Chuyện 8x - Phần 18: Mùa thu
2009-10-08 14:31
Tác giả:
Lời tác giả: “Blog này là một dự án nhỏ trong mùa hè của mình để ghi lại những suy nghĩ và tâm tư của mình - thế hệ 8x trong bối cảnh hiện tại. Mỗi phần là một câu chuyện nhỏ, xoay quanh đời sống, công việc, gia đình và tình yêu của một nhóm 8x Hà Nội. Hy vọng nhận được sự quan tâm và đánh giá của các bạn.”
Phần 18: Mùa thu
- Chị ơi đi ăn không? Em khao?
- Hôm nay giàu thế nhỉ?
- Em mới lĩnh nhuận bút!
Ừ thì đi. 88 xách xe lôi 91 lượn một vòng những chỗ ăn la liếm của Hà Nội. Một chiều cuối hè, hai con bé và sữa chua nếp cẩm, nem chua rán, nem tai, chè, phở cuốn, hoa quả dầm, những vỉa hè nóng hầm hập, những chiếc ghế nhựa nhỏ đã cũ, những bà bán hàng vui chuyện.
![]() |
| Ảnh minh họa: Milivista |
- Em đã có mảnh tình vắt vai nào chưa, sao viết truyện tình yêu như đúng rồi thế?
- Thì… chưa nhưng mà em xem phim Hàn Quốc rồi em bịa.
- Thảo nào truyện nào cũng kết thúc có hậu.
- Đâu, lần trước kết thúc không có hậu còn gì, hai người chia tay đấy thôi.
- Kết thúc có hậu đâu cần cứ yêu nhau.
- Thế thì thế nào là có hậu hả chị?
- Là khi người ta còn có hi vọng.
- Chị nói thế làm sao em hiểu được.
- Ừ, kiểu, anh chị bỏ nhau nhưng vẫn tin tưởng ở con người, ở tình yêu… đại loại thế.
- Chị này… nghĩa là chị không tin ở tình yêu à?
- Ăn được một miếng của cô thì bị hỏi khó nhỉ. Ừ, chị tin. Chị tin có tình yêu đích thực, chị tin vào sức mạnh của tình yêu, chị tin rằng tình yêu làm nên những phép mầu. Chị chỉ không tin rằng tình yêu sẽ đến với mình thôi.
- Tại sao thế chị? Có rất nhiều người yêu nhau và hạnh phúc lắm chị ạ. Như bố mẹ em …
- Bố mẹ em khác, em ạ. Thời của bố mẹ em là thời của những tình cảm vĩ đại, sống được một ngày là phải vượt qua đạn bom và cái chết, tình yêu vì thế nó cũng sâu sắc và vĩ đại. Thời của bọn chị là thời của những tình cảm nửa mùa và tủn mủn, kiểu, cái áo nào đẹp, cái xe nào mốt, đi chơi ở đâu. Tình yêu vì thế nó cũng tầm thường theo em ạ.
- Chị này…
- Mà chị nói thật, tình yêu vượt qua sống chết, nhưng không vượt qua được tiền đâu. Kiểu như bố mẹ chị ấy.
- Đó chỉ là ngoại lệ thôi chị ạ.
- Thôi, tập trung chuyên môn ăn uống đi. Em nên nói chuyện với những người lạc quan hơn và có niềm tin ở tình yêu, kiểu như chị dâu cũ của em và thằng bạn hâm của chị ấy.
- Hai người đấy yêu nhau à?
- Tò mò như con tò vò. Có để chị ăn nốt bát chè không? Ăn nhanh rồi còn về, tối chị còn phải làm nốt mấy việc rồi đi "đú" tiếp.
![]() |
| Ảnh minh họa: Raysoda |
Nghe giọng 88, 91 biết rằng 88 không muốn nói tiếp nữa. 91 cũng cắm cúi ăn chè, bản thân 91 không biết nói gì hơn. Tình yêu là một điều gì đó vừa quen thuộc vừa xa lạ đối với nó. Bạn bè nó yêu từ lâu rồi, những mối tình gấu bông, hoa hồng, nhà nghỉ, những mối tình kết thúc còn nhanh hơn khởi đầu. Nó biết những đứa khi yêu thì yêu đến phát cuồng, khi bỏ thì buồn đến lẩn thẩn, rồi lại yêu, lại bỏ, một cái vòng luẩn quẩn không có điểm dừng. Hay có lẽ sự bất cần đời của 88 là điểm dừng cho thứ tình yêu này? Nó muốn tin rằng đằng sau vẻ ngông nghênh lạnh lùng của 88 là một góc nhỏ ấm áp và đầy hi vọng, vì 91 vẫn tin ở tình yêu. Và nó tin ở 88. Có lẽ 88 nói đúng, nó là con bé của những kết thúc có hậu.
Bởi vì nếu không tin vào những kết thúc có hậu, thì người ta sống để làm gì?
Chuông điện thoại của 88 reo.
- Anh à, em đang được em gái cho ăn khao. Về á? Tối nay em hẹn đi chơi rồi mà….
- Sao cơ?…
Giọng 88 nghẹn lại, di động tuột khỏi tay rơi xuống nền nhà một tiếng cạch nặng trĩu. Nó gục lên đôi vai của 91 và khóc tấm tức.
82 gọi 88 vào viện K.
Những cơn đau bụng mà mẹ hai đứa luôn đổ tại bệnh dạ dày kinh niên, hóa ra là ung thư ruột. Đã vào giai đoạn cuối. 88 lảo đảo lao qua những dãy hành lang hun hút lạnh, mắt nó hoa lên, trước mặt nó là một chuỗi hình ảnh phình lên, méo mó, như những hình người trong nhà gương mà nó đã cùng mẹ đi xem từ nhỏ. Mỗi đôi mắt đều phồng lên, rộng ra, nhìn nó chăm chăm, như một cái gương soi vào lòng nó, và trong đó, nó không thấy gì hơn ngoài một khoảng đen hoang mang. Mẹ nó nằm đó, mới thiếp đi sau khi tiêm thuốc giảm đau để chạy trốn một cơn đau dữ dội, khuôn mặt kiêu sa sụp xuống dưới sức nặng của nỗi lo sợ rất con người: cái chết.
Từ khi ra ở riêng, hai anh em chỉ thỉnh thoảng mới về thăm mẹ và dượng, và mỗi lần về, mẹ đều cố thuyết phục 88 ở lại, nhưng nó chưa từng ngủ lại dù chỉ một đêm. Mỗi lần nó nhìn thấy mẹ, trẻ hơn tuổi, đẹp viên mãn, nhanh nhẹn và rất chịu chơi so với tuổi, cùng với người đàn ông đó, 88 lại nhớ đến những hình ảnh của bố trong những năm tháng cuối đời, mặc áo may ô và quần kaki đã cũ, ngồi lặng lẽ với ánh mắt mỏi mòn dần bên mâm cơm đạm bạc trong căn nhà tập thể vắng tình yêu. Sự so sánh thường bóp nghẹt trái tim nó. Nhưng mẹ không thể chạy trốn thời gian. Nó nhìn mẹ, những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt hốc hác, mớ tóc lòa xòa rối tung ôm lấy vầng trán còn đẫm giấu những cơn đau.
Nó ôm lấy anh.
Khóc.
![]() |
| Ảnh minh họa: Raysoda |
Một tuần sau, 85 và 86 vào thăm. 82 đã về nhà chuẩn bị cơm nước và nghỉ ngơi sau một đêm thức trắng trông mẹ. 88 đang lúi húi rót nước để pha sữa, và lần đầu tiên, 86 cảm thấy cô bé này thật là nhỏ bé. Lần đầu tiên nó để ý những ngón tay gầy, để ý xương cổ nhô lên khi cô bé khom người, để ý đôi môi run run hơi tái đang chúm lại thổi nước cho bớt nóng, đến sự rụt rè trong ánh mắt lặng thinh trong veo.
- Mẹ em yếu lắm rồi chị ạ. Mấy hôm nay không tiêm morphine thì không ngủ được. Lúc nào tỉnh thì cũng chẳng ra khỏi giường được.
- Có thử phẫu thuật được không em?
- Di căn nặng quá rồi chị ạ. Chậm quá mất rồi.
Tay 86 siết chặt tay 88, im lặng, không biết nói gì, không thể nói gì.
- Mẹ em lại thiếp đi rồi, chị trông mẹ em hộ em một chút nhé? Có việc gì cần chị cứ gọi em.
85 và 88 ngồi xuống một góc sân. Trời Hà Nội đang thu rồi, một ngày thu huy hoàng và hiếm hoi, những giọt nắng rực rỡ, ấm áp nhún nhảy như trêu ngươi.
![]() |
| Ảnh minh họa: Milivista |
- USB đây, tôi đã copy hết mấy bộ ảnh tôi đang làm dở rồi, ông làm nốt nhé. Tôi cũng gọi cho sếp báo là nghỉ chính thức. Ông chịu khó làm một mình, vài hôm nữa sẽ có người thay.
- Công việc thì rồi cũng sẽ ổn cả thôi. Cái chính là bà thế nào?
- Tôi ấy hả? Chả biết thế nào nữa. Như rơi vào một cái hố, rơi mãi mà không đến đáy, lúc nào cũng thấy mình chơ vơ giữa không khí.
- Dù gì bà cũng phải cố lên.
- Không cố thì làm thế nào được? May mà còn có anh tôi. Không thì tôi chắc cũng gục rồi. Anh tôi cứ phải gồng lên mà gánh hai mẹ con tôi. Chẳng biết số ông ấy là cái số gì, cả đời cứ phải è cổ ra mà gánh vác.
- À, nhân nói chuyện anh bà… Tôi nghĩ tôi sắp thua cuộc rồi.
- Sao? Hai người cá cược cái gì hả? Bao nhiêu tiền?
- Không… ý tôi là… tôi nghĩ người ta thích anh bà.
- Ai mà chả thích anh tôi.
- Tôi nói thật mà bà cứ đùa.
- Tôi cũng nói thật mà. Thích người như anh tôi thì dễ lắm. Nhưng để yêu được ông ấy thì chưa ai làm được đâu.
- Hai anh em nhà bà đều lẩn thẩn. Mà bà nghĩ liệu tôi có nên bỏ cuộc không? Cảm giác như là … không có duyên, như là mình cố gắng lắm rồi cũng công cốc.
- Quan trọng nhất là ông phải cố gắng hết sức mình. Bất kể kết quả thế nào, chỉ cần đã cố gắng thì sẽ không hối hận mà.
Di động của 88 kêu rối rít.
- Mẹ em lại lên cơn đau hả chị? Em về ngay đây.
Mấy tuần sau, khi cốm bắt đầu dày, sấu bắt đầu già, và mùa thu đã âm thầm trôi qua, mẹ của 88 và 82 qua đời.
- Gửi từ Blogger Trần Phương: “8x- soi và tự soi”
- Ý kiến của bạn đọc
Tôi thấy tác giả chọn lựa các nhân vật là đúng khoảng thời gian các thế hệ trong 8x.
82 thuộc đời đầu và có suy nghĩ già dặn và từng trải. 84, 86, 88 mỗi người thể hiện một góc tính cách của 8x. 85 hay 87 thì chỉ là nhân vật phụ, tính cách không nổi bật.
K
hi đọc chuyện mỗi người sẽ nhận ra một phần tính cách của mình trong đó. Câu chuyện cũng dần lột tả những gì thực tại của xã hội hiện nay.
Có một chút về 91, về cá nhân mình, mình cảm thấy 91 không đúng lắm với thế hệ 9x mà ngay cả 8x. Là một gì đó của 7x thì đúng hơn.
Mà không thấy 83 nhẩy 83 nè :D
8x Hà Nội (x <= 5) đã trưởng thành và suy nghĩ chín chắn hơn rất nhiều. Sống ở một thành phố đông dân và phức tạp như Hà Nội, thế hệ 8x chúng tôi đã phải rất thực tế, và rất năng động thì mới hy vọng tương lai của mình có thể ổn định và không "thiếu thốn".
Nữ 8x chúng tôi cũng đã đến lúc cân nhắc một người bạn đời "phù hợp" với mình, và cũng đã đến lúc phải gạt bỏ những cảm xúc nhất thời, những phút lãng mạn bay bổng để đối diện với "thực tế", nghĩ tới tương lai mà hành động.
Nam 8x chúng tôi cũng đã đến lúc phải lo sự nghiệp, phải tìm bước tiến thân, phải "busy" và phải tạo nhiều mối quan hệ để phát triển sự nghiệp.
Hầu hết 8x đời đầu đã và đang yêu, nhưng có lẽ đối mặt với sự nghiệp và hôn nhân, với trách nhiệm và sự cam kết cả phần còn lại của cuộc đời, chúng tôi phải rất thực tế và chín chắn. Chúng tôi không còn thời gian để "bồng bột" và chờ đợi nữa.
Tôi hy vọng tác giả sẽ phát triển câu chuyện sang một hướng "thực tế" hơn và gần với thế hệ 8x đời đầu. Tác giả có thể phát triển thêm nội tâm của nhân vật 82 hoặc tạo thêm những nhân vật 81, 83 đang phải đứng trước ngưỡng cửa của việc tạo lập một gia đình riêng, đang rất tập trung cho công việc và làm kinh tế...Tôi thấy cảm giác 84 đã quá muộn cho việc đi du học và 86 chưa thực sự là một "dân văn phòng" chính hiệu.
Cảm ơn tác giả và chuyên mục.
Long.
Đây chỉ là nhiều câu chuyện về những cảm nhận cuộc sống và đc hư cấu lên 1 chút (nếu có ). Tất nhiền 1 vài người trong số những người theo dõi câu chuyện này có thể thấy 1 phần con người mình trong đó, ví dụ tôi 86 nhưng t chẳng giống 86 trong truyện mà 1 phần con người t giống 88, 1 phần t giống 85, phần khác lại giống 82, ví dụ thế, có chăng t chỉ giống cô 86 trong truyện ở cái nghề nghiệp thôi.
Ko ai bắt ai phải là ai đó cả, mỗi người đều khác nhau. Bạn ko thể đòi hỏi người dưng viết về bạn y như ngta là bạn bè bạn đc, có người thế này có người thế kia.
Bạn biết vì sao những mảnh truyện này khiến bạn phải nêu ý kiến của mình ko, vì nó cũng đã có sự hư cấu rồi, để thu hút người khác, để người khác suy nghĩ và cảm nhận. Nếu như bạn ngứa tay ngứa mắt mà gửi phản hồi thì nó thành công rồi còn gì.
@ All
Mình đồng tình với bạn Nguyen, không nên quá cầu toàn. Những ý kiến của các bạn mình cảm nhận, tất cả đều rất trông đợi và kỳ vọng sự lột tả một các toàn diện đặc điểm, tính cách, quan niệm sống của 1 thế hệ. Mình nghĩ như vậy có là 1 kỳ vọng quá cao với 1 dự án nho nhỏ trong kỳ hè không?!
Là 1 85, mình có anh chị em trong lứa tuổi của các nhân vật trong câu chuyện, mình có thể hiểu và cảm nhận suy nghĩ của các nhân vật thật gần. Mình rất hoan nghênh tác giả.
Với những gì mình đã gặp trong cuộc sống, có thể ko nhiều nhưng theo mình những chi tiết trong câu chuyện của bạn là một góc thực tế hiện nay..
@ Tác giả:
Là 85, tớ chẳng thích nhân vật nam 85 đâu, quá mờ nhạt và lông bông.
Thế hệ 85, có lẽ mạnh mẽ hơn vậy.
Con em gái tớ 86, toàn bị mình lên lớp thôi. Thậm chí là cả 82 =))
Ông anh họ 87, cũng gần 88 thì miễn bàn, thích thì làm, mà không thích có ép cũng vậy thoai.
91: mình nghĩ chúng nó già hơn rất nhiều cô bé trong chuyện. Có nhiều tuyên ngôn nghe shock lắm!
Chuyện 8x rất nhẹ nhàng.Nó mang 1 phong cách rất riêng.Nó rất giống những câu chuyện đời thường.Nhưng thực sự không phải ai cũng nhận ra những mảng tối của cuộc sống.
Chuyện 8x thuyết phục người đọc ở sự biến đổi,đa dạng trong tâm lí các nhân vật.Rất khác nhau nhau.Mỗi người một tính cách,1 phong cách rất riêng.It"s wonderful
tôi cũng là 1 thế hệ 8x ,không đầu mà cũng chẳng cuối,tôi nửa cuối của 8x,tôi thấy những câu chuyện này giông như đang nói về những con người có lối sống quá tự do vượt tầm kiểm soát của gia đình.và họ sống ở tầng lớp thượng lưa,ăn chơi,nhưng mà việt nam thì có tới 80% người dân là lao động bình thường họ chẳng thể có cuộc sống như vậy,tôi nghĩ mình nên viết 1 câu chuyện có mức bao trùm hơn,vì tôi thấy người viết có khả năng tạo dựng câu chuyện rất tốt. Cảm ơn bạn.và đây chỉ là suy nghĩ của riêng tôi.
sao hôm nay ban lâu quá vậy ?.
tôi đang sống và làm việc tai Ôman mui giờ ở đây và ở VN cách nhau là 3h .bây giờ ở nhà đang là 03h rồi vậy mà tôi vẫn chưa thấy bài viết của bạn .sao lâu quá .
hôm nào tôi cũng ngóng xem mấy giờ bạn lại gửi bài mới .nhanh lên bạn nhé tôi mong lắm rồi đó .
Mong phần tiếp theo.
Thân!
Thật., sâu sắc và làm người đọ nghĩ nhiều hơn về cuộc sống, tình yêu. Có lẽ mỗi cuộc gặp gỡ đều là định mệnh.
Bất kể kết quả thế nào, chỉ cần đã cố gắng thì sẽ không hối hận mà.
minh thich quan niem song nay va luon co gang lam nhu the
voi toi thi co kha nhieu dieu de noi no co cai dung va chua dung vi no ko thuoc ve ca 1 the he 1 cau chuyen ko the noi len moi thu ve ca 1 the he 8x tac gia da co co gang trong cac phan tiep theo nhung duong nhu cau chuyen ko con nhieu net hap dan cang ngay toi cang cam thay no giong 1 bo phim han that su hon va toi ko thich nhung gi qua cu 1 mo tip da ko con hip thoi
@Alex & all
Các bạn không nên quá cầu toàn, mong sẽ nhìn thấy cả bức tranh 8x trong câu chuyện này :)
82, 84, 85, 86, 88 hay 91 chỉ là cách gọi tên và ít nhiều cho cho ta hình dung ra độ tuổi và "độ" suy nghĩ mà thôi, không có nghĩa bao trùm cả thế hệ trong đó.
Tôi - 1 8x đời đầu
Mong tiếp tục được đọc các phần tiếp theo của Chuyện 8x
Tôi bỏ truyện này từ phần 13 vì nó giống một tiểu thuyết hay 1 phim hàn quốc hơn là một câu truyện viết về 8x, nếu nó in thành 1 tập và đăng lên có lẽ người đọc sẽ thấy hay hơn.
Tôi chỉ là một người bình thường, phấn đấu để tương lai trở thành 1 người bình thương, một vợ có nghề ổn định, có hai con ngoan, một nhà 3 tầng và xe 4 bánh vậy thôi. Cuộc sống của tôi sẽ có những thăng trầm nhưng tôi không phải là người có hoàn cảnh đặt biệt và đa phần thế hệ 8x đều thế.
27 tuổi, tôi có a chị lớn hơn, có các e nhỏ hơn, tôi nghe nhiều câu truyện của các anh chị và các em kể về bạn bè ở trường, ở cơ quan, ở trong xã hội (vì tôi có thể lắng nghe khá tốt), tiếp xúc cũng nhiều nên cũng hiểu biết chút ít về tâm lý các lứa tuổi đó (9x thì hẻm biết vì hẻm có quen ai), tôi nghĩ có nhiều nhân vật không thể hiện được nét chung của lứa tuổi đó.
Tác giả dùng thay tên riêng bằng 86, 82...theo tôi nghĩ là mong muốn đó là nhân vật đại diện, nhưng 82 đó không phải là tôi và bè bạn tôi, nó hơi xa vời.
Và không biết đúng không nhưng tôi nghĩ những người thích câu truyện này những phần sau không phải ở thế hệ 8x hoặc có thể tiếp xúc không nhiều với 8x.
Thân ái.
Toi la mot 86 nhung thuc te, toi khong nhin thay hinh` anh cua chinh minh va ban be cung trang lua voi minh. Ngoan nhu 86 trong truyen, ban toi cung co, nhung an chua" trong do la mot tam hon du doi, day nghi luc va rat nang dong. Phan lon" 86 ma toi biet rat nang dong, rat nhieu tham vong va luon muon khang dinh minh.
Truyện này cũng được, đọc nó tôi hiểu thêm về một góc khuất Hà Nội để thấy được lối sống của các bạn trẻ bây giờ. Mong tác giả có những đột phá vềcách viết. Chúc bạn thành công!
Phong cách viết truyện rất mới, nó cuốn hút người đọc ngay từ những dòng đầu tiên, nhưng rất tiếc đây là ưu điểm duy nhất của tác phẩm. Mọi thứ còn lại hình như đều đi theo 1 khuôn mẫu giống như phim Hàn Quốc vốn dĩ đang tràn lan khắp mọi nơi.
Về các nhân vật:
Tại sao các nhân vật nữ luôn phải xinh, chuẩn về mặt hình thức? Tại sao các nhân vật nữ chỉ luôn là:
- 1 là ngoan, hiền, trong trắng, ngây thơ đến mức khó tin.
- 2 là nóng bỏng, cuồng nhiệt, đam mê, chơi hết mình nhưng lại ko bao giờ đánh mất mình.
Nhân vật nam cũng vậy, một mô típ quen thuộc, điều kiện đầu tiên để xây dựng hình ảnh nhân vật nam thành công là phải có tiền và chịu chơi v.v... Đại khái cuối cùng là phải xây dựng các nhân vật là "dân chơi".
Vì cách xây dựng nhân vật ko mới nên cốt truyện cũng ko có gì mới mẻ, chỉ đọc mấy phần đầu người khi các nhân vật đã xuất hiện hết là người đọc đã có thể đoán được nội dung của cả câu truyện. Một số chi tiết điểm nhấn thì lại hơi phi lý vì thiếu tính logic.
Là một câu truyện tình cảm nhưng những cung bậc tình cảm trong câu truyện được mô tả rất sơ sài, nhân vật ko thể hiện được hết nỗi niềm buồn vui, yêu thương, hờn ghen... Khi các nhân vật yêu nhau chúng ta ko thấy được sự đồng điệu trong tâm hồn họ.
Nói chung là một 8x đời đầu, tôi rất hào hứng khi đọc tiêu đề của truyện, nhưng rất tiếc xuyên suốt cả quá trình tôi ko thấy hình ảnh của mình và bạn bè cùng trang lứa xuất hiện trong câu truyện nên hứng thú giảm đi nhiều.
Nếu có thể đề nghị thì tôi nghĩ tác giả nên chú trọng vào những câu truyện bình thường, những tình huống hàng ngày trong xã hội như vậy người đọc cũng cảm thấy gần gũi hơn với câu chuyện. Chúc tác giả thành công và tôi luôn đón chờ những phần tiếp theo của câu truyện.
Truyện hay lắm!Đón chờ những phần tiếp theo của bạn!
Đọc truyện này, những người thế hệ 8x như tôi có thể soi thấy khía cạnh nào đó của mình trong đó: Những đứa trẻ sinh ra sau khi chiến tranh kết thúc không bao lâu, trải qua tuổi thơ đầy khó khăn vất vả và đôi khi có cả sự chia cắt, nước mắt và cả máu nhưng vẫn tràn đầy tình yêu và niềm tin vào tương lai.
Những con số thay tên, những khoảnh khắc đối lập tình cảm của mỗi nhân vật hằn sâu vào tâm trí người đọc một ấn tượng ko thể xoá nhoà....nhưng nếu là phóng sự thì hay, là truyện thì tội cho 88 quá
Thật hạnh phúc khi mỗi ngày mở máy lại thấy 1 phần mới.hi
Những mảnh đời ghép lại làm nên bức tranh chân thực về cuộc sống của những con người trẻ tuổi. Cũng là một 82, đọc chuyện mới thấy mình vẫn còn yếu đuối lắm. Giá mà có thể mạnh mẽ, bản lĩnh như 88 và 91; ấn tượng như 86
mình cũng rất thích truyện này, cứ hồi hộp xem mọi chuyện sẽ tiếp diễn như thế nào, mong chờ từng phần một! :))
86 và 82 yêu nhau thì tốt quá!
Thay long minh cung tan hoang nhu mot con bao...
........phải cố gắng hết sức mình. Bất kể kết quả thế nào, chỉ cần đã cố gắng thì sẽ không hối hận mà.
Đúng như dự đoán
Truyện hay quá! Đọc phần này thấy xúc động thật sự, về sự tương phản giữa bố và mẹ của 82, 86; về hoàn cảnh éo le của 82, 86. Tối nào tớ cũng phải thức đến 1-2h đêm để chờ phần mới! hic...
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.






truyện hay đấy nhưng mà nó cứ không thực tế sao ấy, dù sao thì truyện vẫn là truyện mong phần tiếp sau của bạn