Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chuyện 8x - Phần 5: Quen

2009-09-18 16:01

Tác giả:



Lời tác giả:Blog này là một dự án nhỏ trong mùa hè của mình để ghi lại những suy nghĩ và tâm tư của mình, của thế hệ 8x trong bối cảnh hiện tại. Mỗi phần là một câu chuyện nhỏ, xoay quanh đời sống, công việc, gia đình và tình yêu của một nhóm 8x Hà Nội. Hy vọng nhận được sự quan tâm và đánh giá của các bạn.”

 

Phần 5: Quen

"Những người như 88 sinh ra là để bị ghét" - 86 nghĩ thế khi cùng 82 và 88 đi ăn trưa hôm sau. 88 đã trở lại vẻ thản nhiên vốn có, tóc dài búi rối, quần lụa đen và len áo đỏ, làm rực lên cả một góc núi đầy mây mơ màng, như một bông hoa lạ. 86 tự thấy mình nhợt nhạt. Có phải vì thế mà 84 đã chọn 88 thay vì chọn nó?

86 bắt đầu hối hận việc đi ăn trưa nay, hối hận về những điều nó đã nói đêm trước, hối hận vì nó đã quyết định đi Sapa. Mọi quyết định của nó đều là những sai lầm lớn. Nắng lên, mây bắt đầu tản dần để lộ một thung lũng mướt xanh và bầu trời trong vắt.

Ảnh minh họa: Linh Kuz

- Chị ăn đi chứ, thịt nướng nguội hết rồi.

- Mình…chị không đói.

- Chị đừng ngại, ăn đi không là em ăn hết đấy. Em tham ăn lắm, chị hỏi anh ấy mà xem.

Sao 88 có thể bình thản và vui vẻ như thể chưa có chuyện gì xảy ra?

- Ăn trưa xong em xuống bản Cát Cát với mấy đứa bạn. Hai người đi cùng không?

- Thôi năm nào anh cũng phải đi bộ với cô xuống đấy mấy lần. Đi nghỉ mát chứ có phải nghỉ mệt đâu.

82 vừa nói vừa nheo mắt, nắng hấp háy trên đôi kính cận.

- Thế thì ở đây chờ em. Trông anh thế này chắc không ma nào bắt cóc về làm chồng đâu nhỉ?

- Ừ anh ở vậy nuôi cô.

Sau bữa trưa, 88 vác máy ảnh cùng một đám Tây ba lô xuống bản. 86 ngượng nghịu nhìn 82 :

- Con bé giỏi tiếng Anh nhỉ ?

- Tính nó thế, đã không học thì thôi, đã học thì phải thật giỏi.

-  Chuyện đêm hôm qua… tôi…

- Nếu không uống được rượu thì lần sau em đừng uống rồi nói lung tung nhé.

- Thực ra không phải vì em say. Em đúng là một đứa nhỏ mọn.

86 quyết định nói thật. Nó biết, nếu nó không nói ra bây giờ thì nó sẽ không còn bao giờ đủ can đảm để đối mặt với chính nó. Và nói chuyện với 82, nó cảm thấy thanh thản.

Ảnh minh họa: Linh Kuz

- Thôi, em đừng nói gì thêm nữa. Đây không phải việc của anh, hai đứa phải tự giải quyết với nhau. Anh chỉ bênh em gái anh những lúc nó bị bắt nạt thôi. Mà em làm gì ấy nhỉ?

- Em làm ngân hàng…

86 không nhớ rõ trong ba tiếng chiều hôm đó nó và 82 nói những gì. Đã lâu lắm không ai hỏi nó nhiều như vậy, kể cả bạn thân của nó, kể cả 84. Dường như càng thân thiết, người ta càng ít muốn tìm hiểu về nhau. Ấn tượng của 86 về ngày hôm đó là 82 rất tò mò.

- Em thích công việc ở ngân hàng không?

- Cũng bình thường anh ạ. Em trẻ nhất phòng nên hơi bận một tí vì các chị cùng phòng có con nhỏ cả rồi. Nhưng các chị ấy cũng quý em nên đi làm rất dễ chịu, lương lậu cũng không đến nỗi.

- Chỉ bình thường thôi à?

Buổi tối, ba người cùng ra ga về Hà Nội. 86 trằn trọc không ngủ được. Nó rời khỏi toa tàu đi hóng gió. Đêm rất lạnh, hành lang tàu rất vắng.

- Chị cũng mất ngủ à?

- Ừ… Chị xin lỗi em về chuyện đêm qua.

- Chị nghĩ em là một con bé hư hỏng lắm phải không?

- Chị…

- Chuyện hôm đó, đúng là vì thằng đấy nói với em là nó chưa có bạn gái. Nếu nó nói thật, em không đời nào cặp với nó.

- Có thể anh ấy yêu em hơn yêu chị…

- Yêu đương gì cái loại ấy. Thằng đấy chỉ biết yêu chính bản thân nó thôi.

86 lúng túng trước sự thẳng thắn đến rợn người của 88.

- Nếu em đã biết là như thế, sao em còn yêu anh ấy?

- Ai bảo chị em yêu nó?

- Hôm đó… hai người…

- Đấy gọi là lợi dụng lẫn nhau. 88 cười nhạt. Em là một đứa hư hỏng mà.

Ảnh minh họa: Linh Kuz

Tàu vẫn lao đi vun vút.

Trong khoé mắt 88 có một góc rất tối, tối hơn màu đêm.

  • Gửi từ Blogger Trần Phương – “8x – Soi và tự soi”  
( Đón đọc Chuyện 8X - Phần 6)
  • Ý kiến của bạn đọc:

xin chào tác giả của câu chuyện .mình cũng là thế hệ 8x ,và hơn nữa mình phải đang đối mặt với cuôc sống xa đất nước VIỆT NAM yêu dấu.nhưng mình thâý câu chuyên của bạn không phản ánh đúng bản chất vốn có của nó.bạn cần phải quan sát nhiều hơn nữa.chúc bạn có những trang viết tốt hơn.

,
mai vang , dai hoc su pham trung quoc , gửi lúc 17/09/2009 17:17:12

Mình rất mong ngóng câu chuyện này. Quả thực nó phản ánh được một phần cách nghĩ của những người trẻ tuổi trong tình yêu. Mình là 88 và mình cảm thấy 88 ở đấy có nhiều nét với mình. Minh có nhiểu thứ, học xong rồi, một công việc khá ổn, nhưng tâm hồn mình vẫn có một góc khuất, một khoảng đen trong mắt như 88 và mình cũng thích câu nói dường như khi người ta thân thuộc với nhau thì người ta ít muốn tìm hiểu về nhau hơn. Nhiều khi mình muốn nói ra nỗi niềm trong lòng mình nhưng mà sao khó quá, làm sao để mà không bị coi là nhỏ nhen, quá hay để ý. Mình cũng như 86 và 88 không chấp nhận tình yêu bị chia sẻ. Mình thấy câu chuyện rất hay, và cảm thấy rất muốn được đọc kì tiếp theo. Cảm ơn tác giả nhiều nhé

,
phong lan tim , gửi lúc 10/09/2009 08:44:45

Tôi là một 83. Không đến mức là "nhảm nhí " nhưng câu truyện chỉ là "những mẩu vụn vặt" không hơn. Tác giả đã cố gắng để khắc hoạ tính cách của 82, 84, 86, 88. Nhưng tất cả những tính cách đó chưa đủ để nói hết dù chỉ về một 8X. Từ đầu câu truyện tác giả mới chỉ đặt các nhân vật trong một tình huống rất nhỏ của cuộc sống: Yêu và đổ vỡ! Với một tình huống chuyện như vậy có cảm giác như cách cư xử của các nhân vật bị quá lên thế nào ấy! Nghĩ về 8X như vậy thì hơi hạn hẹp.

,
Lê Tâm, 199A Trường Thi , gửi lúc 09/09/2009 22:22:49

Tiếc nhỉ không biết có a chàng 85 nào xuất hiện trong này không,1 a chàng cung scorpio thì càng tốt ;) !

,
soulsad, Ha noi , gửi lúc 09/09/2009 20:35:56

Mình 84, nhưng cảm thấy bài viết này đúng là mơ hồ và nhạt nhẽo khi xem tất cả các phần đã viết. xin lỗi tác giả nhé. mình cảm thấy suy nghĩ của các bạn trẻ 8x này hình như chỉ cho bản thân mình, phản ứng không để ý đến cảm xúc người đối diện, nhất là cái anh chàng 82 - bảo vệ em gái? chà, nghe cứ như kiểu phim Hàn Quốc ấy, nói chung mình thất vọng, chắc chắn sẽ không có hứng đọc tiếp đâu ạ.

,
phuonglan, Hà Nội , gửi lúc 09/09/2009 17:03:32

Cũng hơi buồn vì những câu nói của 88 nhỉ. Mình tự hỏi rằng nếu tác giả viết tiếp về 90, 92 thì sao nhỉ? hiz, không dám nghĩ nữa !

,
Tan Le, Hn , gửi lúc 09/09/2009 16:54:57

Tôi thấy thoáng buồn vì tôi không hiểu. Hay vì tôi đã là thế hệ 7x. Nhưng tôi mới chỉ cách các bạn có vài năm sống thôi mà. Tại sao con người lại sống gấp, sống buông thả và vô trách nhiệm với bản thân? Không thấy một ai trong câu chuyện kể về cha mẹ, ông bà mình. Có vẻ họ không quan tâm đến các thế hệ trước, đến sự đánh giá của mọi người với mình. Bỏ nhà lang thang, uống rượu, say xỉn, lăng nhăng lang chạ, "lợi dụng lẫn nhau"... Tôi thấy dường như chủ nghĩa hiện sinh, trong đó sự tôn thờ tự do cá nhân quá đáng đang xâm chiếm tâm hồn thế hệ 8, 9x.

,
Oldman, Hà nội , gửi lúc 09/09/2009 11:14:33

Hôm nay bạn là 88 vài năm sau bạn sẽ là 86, 84 và 82. Nhận thức của chúng ta xoay vòng và sẽ tiến lên những bước tiến cao hơn. Mình nghĩ tác giả đang có nhiều tâm trạng và cũng đã trải qua những cảm nhận rất sâu sắc. Đang chờ phần 6.

,
Sadiemhong, gửi lúc 08/09/2009 16:07:37

Hay, lâu rồi mình mới đọc được một chuyện hay như vậy. Mình thích sự cương quyết nhưng dễ bị tổn thương của của 86.

,
Rain_flower, gửi lúc 08/09/2009 15:14:20

Tôi chưa từng viết phản hồi ở Blog Việt nhưng đến bài của bạn thì đã khác...Tôi thấy bạn viết rất hay, rất chính xác dường như bạn đã nhìn thấy được và nói ra được những cá tính rất riêng của từng đối tượng: Một 88 có chút gì đấy rất phớt , bất cần, cá tính mãnh mẽ nhưng bên trong họ cũng yếu đuối như bao người con gái khác. Một 86 sâu sắc, dễ tổn thương...Một 84 thì... tôi tự hiểu nhân vật này hơn ai hết. Cốt truyện không mới nhưng rất hay, tiếp túc phát huy nhé bạn.

,
uhm.., gửi lúc 08/09/2009 13:16:47

"Dường như càng thân thiết, người ta càng ít muốn tìm hiểu về nhau." Người ta chỉ tưởng là mình đã hiểu hết chứ thực ra là người ta chẳng hiểu chút gì cả. Mưa đang về cùng mùa thu lạnh lắm... Lạnh như em bây giờ... Con đường một nửa, phố cũng chỉ là một nửa thôi... Niềm vui một nửa. Nỗi buồn tròn căng...

,
conmua_7788, HN , gửi lúc 08/09/2009 11:38:43

Một số nhân vật 8x rất đáng mến. Tôi cũng như 84, đã hôn hai cô gái Mông Cổ một lúc. Tuy không ăn tát nhưng cũng không yêu được ai.
TB: Vẫn phải yêu cô chị mặc dù mình thích cô em hơn.
Nay thì lấy một cô chị và có con gái với cô ta. Cô em cũng đã có gia đình.
Tức là theo tôi thì 86 không nhường 88. 84 sẽ không thành với 88.
Chờ Phương đăng tiếp.

,
Nguyễn Đông Sơn, gửi lúc 08/09/2009 09:53:32

Tôi là một G 82. Tôi cũng hay để ý về giới trẻ VN. Tính cách của nhân vật trong chuyện đúng với những gì tôi cảm nhận được về 82, 84, 86, 88. 8x, x càng lớn càng có cá tính, mạnh mẽ và vượt qua mọi khuôn phép nhưng họ cũng rất nhạy cảm... Đã lâu lâu rùi mới có một câu chuyện mà tôi mong ngóng từng kì như vậy...

,
pippitatdai, Hai Phong , gửi lúc 08/09/2009 00:43:41

Ngạc nhiên đến bất ngờ...
Câu chuyện thật là hay... cảm xúc trôi dạt theo từng câu chữ...và...chúng ta có cái gì...

Sống. Cuộc sống không đơn thuần chỉ có sống. Chúng ta ngoài tồn tại ra cần có giao lưu. Giao lưu là một phần của cuộc sống... và tôi bần thần chợt nghĩ, liệu tiếp theo, câu chuyện sẽ đến đâu...

,
Hồ Tiên Thủy, 347 Đội Cấn , gửi lúc 08/09/2009 00:09:06

Có 84, 86 ư và lại thêm 82 88 nữa . Đây quả là một câu chuyện hóm hỉnh với nhiều nút thắt. 86 đang thất vọng tràn trề và lại xuất hiên 82 nữa chứ. Biết đâu khi đi đến phần kết câu chuyện này lại xuất hiện 1 anh chàng ( hoặc cô nàng) 80 nào đó, có thể lắm chứ ;)).
Thật là một câu chuyện tình tay ba đầy rắc rối và khi càng trở lên rắc rối nó cũng càng thể hiện sự tinh tế của tác giả. Chứa đựng trong mỗi năm sinh mỗi nhân vật cũng như đang thể hiện thế hệ của mình ngay trong cách ăn mặc và ứng xử. Đó quả là một tiếng nói thời đại trong tác phẩm này đấy. Cảm ơn tác giả nhiều, bạn viết tuyệt lắm!

,
Nguyễn Hoàng Hiệp, Hà Nội , gửi lúc 07/09/2009 22:59:41

chuyện nhạt quá.lại motive cũ.ai khen chuyện này 1 là k phải 8x xì tin,2 là chả biết gì về cuộc sống cả.câu chuyện rất sách vở :|

,
trương huyền hương , gửi lúc 07/09/2009 22:57:29

Đọc xong câu chuyện, tôi lại nhớ đến chuyện của chính mình. Cũng có một 86, một 82 và một 89 (không phải là 88 như trong truyện). 82 rất mực yêu thương em gái 89, dù 89 là đứa hư hỏng dưới con mắt của nhiều người, và đôi khi chính 89 cũng tự nhận với 86 rằng mình là một đứa hư hỏng, nhưng với 86, 89 vẫn là một cô bé đáng yêu cần được chở che, bảo bọc. Một lần, 82 nói với 86: "Em đừng thương anh, em đối xử với anh như thế này anh rất sợ, anh sợ làm em buồn... cuộc đời anh, anh không thể yêu một người nào khác ngoài em gái của mình. Đừng gọi cho anh nữa!". Lòng 86 đau như cắt, cổ họng nghẹn lại, nước mắt vỡ òa, khóc không thành tiếng...Lúc đó, 86 biết mình đã thật sự yêu 82 và cũng chính lúc đó, 86 biết mình không còn được ở bên cạnh 82 như một người bạn... 86 buồn nhưng tự an ủi mình, nếu có duyên, 86 và 82 sẽ gặp lại nhau...
Anh không cần phải chạy trốn em đâu, bởi em sẽ không tìm anh nữa... nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại, dù chỉ một lần...và như những người bạn...
Cám ơn tác giả!

,
Cin Nguyễn, gửi lúc 07/09/2009 22:47:20

Tôi cũng là một 88. Trong khoé mắt 88 có một góc rất tối, tối hơn màu đêm. Và hình như ai đó, trong một thời điểm nào đó cũng như vậy.

,
Bom Bi, Khánh Hoà , gửi lúc 07/09/2009 20:38:24

hihi...co phai 86 va 82 se thanh 1 cap khong??
Cho xem sao vay? Toi la mot 86

,
Green_Apple, gửi lúc 07/09/2009 18:08:44

tác giả miêu tả tâm lý của nhân vật rất thật, tôi chờ để đọc tiếp p6 của câu chuyện này

,
techno, gửi lúc 07/09/2009 17:30:23
 

"- Ai bảo chị em yêu nó?

- Hôm đó… hai người…

- Đấy gọi là lợi dụng lẫn nhau. 88 cười nhạt. Em là một đứa hư hỏng mà."

Hư hỏng? Chắc là không. Nếu đã là hư hỏng, câu nói đó sẽ không được nói ra nhẹ nhàng và tự nhiên đến như thế.

Thương 86? Phải chăng vì lối suy nghĩ cũ kĩ giữa khoảng giao của 2 thời đại?

Đôi khi cuộc sống lạ lùng thật. Đơn giản đến độ mỏng manh.

Tự nhiên cũng thấy tò mò 82. Khi lạnh lùng và ích kỉ đến ngỡ ngàng. Lúc lại nhẹ nhàng nồng ấm đến kì lạ....

,
Phong Lee, gửi lúc 07/09/2009 16:32:43

Hay đấy.Tôi cũng là thằng 82.Tôi tò mò muốn biết câu chuyện ra sao.và các bạn 84,86,88 nghỉ gì!

,
nguyễn hoài thanh, gửi lúc 07/09/2009 16:19:31

Mình thích cách viết truyện của tác giả. Ngắn gọn và rất hợp với thế hệ 8x.

,
H2, HN , gửi lúc 07/09/2009 13:31:11

Tôi cũng là một đứa con gái thẳng thắn đến rợn người, và cũng được anh nói những lời thẳng thắn đến tàn nhẫn. Sự thật đau lòng, tôi thương 86.

,
cún con, Bình Dương , gửi lúc 07/09/2009 11:23:25

- Đấy gọi là lợi dụng lẫn nhau. 88 cười nhạt. Em là một đứa hư hỏng
Cuộc sống đôi khi thật lạ lùng!

,
ngân hà_ tma, gửi lúc 07/09/2009 10:02:58

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

back to top