Chuyện 8x - Phần 7: Happy ending
2009-09-21 17:23
Tác giả:
Lời tác giả: “Blog này là một dự án nhỏ trong mùa hè của mình để ghi lại những suy nghĩ và tâm tư của mình - thế hệ 8x trong bối cảnh hiện tại. Mỗi phần là một câu chuyện nhỏ, xoay quanh đời sống, công việc, gia đình và tình yêu của một nhóm 8x Hà Nội. Hy vọng nhận được sự quan tâm và đánh giá của các bạn.”
Phần 7: Happy Ending
Cuộc sống của 86 tiếp diễn như vốn có. Một tuần với năm ngày đi làm, hai ngày ngủ nướng. Thi thoảng tụ tập bạn bè ăn uống, hát hò. Thi thoảng mua cho nó những bộ đồ mới hợp mốt.
Trong lòng 86, lớn dần lên theo mỗi ngày cảm giác đau quặn lòng của một kẻ đang “cai nghiện” tình yêu. Cuộc sống dường – như –bình - thản của nó là một chuỗi vật lộn với những cơn nghiện dồn dập và dai dẳng. Có những lúc nó cầm di động trên tay, chỉ muốn nhắn tin hỏi một người đang làm gì, hoặc ngơ ngác vì không ai nhắn tin chúc nó ngủ ngon. Khi những cơn gió cuối thu đầu đông dịu dàng quàng khăn lên cổ những người Hà Nội, nó thèm đến cháy lòng một cái nắm tay. Thời gian trở nên thừa thãi.
Ảnh minh họa: Stuckinthe70s |
Tối thứ bảy, bố đi vắng, nó ôm gối sang phòng mẹ xem phim. Mẹ nó than thở:
- Cứ nằm nhà ôm gối thế này thì chỉ có héo hon đi thôi con ạ. Rồi lại ế chỏng ở nhà ăn bám bố mẹ.
- Ăn bám bố mẹ càng sướng. Mẹ ơi, ngày xưa vì sao mẹ yêu bố?
- Hôm nay lại thích nghe truyện cổ tích cơ đấy.
- Mẹ kể đi!
Mẹ nó nhẩn nha kể lại câu chuyện nó nghe hàng ngàn lần từ ngày bé. Mẹ tốt nghiệp đại học, về làm giáo viên ở quê bố. Bố là bộ đội mới giải ngũ, làm ở Ủy ban xã. Bao nhiêu người con gái thầm thương trộm nhớ bố, anh bộ đội phong trần vừa đẹp trai, vừa nhiều tài lẻ. Nhưng cuối cùng mẹ đã trói được con tim phiêu bạt của bố. Mẹ không xinh đẹp mĩ miều nhưng rất đảm đang, lại thêm cái duyên ngầm của người con gái Hà Nội.
- Bố con đào hoa lắm hả mẹ? Hoá ra ngày xưa bố là hot boy mà con không biết.
- Con với cái, gọi bố là hot boy. Ừ nhưng bố mày đào hoa lắm. Vợ con rồi nhưng đi đâu cũng có người lúng liếng. Hồi đầu tao cũng ghen lên ghen xuống. Sau rồi quen đi. Vợ chồng phải tin nhau mới sống được với nhau ngần ấy năm.
- Hoá ra có chồng đẹp trai cũng khổ mẹ nhỉ?
- Được cái nọ phải mất cái kia chứ, ở đời có ai được toàn diện đâu.
- Thế bố con có bao giờ ngả nghiêng không hả mẹ?
- Ngả nghiêng gì thì cũng về với vợ với con thôi.
Ảnh minh họa: killthedrummer |
86 luôn ngưỡng mộ sự tin tưởng mẹ dành cho bố, và sự kiên định của bố nó. Khi nó và 84 còn là một đôi, nhiều lần nó ngầm so sánh 84 với bố. Tất nhiên, bố nó nghiêm nghị hơn, vì bố là bố; bố sẽ không bao giờ để tóc vuốt keo hay mặc quần bò. Nhưng 84 cũng rất đào hoa. Hơn một lần, 84 đã kể với nó về những - đứa –con – gái - khác; hơn một lần, 86 ghen; hơn một lần, tình yêu đã mạnh hơn sự ghen tuông của nó. 86 nghĩ nếu nó có thể được như mẹ nó, thì 84 sẽ không thể rời xa nó.
Hiển nhiên nó đã sai. Hiển nhiên, sự dịu dàng và nhẫn nhịn của nó là không đủ.
Trong truyện cổ tích, bao giờ cũng có những kẻ ác. Nhưng nếu 88 không là Cám và 84 không là nhà vua nhất mực yêu thương vợ, 86 cũng không thể là Tấm.
Không phải mọi câu chuyện đều có một cái kết có hậu.
Điều đó mẹ chưa từng nói với nó…
- Gửi từ Blogger Trần Phương – “8x – Soi và tự soi”
- Ý kiến của bạn đọc
Mình cũng là dân 8x. Hihi. 86 hẳn hoi. Mình cũng muốn có một kết thúc khác chứ không như thế này. 86 vốn phức tạp mà. Nhưng nhân vật trong truyện nhiều khi không giống của 86 lắm, bởi 86 kiên cường hơn nhiều. một 86 bướng bỉnh, đôi khi pha một chút dịu dàng. Tất cả tạo nên một 86 mạnh mẽ chứ không yếu đuối. Cảm ơn tác giả đã mang lại cho độc giả một câu chuyện khá lôi cuốn.Thanks
Doc xong thi thay chuyen cung binh thuong. Nhung to van thay thich, van thay to mo, loi cuon. Khong bit phan sau se ntn?
84? To cung da tung yeu 84. Nhung do la qua khu. Va to uoc gi thoi gian truoc to khong nhan loi yeu 84, de bay gio ...
Mỗi ngày cảm giác đau quặn lòng của một kẻ đang “cai nghiện” tình yêu. Cuộc sống dường – như –bình - thản của nó là một chuỗi vật lộn với những cơn nghiện dồn dập và dai dẳng. Có những lúc nó cầm di động trên tay, chỉ muốn nhắn tin hỏi một người đang làm gì, hoặc ngơ ngác vì không ai nhắn tin chúc nó ngủ ngon.
Thiếu 89 trong đó rồi, 89 cũng có nhiều điều cần nói lắm chứ.
Chuyện của bạn viết mình thấy không có gì sâu sắc cả, nhưng có điều gì đó lôi cuốn, mình muốn đọc, muốn tìm hiểu về thế hệ của mình. Muốn khám phá.
Tiêu đề bài này là Happy ending mà chưa phải là kết thúc ah?
Minh rat thich cau chuyen nay!Rat mong dc doc nhung phan tiep theo.
Cho một cái kết đi tác giả ơi !!!
Đọc cái "Happy Ending" tưởng kết thúc rồi chứ. Có thể 86 nghĩ lại, rồi 88 làm lành, rồi...rồi....Nhưng hóa ra không phải.
Người ta bảo "live to fight-Sống là chiến đấu".Chiến đấu với khó khăn, với bệnh tật, với v.v...Và quan trọng là chiến đấu với chính bản thân mình.86 không có được bao dung và tình yêu như của Mẹ, nhưng vì thế mà 86 có được bài học của riêng mình.
"- Thế bố con có bao giờ ngả nghiêng không hả mẹ?
- Ngả nghiêng gì thì cũng về với vợ với con thôi."
Lạt mềm buộc chặt....
Thực sự phần này khiến mình thất vọng, nó rất gượng gạo, hãy cố viết hay như những phần trước, bạn nhé! Nếu ko nó chỉ tạo cho ngta cái điểm nhấn ở title và loay hoay mãi không thấy mình trong đó.
cố lên!
hu` hu`, mai ma ko bit ket cua truyen nay the nao. Ngay nao mo may ra cung phai vao VNN de xem tinh hinh the neo. hic hic
Truyện của bạn rất hay và lôi cuốn, ngày nào mình cũng lên blogviet và luôn nhìn xem đã có phần mới tiếp theo của bạn hay chưa. Mỗi phần là cuộc sống, là cảm xúc của mỗi nhân vật trong truyện khiến cho người khác không thể không chú ý. Phần tiếp theo sẽ là gì bạn nhỉ???
I"m waiting for the next .......
Nội dung chẳng liên quan gì đến cái đề "happy ending" cả. Khi người ta có niềm tin thì người ta mới có thể truyền niềm tin cho người khác. Sống mà phải chiến đấu với chính mình thì mệt mỏi lắm. Hãy coi đó là thử thách, bạn có thể vượt qua hay sẽ để nó nhấn chìm??? Như vậy có lẽ cũng nhẹ nhàng hơn. Ai chia tay cũng đau khổ và người ta chỉ tưởng mình sẽ chết khi ko còn ai kia bên cạnh, nhưng sự thực người ta vẫn sống. Gió sẽ làm tắt ngọn lửa nhỏ. nhưng sẽ thổi bùng lên ngọn lửa lớn :)
câu chuyện này nói dc khá nhiều tâm tư của tôi một 8x đời giữa, chưa quá già chắc chắn không còn teen nữa nhưng cũng vẫn giữ cho mình một chút mơ mộng. Câu chuyện cứ như một li nước mía ngọt lịm vậy, giúp tôi giải khát trong cái oi ả và ngột ngạt của ngày hè Hà Nội.
Mình 86, bạn trai mình 84. Anh ấy cũng là một người đào hoa, hơn 8 năm yêu nhau, anh ấy cũng đã có một vài lần nghiêng ngã. Đôi lúc mình ko hiểu tại sao mình lại có thể dễ dàng tha thứ và ty của chúng mình có thể tiếp tục cho đến bây giờ. Đọc câu chuyện của bạn, giờ thì mình đã hiểu. Tình yêu mạnh hơn sự ghen tuông, dù có ngã nghiêng đôi chút nhưng trên tất cả, ty của anh ấy vẫn dành cho mình. Mình cần phải học cách dịu dàng hơn, để có thể giữ đc ty này mãi mãi, giống như mẹ của 86 vậy. Cảm ơn bạn!
Một seri truyen lang mang, viết về nhiều phong cách người nhưng thật ko có điểm nhấn. Dù sao cũng cảm ơn bạn về những bài viết này.
Tưởng ending rùi chứ!
Jo 86 mới hiểu tình yêu quan trọng với nó thế nào, ko fai là 84 mà là với 8x khác... nó đã đánh mất 1 lần rồi, nó ko muốn sai lầm thứ nữa....
TIN LIÊN QUAN | |
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
tai sao mot cau chuyen cu bat buoc phai co mot cai ket?