Chuyện tình ở New York (Phần 33)
2008-12-24 17:50
Tác giả:
Blog Việt - Tôi và Hạnh đi ăn lung tung một tí rồi còn định đi xem phim. Nhưng vì lo rằng có thể Ryan sẽ tới đòi xem xét “vết thương” của tôi, nên hai đứa quyết định về. Tôi rất tự tin và thấy vui vì cái khuyên mũi mới của mình, mặc dù cũng thấy hơi đau đau một chút vì gió lạnh. Chắc phải kiếm một cái band aid để băng qua, kẻo về nhà bố mẹ nhìn thấy thì chưa nghĩ ra lý do...
Thế mà tối đấy Ryan của tôi không đến, buồn xo, dù sao tôi cũng biết anh rất bận và mệt.
Bố mẹ cũng chưa phát hiện ra cái khuyên mũi.
Minh họa: Theo blog Shina
Tôi cũng suy nghĩ xem, liệu cho Billy và Ryan gặp nhau có hợp lý hay không? Tôi vừa muốn gặp riêng Billy để hỏi đủ thứ chuyện mà nếu có thêm Ryan sẽ bị hạn chế, vừa muốn chiều Ryan cho hai người được gặp nhau sớm, thật khó nghĩ. Tôi gác mọi suy nghĩ sang một bên, có lẽ phải nghỉ một ngày để vẽ bức tranh ngọn hải đăng mà thôi, tôi hy vọng Ryan sẽ thích và bất ngờ, dạo này anh mệt mỏi quá.
Đểu thật, Ronie lại gọi điện. Hỏi han xem cái khuyên mũi của tôi có làm tôi đau hay không, tôi đã về nhà chưa? Nửa tức nửa thấy tội nghiệp, có lẽ anh ta là một kẻ quá cô đơn cần người nói chuyện, vậy Helen đâu nhỉ? Ronie chẳng trả lời, “anh gọi điện hỏi han em thôi, thế thôi”. Tôi nói rằng chắc tôi sẽ rời tiệm nail hiện tại đi chỗ khác, Ronie lập tức sốt sắng đề xuất lại cái ý tưởng tới chỗ anh ta làm, anh ta nói chỗ đó rất đông khách, đặc biệt nếu wax lông mày và vẽ móng đẹp thì kiếm tiền tốt. Tôi lại suy nghĩ, nhưng tôi muốn xem cái chỗ Billy giới thiệu nó như thế nào đã, đang lên tay rồi, tôi muốn mình sẽ kiếm ra tiền để còn đi du lịch, thèm đi chơi kinh khủng, thậm chí có thể sailing chỗ nào cùng Ryan trước khi về Việt Nam thì sao...
Tôi dậy muộn quá, tới tiệm của Billy cũng gần trưa. Anh chủ ngó tôi mỉm cười, chợt nghĩ sau này tôi sang tiệm khác, chẳng biết có được người nào thông cảm cho cái tính thất thường và thích đi chơi như tôi hay không? Dù sao tôi cũng đã thấy Billy bắt đầu thân quen, anh ta rất tốt và quan tâm tới tôi, chắc gì đã là thích tôi, có thể mẫu người này là luôn quan tâm người khác như thế...
Tôi hỏi, bọn mình sẽ đi ăn tối nhé, bạn trai của em muốn được gặp anh. Tôi thấy sự ngạc nhiên rõ ràng trên khuôn mặt của Billy, anh ấy bất ngờ vì tôi tự nhiên muốn giới thiệu bạn trai? Muốn gặp riêng tôi cơ? Hay là vì nghĩ rằng tôi đang lo sợ anh ta sàm sỡ nên rủ bạn trai đi cùng? “OK, được thôi, anh cũng tò mò muốn biết cậu ta trông thế nào lắm rồi”. Cô làm nail cùng tiệm quay sang hỏi tôi: “Nghe đồn bồ của nhỏ kinkin này đẹp trai dữ ha?”. “Ủa, cô nghe hồi nào vậy?”. “Ui da, ai mà không biết chứ”. Cô ấy nở một nụ cười nham hiểm, tôi liếc nhìn Billy, đích thị là anh này buôn rồi, mà Billy gặp bạn trai của tôi bao giờ mà biết anh ấy đẹp trai nhỉ? Ah...Lavender....
Chiều nay thì tôi không phải đi tàu điện ngầm nữa, Billy sẽ chở tôi ra chợ Tàu ăn cái quán ăn quen thuộc, tôi hẹn Ryan về sớm sẽ đứng chờ ở đó.
Ngồi trên xe của Billy, tôi bắt đầu thấy cảm giác muốn hỏi và nói, chúng tôi vẫn có thể nói tiếng Việt với nhau trước mặt Ryan nhưng như thế thì quá bất lịch sự, lúc này vẫn là hay nhất.
- “Lavender hôm nọ ra sao ạ? Có chuyện gì vậy ạ?”
- “À, con nhỏ...” Billy ngập ngừng nói nhỏ, rồi quẹo tay lái, nghe chừng anh cứ buồn buồn.
- “Lavender đáng yêu lắm, dù là bà Mei không thích bọn em chơi với nhau, nhưng bọn em khá hợp nhau, gặp nhau không được nhiều nhưng cũng có kỷ niệm, một cô gái mạnh mẽ nhưng có phần hơi kém may mắn”
- “À, Mei là một chuyện thôi, nhưng có lẽ em không nên chơi với nhỏ thật, anh không nên cãi lời bà ấy chớ, bà Mei cũng có ý tốt thôi mà, dù sao dăm ba cái chuyện tình yêu, bà ấy cũng sai rồi, thời buổi này bên nước Mỹ hiện đại này còn bày trò cấm đoán, có lẽ giờ hối hận cũng muộn rồi đấy...”
- “Oai, sao thế?”
Billy khịt khịt mũi.
- “Cái gia đình này có quá nhiều nặng nợ với anh rồi, anh bỏ họ đi khó quá”.
- “Anh chơi thân với họ lắm đúng không?”. Tôi hỏi vờ ngây thơ và dò hỏi.
- “Em muốn biết một bí mật không?”
- “Có”
Mắt liếc nhìn đường phố, nín một hơi, Billy nói:
- “Mei là mối tình đầu của ba anh đó, nhưng hồi đó ông ấy lăng nhăng, bả cũng đẹp, nhưng dăm ba bữa bỏ nhau, giờ chắc bả vẫn nhớ ông ấy, sau này Mei có cưới người khác nhưng cũng chỉ nghĩ tới ba anh thôi”.
- “Ôi, vậy cơ à?” Tôi nghe như chuyện trên phim vậy.
- “Nhưng hai nhà vẫn giao du với nhau à?”
- “À, vẫn, sau này anh có sang
- “Ba anh ở
- “Mẹ anh và anh ở Sài Gòn, ba anh làm ăn bên
- “Sao lại là mối tình đầu, trước cả khi cưới mẹ anh à?”
- “Thấy ba kể vậy, họ quen nhau thế nào sao biết”
- “Thảo nào bà ấy quý anh thế”. Tôi lại dò hỏi thêm câu nữa.
- “Bà ấy đang trút nhớ nhung ba anh lên anh đây”. Tôi không biết câu nói này có ý đùa hay thật nữa, nhưng không dám hỏi xa hơn. Nhưng quả là một khám phá thú vị, tôi đã hiểu ra được phần nào mối quan hệ thân thiết của họ. Cả Sheryl nữa, rõ ràng cô ấy cũng đang mê mệt Billy, đúng là “cha truyền con nối”.
- “Anh tò mò về bạn trai của em lắm đó nha, nghe Lavender nói lại, cậu đó cũng là người mẫu gì đó hả, đẹp trai có tiếng ở đất New York này nữa cơ”.
- “Ôi trời, gì tới mức thế, đẹp trai thì có nhưng gì tới mức thế đâu”. Tôi cười xua đi. “Lavender toàn nói quá, bạn ấy mới là đẹp có tiếng ấy”.
- “À, nhỏ có tiếng thật, xinh thật, nhưng mà mới nhỏ vậy mà khổ quá”. (Ghét cái kiểu than vãn của Billy, biết Lavender khổ, nhưng chắc còn vượt xa những gì tôi biết, sao chả nói thêm như vậy nhỉ?).
Xe dừng, tôi gọi Ryan, anh bảo 5 phút nữa tới. Billy đi gửi xe. Tôi hồi hộp cho tới khi hai người gặp nhau. Chờ một lúc, Ryan đang đi tới, tôi thấy Billy nhìn chằm chằm rồi “À” lên, gật gù: “Đúng rồi, đúng rồi, đẹp trai dữ ha, trời đúng là bồ của kinkin có khác”. Ryan đi tới, tôi giới thiệu hai người với nhau, Billy thấp hơn Ryan kha khá, anh nhíu mày mỉm cười. Thế là thỏa mãn nhé Ryan, được gặp Billy.
Vào quán ăn, qua màn chào hỏi. Tôi nhắc Billy đừng nói gì nhiều về chuyện rắc rối với bà Mei và chuyện có thể tôi sẽ chuyển tiệm nail theo yêu cầu của Billy. Anh ấy nói yên tâm. Ryan hôm nay hơi khác, anh ấy hay cười hơn, lúc lại đăm chiêu, mỗi lần cười làm tôi lại nhớ ra cái khuôn mặt của...Jess.
“Billy, what do you think of my girl friend?” (Billy, anh nghĩ thế nào về bạn gái tôi?). Ryan hỏi một câu...lãng xẹt, khiến tôi hơi khó xử.
“I think you match a perfect couple, she’s beautiful and intelligent, I just wish the best for you both” (Tôi nghĩ hai bạn là một cặp hòan hảo, cô ấy xinh đẹp và thông minh, chúc hai bạn hạnh phúc). Billy trả lời một cách đầy ngoại giao.
“Thank you, but give me an honest comment, I dont deserve her right?” . (Cám ơn anh, nhưng hay cho tôi một nhậ n xét thật lòng đi, tôi không xứng đáng với cô ấy chăng). Sao những câu hỏi hôm nay của Ryan lại kỳ lạ đến thế, không cả có ý đùa cợt và cũng không phải là kiểu nói chuyện thường ngày của Ryan. Tôi cứ nhíu mày rồi lay tay anh liên tục, theo kiểu “why you ask such a question?”
“I assume you really trust me right Ryan? Are you not confident of yourself beside this girl? Why not? Its you to give the answer”. (Chẳng lẽ anh không tự tin khi bên cạnh cô ấy sao? Tại sao vậy? Chính anh có thể có câu trả lời mà).
“I know Lavender, she talked with me about you, that’s why I want to meet you, she said you’re pretty clever, far beyond what you are showing now”. (Tôi biết Lavender, cô ấy nói với tôi về anh, và đó là lý do tôi muốn gặp anh, cô ấy nói anh rất thông minh, thông minh hơn nhiều những gì anh đang tỏ ra).
“Haha, thank you Ryan, but only you know whether you deserve your girl or not” (Haha, cám ơn Ryan, nhưng chỉ có anh biết liệu anh có xứng với cô ấy hay không thôi)
“You know what I mean” (Anh biết tôi muốn nói gì mà). Ryan nói.
Càng ngày càng khó hiểu những gì Ryan nói, tôi thấy Billy nhìn sang tôi, đôi mắt ngầu đỏ, một ánh nhìn thật khác. Và Ryan cũng thế.
“There’s also one thing I want to tell you both today, its about Lavender, may be you don’t know her as much as I do, she’s like sister to me. I want to avoid Kin from her but in another thought how I want you to help her, I think she needs you” (Có một điều tôi muốn nói với cả hai người hôm nay, đó là về Lavender, có thể mọi người không rõ cô ây bằng tôi, cô ấy gần như là em gái tôi. Tôi nửa Kin không tiếp xúc với cô ấy nửa muốn Kin giúp đỡ Lave, tôi nghĩ là cô ấy cần em đấy Kin à). Billy quay sang nhìn tôi và nói thế.
Hình ảnh: Theo blog Hà Kin
“OK, its time you tell me what’s wrong with Lavender” (Ok, anh hãy nói cho em nghe về những chuyện của Lavender đi)
“She’s addicted to drug, she needs treatment, Mei is crazy” (Cô ấy nghiện rồi, cô ấy cần phải đi điều trị, Mei đang điên lên). Billy nói như sắp khóc.
Tôi thực sự nổi gai ốc. “Oh my god”. Ryan nắm chặt tay tôi vì thấy người tôi run lên. “How come, Josh involved?” (Sao? Josh có dính líu không?)
“May be, mad girl” (Có thể, cô bé ngốc nghếch ấy).
Có lẽ Billy cũng muốn nói với tôi điều này, anh ấy muốn cho cả Ryan biết nữa, có lẽ vì cũng muốn để Ryan “bảo vệ” tôi. Giờ thì tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi không nghĩ một cô gái tài năng xinh đẹp như Lavender lại đi làm cái chuyện dại dột như thế, và tôi cũng không hề nhận ra một Lavender nghiện ngập. Chợt nhớ cái lần Lave gọi điện cho tôi kêu gào, có thể đang bị khóa cửa và lên cơn nghiện, tôi rùng mình mạnh tới mức Ryan còn quay hẳn ra xem tôi có bị làm sao không. Tôi hiểu vì sao Billy khuyên tôi không nên đi theo Lave. Có phải Josh đã hại cô ấy không? Nên bà Mei mới điên cuồng chống phá thế? Họ trông rất tử tế cơ mà nhỉ. Tôi thật sự rất sốc, và gần như muốn khóc đến nơi. Tôi quý Lavender lắm, thậm chí còn là tình cảm đặc biệt nữa cơ. Và xót, xót làm sao, một cô gái xinh đẹp nhường thế...
Tôi hỏi bây giờ Lavender ra sao, chắc cô ấy khổ sở lắm nhỉ. Billy nói rằng anh ấy phải quản lý Lave cùng cả nhà bà Mei, chắc họ sẽ cho vào “trại cai nghiện” một ngày càng sớm càng có thể. Bà Mei dạo này rất suy sụp và đau khổ, mà Lave thì trốn đi liên tục không thể kiểm soát. Cô gái đang phát điên lên rồi.
Tôi nhìn Billy đầy cảm thông, có lẽ đó như gia đình của anh ấy vậy, nên anh ta buồn là thế. Tôi nói rằng tôi muốn giúp Lave, đừng đẩy tôi ra khỏi cô ấy, cô ấy cũng cần môt người bạn chứ. Giờ tôi cũng hiểu và thông cảm với cả bà Mei nữa. Billy nói chính vì nghĩ vậy nên mới giới thiệu tôi với Lavender, thực ra “con bé đó cô đơn” lắm.
Ryan ngồi nhìn mông lung, anh hiểu tôi đang nghĩ gì. “We’ll help her” (Chúng ta sẽ giúp cô ấy). Anh nói.
Bữa tối diễn ra vừa lạ kỳ vừa nặng nề. Tôi thấy sốc vô cùng. Vì có quá nhiều lý do, một ngày mà có nhiều bức xúc và bí ẩn được giải tỏa. Lúc về, tôi chỉ muốn hỏi xem Ryan đã biết gì về Billy, tại sao hôm nay anh hỏi lạ thế. Nhưng Ryan cứ nói rằng có gì đâu, vì anh ấy nghĩ rằng Billy là một người tinh tế, anh ấy muốn hỏi ý kiến xem mình có xứng đáng với tôi hay không. Thế rồi, “That’s it? I don’ t think so?” (Chỉ thế thôi ư? Em không nghĩ thế). “Yeah, its not that simple, because I’m jealous” (Uhm, cũng tại anh ghen).
“What?” (Gì cơ?)
“You understand me, I’m jealous, he loves you” (Em hiểu ý anh mà, anh ghen, anh ta yêu em).
“How can you tell?”
“I know”
“So ?”
“I hate that”
Ôi...
(Còn tiếp)
Hình ảnh đại diện của Hà Kin
Truyện Online – Theo Blog Hà Kin
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.