Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chuyện tình ở New York (Phần 12)

2008-12-17 09:09

Tác giả:


Blog Việt - Hừm, không thoải mái lắm, nhưng khó mà từ chối. Thấy khuôn mặt e ngại của tôi, anh mỉm cười và nói: "Anh sẽ đưa em đi gặp một cô nhỏ nhé, nhỏ dễ thương lắm." Tôi thấy vui hơn vì ít ra cũng không phải đi riêng cùng anh chủ, nói thật tôi cứ thấy ngại sao đó. Anh chủ gọi điện cho "cô nhỏ" đó, giọng rất ngọt ngào: "i’ll come pick you up honey" (Anh sẽ tới đón em nhé cưng!). Tôi lên xe ô tô của anh, anh nói rằng đi đón cô bé đó ở một cửa hàng vàng bạc trên phố tàu. Tôi không dám hỏi cô bé này là cô bé nào, có quan hệ gì với anh chủ.

Minh họa: Theo blog Hà Kin

Đó là một cô gái chứ không phải là một cô bé, không rõ là bằng tuổi tôi hay là hơn tuổi. Cô gái bước lên xe, tôi ý tứ xuống dưới ngồi cho cô gái ngồi trên. Lúc đó trời về tối, cô gái có một nét rất sang trọng và đặc trưng của những cô gái người Hoa nơi đây, da trắng, tóc đen và dài, người cao vừa, cái mũi rất xinh, tóm lại là trông "rất ổn". Cô gái nhoẻn cười nhìn tôi, rồi lại nhìn anh chủ cười đầy âu yếm. Tôi bắt đầu lờ mờ đoán đây là bồ của anh chàng. Cô gái là người Hoa nên không nói được tiếng Việt. Chúng tôi giao tiếp bằng tiếng Anh, anh chủ ý tứ không nói chuyện với cô bằng tiếng Quảng Đông sợ tôi không hiểu. Xe táp vào quán ăn Việt khá nổi tiếng trên chợ Tàu, tôi cũng ăn ở đây đôi ba lần và thức ăn khá ngon. Ở đây có món phở rất ngộ nghĩnh, gọi là Phở xe lửa, to như…cái xe lửa vậy!

Cô gái bước vào mà được chủ quán ở đây ra tận nơi mở cửa đón chứng tỏ cũng thuộc hàng "VIP". Cuối cùng, anh chủ giới thiệu: "This is Sheryl Chow, Mrs Mei Chow’s daughter!" (Đây là Sheryl Chow, con gái của cô Mei Chow). AHHHHH, thì ra là vậy, chả trách họ có quan hệ thân thiết thế. Không lẽ anh chủ sẽ là con rể tương lai của bà chủ tiệm spa kia! Cô gái cười và nhìn anh chủ rất âu yếm. Đoạn, nàng quay ra hỏi tôi: "Is everything OK at the spa? How’s the training?" (Công việc ở spa ổn chứ? Việc học nghề thế nào?). Thì ra là con bà chủ, nịnh nàng một chút nào. Tôi cười xởi lởi và nói rằng nơi đó rất ổn định. Được biết nàng hơn tôi 2 tuổi, đã tốt nghiệp đại học kinh doanh gì đó, giờ đang là chủ một cửa hàng vàng bạc trên phố Tàu và tương lai sẽ mở thêm tiệm spa giống của mẹ. Tôi cũng được biết nàng có một đứa em gái kém tôi một tuổi, theo như lời của anh chủ thì : "Con nhỏ đẹp dễ sợ, mỗi lần dạo phố là xe đụng nhau ầm ầm" làm tôi cũng tò mò dễ sợ luôn. Đúng là gia đình quý tộc. Tôi thấy thoải mái hơn và nghĩ rằng, hôm nay chuyện anh chủ muốn nói với tôi là giới thiệu cô người yêu này chứ chẳng có gì quan trọng. Thực ra tôi lo nhất là anh này sẽ phê phán tôi vì việc hay…đi làm muộn!

Bữa cơm đã xong, chúng tôi rất vui vẻ, cô gái cũng thỉnh thoảng hay hỏi một số câu theo kiểu dò hỏi, nhưng tòan được anh chủ lấp liếm bằng câu: "She found a very handsome boyfriend" (Cô ấy đã tìm được một anh chàng rất đẹp trai) làm tôi cứ phì cười. Cũng chợt nhớ ra hôm nay tôi chẳng liên lạc gì với Ryan, tôi lại không có di động. Thôi tối về tôi gọi, có thể anh cũng bận bịu. Vừa đi làm vừa đi học thì bận rồi. Còn Sheryl kia biết đâu đang có suy nghĩ gì ghen tuông với tôi thì sao, chẳng hiểu sao tôi có một cảm giác rất kỳ lạ về mối quan hệ của cô ta và anh chủ, có điều gì đó mà tôi không giải thích được! 

Minh họa: wallcoo.net

Lúc chia tay, do nhà tôi ngược sang hướng Queens còn họ sang hướng Brooklyn nên tôi nói sẽ đi tàu điện ngầm và không cần phải đưa về. Anh chủ để cô gái xinh đẹp ngồi trong xe rồi tiễn tôi xuống tận phía dưới ga một cách…không cần thiết. Anh hỏi tôi sẽ đi đâu? Đi gặp bạn trai chứ hay về nhà luôn? Tôi bảo về nhà luôn và nói rằng quay lại với cô bạn gái của anh đi. Anh chủ nhíu mày rồi cười: "She’s not my girl friend" (Cô ấy không phải bạn gái anh). "Well, it shows, hihi" (Ồ, nó thể hiện ra như thế mà). "No she’s not". Tự nhiên anh kêu lên hơi chút cáu giận khiến tôi cảm thấy hơi sợ rằng mình vừa nói gì "phạm húy". Tôi lại tỏ ra vui vẻ như không có gì và bảo anh nhanh chóng đi lên đừng để cô ấy chờ. Anh nói: "Anh chưa nói được cái điều anh muốn nói với em". Tôi lại chột dạ, thế hóa là….chưa nói à? Thôi được, tính sau. Tôi cũng được một bữa ngon và có vài điều thú vị. Tôi đang muốn mau chóng về nhà gọi điện cho Ryan.

Đã 9h, trở về, việc đầu tiên tôi hỏi là có ai gọi cho tôi không? Thằng em trai tôi bảo có một người đàn ông gọi cho tôi 2 lần liền, lúc 5h và lúc 7h. Tôi đoán ngay ra là Ryan, sao anh không gọi cửa hàng mà gọi về nhà nhỉ? Gọi ngay lại, Ryan nhấc máy, dường như đầu dây bên kia rất ồn ào và anh cố hét lên để tôi nghe thấy:

-  "I called you so many times today, but you were not there, i miss you so much honey" (Anh gọi em nhiều lần mà không gặp được em, anh nhớ em lắm!

- "Why don’t you call me at the salon, i’m at the nail salon for the whole day". (Sao anh không gọi đến tiệm nail cho em, em ở đó cả ngày mà!)

- "I did, many times, but the man there said you were out". (Anh có gọi những một người đàn ông nghe máy và bảo em đi vắng)

-          "WHAT?"

Tự nhiên tôi chột dạ, cả ngày tôi ngồi ở tiệm mà, cũng có một hai lần đi ra ngòai hít thở không khí một tí cho bớt cái mùi nail, không lẽ anh gọi lúc đó? Mà nếu giả sử có thế thật sao không thấy anh chủ tiệm nói năng gì với tôi nhỉ? Tôi cũng chợt nhớ ra, có mấy lần điện thoại tới anh chủ nhấc máy và tôi nghe loáng thoáng câu: "She’s not here" (Cô ấy không có ở đây). Tôi nghĩ rằng liên quan tới khách hay là cái cô làm cùng mấy hôm nay nghỉ. Sao anh chủ lại làm thế? Anh là một người tốt lắm cơ mà? Tôi hỏi lại Ryan có đúng số tiệm nail không và anh đọc lại số, không sai. Thôi được, sáng hôm sau tôi sẽ đến hỏi anh chủ chuyện này, cũng hơi tế nhị nhưng sốt ruột lắm. Ryan hỏi tôi chủ nhật có rỗi không anh sẽ dẫn tôi đi chơi lung tung. Mặc dù tôi phải tới tiệm nail ngày hôm sau nhưng tôi đồng ý ngay. "can’t wait to see you tomorrow and remmeber go to bed early today? OK?" (Không thể đợi được đến lúc được gặp em ngày mai. Em nhớ đi ngủ sớm nha!) Anh dặn dò trước khi cúp máy. Tôi dự định gọi vào số di động cho anh chủ xin ngày mai nghỉ phép. Tôi cũng sốt ruột muốn hỏi luôn hôm nay sao anh lại từ chối không cho Ryan gặp tôi. Chả lẽ anh ta…thích tôi à? 

 

Đợi tới 10h kém tôi mới gọi điện để chắc chắn anh này đã về nhà, nghỉ ngơi, tư tưởng thông thoáng. Điện thoại không nhấc, tôi gọi lần hai sau đó 5 phút. Điện thoại nhấc lên, tiếng…phụ nữ: "Yes, who is it?" .Tôi lại ngỡ mình gọi nhầm số: "Excuse me, is it Billy number?"  (Xin lỗi đây có phải số của Billy không?). Tôi thấy giọng phụ nữ này quen quen, AHHHHH, giọng của nàng Sheryl Chow,. Có vẻ Sheryl cũng nhận ra tôi và hơi khó chịu. Nàng nói: "Billy is in the shower" (Billy đang tắm). Tôi xin lỗi rồi nhờ nàng nhắn rằng mai tôi xin nghỉ. Nàng nói: "Hold on, don’t hang up, i want to ask you something" (Khoan đã, đừng dập máy vội, tôi muốn hỏi cô mấy thứ!). Tôi lại chột dạ. Nàng hỏi, giọng lạnh tanh, khác hẳn với vẻ thân thiện lúc ở quán ăn: "How did Billy introduce you to my mother? He took you there or my mother met you before?" (Billy giới thiệu cô đến chỗ mẹ tôi như thế nào? Anh ấy dẫn cô đến hay mẹ tôi đã gặp cô từ trước).  "He took me there to introduce" (Anh ấy dẫn tôi đến giới thiệu). Tôi bắt đầu thấy khó chịu rồi. "Does she like you?"  (Mẹ tôi có thích cô không?). Tôi hơi bất ngờ về câu hỏi này, tôi nói rằng không biết và cũng có thể có, tôi cũng "lành" mà. Nhưng tôi không hiểu lắm tại sao nàng lại có thái độ khó chịu như vậy. Tôi nói rằng mẹ gọi và phải dập máy, nhờ nhắn lại tin ngày mai tôi xin nghỉ làm. Dập máy rồi mà tôi cảm thấy sao sao vậy, tôi cứ thấy điều gì đó không bình thường và mối quan hệ của họ cứ là lạ. Họ cho tôi cái cảm giác như vậy, và có lẽ…đúng là có điều gì đó đang thật bất ổn!!!

(Còn tiếp)

Hình ảnh đại diện của Hà Kin

Truyện Online – Theo Blog Hà Kin

Vài nét về blogger: Hà Kin - chủ nhân của những trang blog mà người đọc có thể tìm thấy ở đó “ý nghĩa của cuộc sống, và một nhân sinh quan lạc quan mới mẻ”.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top