tờ 100 $ mẹ cho, chắc để tiêu cả…năm luôn, hix. Vậy mà hôm đầu tiên ra đường tôi cho vào túi quần hay áo nào đó mà nó mất tiêu luôn. Nghĩ lại giờ đây vẫn thấy đau lòng.

Thế rồi ra được tới bến tàu, tự nhiên các ý nghĩ của tôi bắt đầu dịu lại (tôi là người rất dễ hay an ủi mình), đã nghĩ tới việc sẽ không bao giờ liên lạc lại được với anh nữa, và sẽ chấp nhận điều đó. Dù sao, chúng tôi đã được gặp nhau, một cuộc gặp gỡ thú vị mà không phải ai trên đời này cũng có được một lần. Tôi ra bến tàu, đi chậm lại, từ tốn đứng chờ tàu tới, bây giờ có vội cũng chả làm cái gì. Nhưng tôi hồi hộp, hồi hộp không biết khi tôi tới cửa hàng pizza đó, cái card có ở đấy hay không? Và tôi cũng không rõ là tôi đang sốt ruột hay là tôi đang…tò mò nữa!

Tàu đến, vắng tanh. Tự nhiên thấy mất hy vọng và trống rỗng. Lúc đó tầm 2,3 h chiều gì đó,không phải giờ cao điểm, mọi người ai cũng gà gật, lạnh lẽo và thiếu sức sống. Vừa bước chân vào trong toa là mấy anh chàng Hispanic nhìn tôi chằm chằm, rồi xì xồ ra một loạt tiếng Tây Ban Nha gì đó khiến tôi lại càng có thêm cảm giác…bất ổn.

Cửa hàng tôi mua chiếc bánh pizza cũng phải cách bến tàu điện ngầm tôi xuống khoảng 2 bến xe bus. Tôi sốt ruột nên không đứng chờ xe bus đi tới đó nữa mà đi bộ, tính ra cũng phải tới 6 con phố. Tôi cũng phải công nhận lúc đó tôi khá là điên, vì thời tiết rất khủng khiếp, người ta thậm chí còn không muốn ló cái mặt ra ngoài đường vứt rác chứ chưa nói đi "dạo phố" như tôi! Tôi cũng lo rằng cái card đã bị rơi trên chuyến xe bus lúc tôi ra tàu điện ngầm trở về. Rơi ở cửa hàng pizza còn được, chứ rơi trên xe bus và tàu điện ngầm thì hết hy vọng thật rồi! 

 

Tới cửa hàng, tôi hít thở một cái thật sâu, rồi đi tới tìm kiếm. Bạn cứ tưởng tượng xem, trời tuyết và mưa bẩn thỉu thế này, giả sử cái card có còn thì chắc cũng nát bem và bẩn thỉu. Tôi nhìn thấy một đống giấy trăng trắng bân bẩn ở trước cửa hàng, cái nào tôi cũng nhìn đầy hy vọng. Anh chàng bán hàng đã nhìn thấy tôi: "You’re back for another pizza girl?" (Một cái bánh pizza nữa chứ cô gái?). Tôi gãi đầu gãi tai mỉm cười, mắt láo liên: "Nope, just looking for something i dropped" (Không, tôi chỉ tìm một thứ mà tôi đánh rơi). "You lost something? Your earings? money? jewerly? haha?" (Cô mất cái gì vậy? Khuyên tai? Tiền? Trang sức?) "You want my help?" "Aren’t you cold.."…. Trời ạ, đã đang sốt ruột rồi mà anh ta cứ đứng nói như súng liên thanh, còn nhe răng ra mà cười.

Tôi đã tìm khắp lượt mà không thấy gì cả. Toàn một đống giấy lổn nhổn bân bẩn và một anh chàng bán pizza cứ đứng cười nói một cách kỳ cục. Tôi chả hiểu sao có những người không bao giờ bị ảnh hưởng bởi thời tiết như anh này. Anh ta lúc chạy vào lúc lại chạy ra xem tôi đang đi tìm cái gì. Và cũng chả cần biết tôi đang tìm gì, anh ta cũng bò ra đất đi tìm cùng tôi. Nhặt được cái gì trông "được được" như là cái dây gì đó đen đen dưới đất cũng chìa ra hỏi tôi: "this one?". Rồi lại chạy vào bán bánh, anh ta mặc mỗi cái tạp dề trắng nên xem chừng khá lạnh.

Bất lực, tôi bất chấp bẩn thỉu và lạnh ngồi phệt một phát xuống dưới đất, mặt đầy chán chường khó chịu, hay tay đã hòan tòan giá băng. Anh pizza lại chạy ra, vừa nhìn thấy tôi vậy đã rú lên: "Oh my god, what’s wrong with you, oh no" (Ôi trời, có chuyện gì với cô thế?)Tôi bất cần: "Nothing" (Chả có gì). "Stand up, hey stand up, come inside" (Nào đứng dậy vào trong đi). "No, no, no, no, no" Tôi chỉ thiếu nước khóc mà thôi, lúc đó tuyệt vọng lắm ấy. "Stand up girl, listen,you are covering our specials today" (Đứng lên đi nào cô gái, nghe tôi, cô đang che mất những món đặc biệt hôm nay của chúng tôi đấy!). Ồ, thì ra anh ta lo cho tôi một phần thôi, còn một phần là tôi đang ngồi chắn mất cái bảng…quảng cáo món đặc biệt hôm đó của cửa hàng họ. Thôi tôi lại phủi áo đứng dậy, cái áo choàng bẩn lem nhem, tôi rũ tung mái tóc ướt rồi thở dài một cái. Chân đá đá vài phát, nhoẻn một nụ cười rất khó hiểu. Thôi, đi về! Thế là hết, coi như là hết! Cho đáng đời cái bệnh đoảng của mình đi, tôi phải trả giá thôi!

Giờ thì chả việc gì phải đi bộ! Đi xe bus! Hai chân tôi đã rã rời vì chống chọi với những cơn gió mạnh. Tôi ra bến xe bus, đứng chờ, vẫn không quên cố tìm xem xung quanh có cái gì trăng trắng bân bẩn dưới đất không. Chả có gì. Tôi lên xe, tới bến tàu, ra về. Hoàn toàn trống rỗng, và có thêm cảm giác chấp nhận. Tôi bắt đầu nghĩ: không hiểu anh ấy thấy mình không liên lạc lại nữa, anh ta có nhớ nhung hay tiếc nuối gì mình không nhỉ? Có đi tìm tôi không? Chắc phải có chứ, phải nhớ chứ, phải tiếc chứ? Nhưng chả hiểu sao tôi vẫn có một niềm tin rất mãnh liệt rằng, chúng tôi là những người có duyên với nhau, chắc chắn sẽ còn cơ hội gặp lại nhau! Có duyên, chắc chắn thế.

Trở về nhà, tôi bắt đầu phải gánh chịu cái sự điên rồ của mình. Tôi bắt đầu lên cơn sốt đùng đùng, chắc chắn đã bị trúng gió. Nằm vật ra giường, mặt đỏ gay gắt. Tôi chờ mẹ về đánh cảm. Mỗi lần ốm đau, lại thêm có sự thất vọng và buồn chán, tôi hay rơi vào tuyệt vọng.

Và trong cơn sốt tới hơn 40 độ ấy, đã đánh thức được trong cơn mơ tuyệt vọng vô cùng của tôi một khơi gợi diệu kỳ!

Hình ảnh đại diện của Hà Kin

(Còn tiếp) 

Truyện Online – Theo Blog Hà Kin

Vài nét về blogger: Hà Kin - chủ nhân của những trang blog mà người đọc có thể tìm thấy ở đó “ý nghĩa của cuộc sống, và một nhân sinh quan lạc quan mới mẻ”.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top