Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chuyện 8x - Phần 7: Happy ending

2009-09-21 17:23

Tác giả:


Lời tác giả:Blog này là một dự án nhỏ trong mùa hè của mình để ghi lại những suy nghĩ và tâm tư của mình - thế hệ 8x trong bối cảnh hiện tại. Mỗi phần là một câu chuyện nhỏ, xoay quanh đời sống, công việc, gia đình và tình yêu của một nhóm 8x Hà Nội. Hy vọng nhận được sự quan tâm và đánh giá của các bạn.”

 

Phần 7: Happy Ending

Cuộc sống của 86 tiếp diễn như vốn có. Một tuần với năm ngày đi làm, hai ngày ngủ nướng. Thi thoảng tụ tập bạn bè ăn uống, hát hò. Thi thoảng mua cho nó những bộ đồ mới hợp mốt.

Trong lòng 86, lớn dần lên theo mỗi ngày cảm giác đau quặn lòng của một kẻ đang cai nghiện tình yêu. Cuộc sống dường như –bình - thản của nó là một chuỗi vật lộn với những cơn nghiện dồn dập và dai dẳng. Có những lúc nó cầm di động trên tay, chỉ muốn nhắn tin hỏi một người đang làm gì, hoặc ngơ ngác vì không ai nhắn tin chúc nó ngủ ngon. Khi những cơn gió cuối thu đầu đông dịu dàng quàng khăn lên cổ những người Hà Nội, nó thèm đến cháy lòng một cái nắm tay. Thời gian trở nên thừa thãi.

Ảnh minh họa: Stuckinthe70s

Tối thứ bảy, bố đi vắng, nó ôm gối sang phòng mẹ xem phim. Mẹ nó than thở:

- Cứ nằm nhà ôm gối thế này thì chỉ có héo hon đi thôi con ạ. Rồi lại ế chỏng ở nhà ăn bám bố mẹ.

- Ăn bám bố mẹ càng sướng. Mẹ ơi, ngày xưa vì sao mẹ yêu bố?

- Hôm nay lại thích nghe truyện cổ tích cơ đấy.

- Mẹ kể đi!

Mẹ nó nhẩn nha kể lại câu chuyện nó nghe hàng ngàn lần từ ngày bé. Mẹ tốt nghiệp đại học, về làm giáo viên ở quê bố. Bố là bộ đội mới giải ngũ, làm ở Ủy ban xã. Bao nhiêu người con gái thầm thương trộm nhớ bố, anh bộ đội phong trần vừa đẹp trai, vừa nhiều tài lẻ. Nhưng cuối cùng mẹ đã trói được con tim phiêu bạt của bố. Mẹ không xinh đẹp mĩ miều nhưng rất đảm đang, lại thêm cái duyên ngầm của người con gái Hà Nội.

- Bố con đào hoa lắm hả mẹ? Hoá ra ngày xưa bố là hot boy mà con không biết.

- Con với cái, gọi bố là hot boy. Ừ nhưng bố mày đào hoa lắm. Vợ con rồi nhưng đi đâu cũng có người lúng liếng. Hồi đầu tao cũng ghen lên ghen xuống. Sau rồi quen đi. Vợ chồng phải tin nhau mới sống được với nhau ngần ấy năm.

- Hoá ra có chồng đẹp trai cũng khổ mẹ nhỉ?

- Được cái nọ phải mất cái kia chứ, ở đời có ai được toàn diện đâu.

- Thế bố con có bao giờ ngả nghiêng không hả mẹ?

- Ngả nghiêng gì thì cũng về với vợ với con thôi.

Ảnh minh họa: killthedrummer

 

86 luôn ngưỡng mộ sự tin tưởng mẹ dành cho bố, và sự kiên định của bố nó. Khi nó và 84 còn là một đôi, nhiều lần nó ngầm so sánh 84 với bố. Tất nhiên, bố nó nghiêm nghị hơn, vì bố là bố; bố sẽ không bao giờ để tóc vuốt keo hay mặc quần bò. Nhưng 84 cũng rất đào hoa. Hơn một lần, 84 đã kể với nó về những - đứa –con gái - khác; hơn một lần, 86 ghen; hơn một lần, tình yêu đã mạnh hơn sự ghen tuông của nó. 86 nghĩ nếu nó có thể được như mẹ nó, thì 84 sẽ không thể rời xa nó.

Hiển nhiên nó đã sai. Hiển nhiên, sự dịu dàng và nhẫn nhịn của nó là không đủ.

Tim nó nhói đau.

Trong truyện cổ tích, bao giờ cũng có những kẻ ác. Nhưng nếu 88 không là Cám và 84 không là nhà vua nhất mực yêu thương vợ, 86 cũng không thể là Tấm.

Không phải mọi câu chuyện đều có một cái kết có hậu.

Điều đó mẹ chưa từng nói với nó…

  • Gửi từ Blogger Trần Phương – “8x – Soi và tự soi” 
  • Ý kiến của bạn đọc

Mình cũng là dân 8x. Hihi. 86 hẳn hoi. Mình cũng muốn có một kết thúc khác chứ không như thế này. 86 vốn phức tạp mà. Nhưng nhân vật trong truyện nhiều khi không giống của 86 lắm, bởi 86 kiên cường hơn nhiều. một 86 bướng bỉnh, đôi khi pha một chút dịu dàng. Tất cả tạo nên một 86 mạnh mẽ chứ không yếu đuối. Cảm ơn tác giả đã mang lại cho độc giả một câu chuyện khá lôi cuốn.Thanks

,
Nguyễn Thị Thúy Phương, TP.Vinh , gửi lúc 12/09/2009 19:59:46

tai sao mot cau chuyen cu bat buoc phai co mot cai ket?

,
ếch nhựa, gửi lúc 12/09/2009 19:02:58

Doc xong thi thay chuyen cung binh thuong. Nhung to van thay thich, van thay to mo, loi cuon. Khong bit phan sau se ntn?
84? To cung da tung yeu 84. Nhung do la qua khu. Va to uoc gi thoi gian truoc to khong nhan loi yeu 84, de bay gio ...

,
Ly Ly, Ha tinh , gửi lúc 12/09/2009 11:43:32

Mỗi ngày cảm giác đau quặn lòng của một kẻ đang “cai nghiện” tình yêu. Cuộc sống dường – như –bình - thản của nó là một chuỗi vật lộn với những cơn nghiện dồn dập và dai dẳng. Có những lúc nó cầm di động trên tay, chỉ muốn nhắn tin hỏi một người đang làm gì, hoặc ngơ ngác vì không ai nhắn tin chúc nó ngủ ngon.

,
túy tiêu sầu, 125b Lê Thành Phương , TP Tuy Hoà , tỉnh Phú Yên , gửi lúc 12/09/2009 10:27:52

Thiếu 89 trong đó rồi, 89 cũng có nhiều điều cần nói lắm chứ.

,
Cuong, Cầu giấy- Hà Nội , gửi lúc 12/09/2009 09:55:15

Chuyện của bạn viết mình thấy không có gì sâu sắc cả, nhưng có điều gì đó lôi cuốn, mình muốn đọc, muốn tìm hiểu về thế hệ của mình. Muốn khám phá.
Tiêu đề bài này là Happy ending mà chưa phải là kết thúc ah?

,
Tan, Hn , gửi lúc 11/09/2009 23:26:10

Minh rat thich cau chuyen nay!Rat mong dc doc nhung phan tiep theo.

,
nguyen thuy hien, gửi lúc 11/09/2009 19:08:06

Cho một cái kết đi tác giả ơi !!!

,
Nguyễn Song Hân, Hà Nam , gửi lúc 11/09/2009 16:52:39

Đọc cái "Happy Ending" tưởng kết thúc rồi chứ. Có thể 86 nghĩ lại, rồi 88 làm lành, rồi...rồi....Nhưng hóa ra không phải.
Người ta bảo "live to fight-Sống là chiến đấu".Chiến đấu với khó khăn, với bệnh tật, với v.v...Và quan trọng là chiến đấu với chính bản thân mình.86 không có được bao dung và tình yêu như của Mẹ, nhưng vì thế mà 86 có được bài học của riêng mình.
"- Thế bố con có bao giờ ngả nghiêng không hả mẹ?

- Ngả nghiêng gì thì cũng về với vợ với con thôi."
Lạt mềm buộc chặt....

,
Phong Lee, gửi lúc 11/09/2009 16:02:22

Thực sự phần này khiến mình thất vọng, nó rất gượng gạo, hãy cố viết hay như những phần trước, bạn nhé! Nếu ko nó chỉ tạo cho ngta cái điểm nhấn ở title và loay hoay mãi không thấy mình trong đó.
cố lên!

,
Nguyễn Quỳnh Hoa, Hà Nội , gửi lúc 11/09/2009 16:02:14
 

hu` hu`, mai ma ko bit ket cua truyen nay the nao. Ngay nao mo may ra cung phai vao VNN de xem tinh hinh the neo. hic hic

,
Hai Yen, Ha Noi , gửi lúc 11/09/2009 15:13:42

Truyện của bạn rất hay và lôi cuốn, ngày nào mình cũng lên blogviet và luôn nhìn xem đã có phần mới tiếp theo của bạn hay chưa. Mỗi phần là cuộc sống, là cảm xúc của mỗi nhân vật trong truyện khiến cho người khác không thể không chú ý. Phần tiếp theo sẽ là gì bạn nhỉ???

,
Khanh Ha, gửi lúc 11/09/2009 14:39:01

I"m waiting for the next .......

,
:), gửi lúc 11/09/2009 14:27:34

Nội dung chẳng liên quan gì đến cái đề "happy ending" cả. Khi người ta có niềm tin thì người ta mới có thể truyền niềm tin cho người khác. Sống mà phải chiến đấu với chính mình thì mệt mỏi lắm. Hãy coi đó là thử thách, bạn có thể vượt qua hay sẽ để nó nhấn chìm??? Như vậy có lẽ cũng nhẹ nhàng hơn. Ai chia tay cũng đau khổ và người ta chỉ tưởng mình sẽ chết khi ko còn ai kia bên cạnh, nhưng sự thực người ta vẫn sống. Gió sẽ làm tắt ngọn lửa nhỏ. nhưng sẽ thổi bùng lên ngọn lửa lớn :)

,
conmua_7788, HN , gửi lúc 11/09/2009 14:19:30

câu chuyện này nói dc khá nhiều tâm tư của tôi một 8x đời giữa, chưa quá già chắc chắn không còn teen nữa nhưng cũng vẫn giữ cho mình một chút mơ mộng. Câu chuyện cứ như một li nước mía ngọt lịm vậy, giúp tôi giải khát trong cái oi ả và ngột ngạt của ngày hè Hà Nội.

,
giang san, nam dinh , gửi lúc 11/09/2009 13:19:07
 

Mình 86, bạn trai mình 84. Anh ấy cũng là một người đào hoa, hơn 8 năm yêu nhau, anh ấy cũng đã có một vài lần nghiêng ngã. Đôi lúc mình ko hiểu tại sao mình lại có thể dễ dàng tha thứ và ty của chúng mình có thể tiếp tục cho đến bây giờ. Đọc câu chuyện của bạn, giờ thì mình đã hiểu. Tình yêu mạnh hơn sự ghen tuông, dù có ngã nghiêng đôi chút nhưng trên tất cả, ty của anh ấy vẫn dành cho mình. Mình cần phải học cách dịu dàng hơn, để có thể giữ đc ty này mãi mãi, giống như mẹ của 86 vậy. Cảm ơn bạn!

,
forever, Hà Nội , gửi lúc 11/09/2009 12:36:17

Một seri truyen lang mang, viết về nhiều phong cách người nhưng thật ko có điểm nhấn. Dù sao cũng cảm ơn bạn về những bài viết này.

,
tích phàm, TP.HCM , gửi lúc 11/09/2009 11:51:58

Tưởng ending rùi chứ!

,
huyen thanh le, hn , gửi lúc 11/09/2009 11:31:47

Jo 86 mới hiểu tình yêu quan trọng với nó thế nào, ko fai là 84 mà là với 8x khác... nó đã đánh mất 1 lần rồi, nó ko muốn sai lầm thứ nữa....

,
quynhtrinh, HN , gửi lúc 11/09/2009 10:19:04

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top