Chuyện 8x - Phần 17: Dạt
2009-10-08 14:19
Tác giả:
Blog Việt
Lời tác giả: “Blog này là một dự án nhỏ trong mùa hè của mình để ghi lại những suy nghĩ và tâm tư của mình, của thế hệ 8x trong bối cảnh hiện tại. Mỗi phần là một câu chuyện nhỏ, xoay quanh đời sống, công việc, gia đình và tình yêu của một nhóm 8x Hà Nội. Hy vọng nhận được sự quan tâm và đánh giá của các bạn.”
Phần 17: Dạt
Bên ngoài là đêm hè Hà Nội, nóng, người ta đổ ra đường vì không biết làm gì hơn, vì chạy xe trong bầu không khí đặc quánh độ ẩm nhớp nháp và khói bụi đường tạo ra ảo giác rằng người ta đang chạy trốn cái nóng. Bên trong, điều hòa chạy gần quá tải, và không khí đầy khói shisha quyện bóng những đứa con gái quần ngắn áo cổ trễ cũng nóng như hơi cồn đang chạy trong huyết quản của nó. Đêm nay 84 chia tay đám bằng hữu, những thằng cùng nó dạt qua những đêm nóng như thế này.
Một thằng tiếp viên đến bê thêm đồ uống. Mấy em ngon ngon vừa nãy đâu rồi? Nó đảo mắt nhìn quanh. Mấy đứa váy ngắn đang quây lấy một đám ngồi nhả khói ở góc kia của phòng. Lại một hội nào vào đây rót tiền để chúng nó rót rượu. Một thằng trong số đó thò cổ ra nhìn nó. Ngứa cổ, nó lè nhè gọi với sang bàn bên kia, chọc ngoáy vài câu.
Xô xát. Toàn những thằng say hét cho nhau nghe. Cái thằng nhìn nó vừa nãy đứng ra can. Thằng mất dạy, đã nhìn đểu còn thích cà khịa. Trông mặt nó quen quen. Một thằng trong hội 84 lao vào thằng này, nhưng bảo vệ kìm lại. Cả hội nó bị lôi ra khỏi quán, trong khi quản lí chạy ra xin lỗi bọn kia.
- Mẹ kiếp, đen như hủi.
- Chỉ tại cái thằng chó cậy có tí tiền. Bọn nó mà không can thì hôm nay có đứa đi cứu thương về nhà rồi.
- Để tao gọi mấy thằng xử nó.
- Bọn nào?
- Mấy thằng em tao quen. Toàn 89, 90, thằng nào cũng cứng.
- Bọn này càng trẻ càng liều mà. Mày gọi đi, bảo chúng nó làm gọn gọn.
84 móc di động. Cả hội phóng đi. Đêm vẫn nóng hầm hập.
![]() |
| Ảnh minh họa: Shin HL |
Khi 82 bước ra khỏi quán, đêm đã khuya. Cuộc sống của nó là thế, những đêm dài, những giấc ngủ vội, ánh sáng mờ, những con người va vào nhau chan chát như dao chém đá. Có rất nhiều người sống ở Hà Nội cả đời mà không biết rằng sau màu xanh của những con đường nhiều cây và bờ hồ man mác lặng sóng là những góc tối.
82 chợt nhớ đến một con bé nó gặp vài tuần trước trong một buổi đi chơi. Sinh viên, ăn nói và ăn mặc đều ngoan, có vẻ rất ngây thơ, giống như 86. Vài hôm sau, dượng của 82 kéo theo một đám vào quán của nó, những con bé trong hội đều sàn tuổi em nó. Một đứa say quá ở lại quán cứ lao vào nó rồi đòi làm hàng, hóa ra là con bé sinh viên hôm trước. Con bé đó, cũng giống như Hà Nội của nó, nhiều khuôn mặt, nhiều mảng sáng tối nhập nhòe. Đêm càng khuya, càng yên ả, những ngôi nhà khóa cửa nằm lặng lẽ và lăn lóc như sỏi. Lơ thơ vài mái ngói xô nghiêng của phố Phái gối lên những mái tôn và cửa sắt. Đường rất vắng, chỉ có nó chạy đua với những mảng kí ức đang tan rã, nhạt nhòa dần.
82 nhìn vào gương chiếu hậu. Một hội choai choai đang tăng tốc bám nó. 82 chủ động dừng lại.
- Các chú ở đâu ra đấy?
- Ơ anh…
- Sao lại bám anh?
- Sao hôm nay anh đi xe này? Làm bọn em không nhận ra.
- Không nhận ra nên chuẩn bị kè anh ngã rồi nện anh nhừ tử chứ gì?
- Bọn em không biết là anh thật mà. Biết thì đời nào dám.
- Thằng nào thuê? Chú gọi cho nó, bảo nó từ giờ tránh anh ra, không thì một là anh cho người xử nó, hai là anh cho nó tự xử. Gọi luôn đi.
84 vừa nghe điện thoại vừa chửi thề. Nếu có thể, nó sẽ lao ngay về chỗ thằng kia rồi nện cho nó một trận, nhưng nó quá say rồi. Lèm bèm, nó quay lại cùng hội bạn nhậu.
Đêm còn rất dài, và nó không muốn nghĩ nhiều thêm nữa về một thằng ất ơ.
![]() |
| Ảnh minh họa: Shin HL |
Về đến nhà, 82 thấy 88 vẫn còn ngồi đợi nó. Con bé chạy ngay đi hâm cơm. Vừa ăn, 82 vừa kể lại những chuyện vừa xảy ra.
- Anh bảo nó là thằng nào?
- Cái thằng quấy rầy hôm sinh nhật em ấy. May mà anh biết hội nó thuê, không là mai em phải vào viện trông anh rồi.
- Nó có nhận ra anh không?
- Không thì phải. Nó gọi người đánh anh chắc vì việc trong quán lúc tối thôi. Mà cũng không xô xát trực tiếp với nó, chỉ là bạn nó thôi.
- Thằng đấy càng ngày càng mất dạy.
- Biết thế thì từ giờ em tránh những thằng như thế ra.
- Biết thì từ đầu em dính vào nó làm gì. Chả qua nó giỏi che giấu bản chất. Âu cũng là lệ phí ngu. Thôi từ giờ anh đi đứng cẩn thận nhé. Anh có quen hết được bọn nó đâu, gặp đứa nào không biết gì thì mình chết trước.
Che giấu bản chất là một kĩ năng sống cả hai anh em nó học được từ rất sớm, và đâu đó trong bước đường đời, đã trở thành bản năng. Nuốt những giọt nước mắt chỉ trực trào ra khi dọn đồ đạc chuyển nhà cùng với mẹ. Nuốt những cơn giận gào thét khi mẹ đưa hai đứa về nhà dượng. Nuốt những nụ cười khinh bỉ khi dượng tiếp những người đến đút lót, khi mẹ và dượng vặc nhau chuyện chả nem. Nuốt những trống trải của những cuộc tình không - có - tình - yêu. Nuốt hết, ngậm hết, che giấu hết cái linh hồn đang bị giằng xé thành muôn mảnh, nuốt những khát khao được tin, được yêu, được sống thật với lòng mình để ngẩng mặt lên mà sống giả vờ thanh thản giữa dòng đời cuồn cuộn nhiễu nhương. Người ngoài thấy một thằng đàn ông lừng lững không sợ trời không sợ đất, một đứa con gái dám làm dám chịu. Chỉ hai anh em nó biết đằng sau những vỏ bọc hoàn hảo ấy có những gì. Vì thế mà chúng vẫn dính lấy nhau, qua bao năm trời, như hai đứa trẻ lơ ngơ dạt vào một khu rừng tối, nắm chặt tay nhau, bặm môi để cùng không khóc.
Chiều hôm sau, 82 ngồi ăn với bạn.
- Anh đã bảo chú rồi, chú phải chọn bạn mà chơi chứ, rồi có ngày mang vạ.
- Nghề của mình như thế mà.
- Nghề thì cũng chuyển được.
- Cũng chả biết thế nào, mình chọn nghề thì ít, mà nghề chọn mình thì nhiều.
- Chú với con bé nhà chú suy nghĩ rất giống nhau.
- Anh nói chuyện với nó rồi à?
- Rồi, nhưng mà nó chưa nghe đâu. Bọn trẻ con bây giờ nhưng lúc nào cũng tự cho mình là đúng, người khác ai nói gì cũng mặc. Chả bù với bọn anh hồi trước, ngần đấy tuổi thì ăn không dám ăn, nói không dám nói. Mà hồi đấy cũng chả có gì mà ăn, chả biết gì mà nói, chỉ cắm cúi lao vào học, lao vào kiếm tiền cho thoát nghèo. Bây giờ hai mấy tuổi đầu các cô các chú ai cũng triệu phú tỉ phú hết. Tiền có, đầu óc có, thế mà không hiểu sao cứ lông bông.
- Thì bây giờ xã hội cũng thế, tiền có, cái gì cũng có, nhưng cảm giác loạn hơn ngày xưa. Mà anh nhìn xem, càng nhiều tiền càng lắm chuyện. Bọn 9x bây giờ đấy, sinh ra đã sướng, nhưng chúng nó loạn bằng mấy bọn em bây giờ. Chả biết thế nào đâu anh ạ. Đời đẩy mình đến đâu thì mình dạt theo đến đấy. Những thằng bị đẩy đến bãi bùn thì chìm, đến bãi vàng thì đãi, những đứa chưa dạt vào đâu thì lông bông như em. Người tính không bằng đời tính anh ạ. Ngày xưa anh em mình đều học bách khoa, có bằng kĩ sư, ai biết bây giờ anh làm báo còn em làm thằng pha rượu đâu.
- Rồi cũng có lúc mình phải biết dừng chứ, cứ để đời nó xô mãi à? Thế chú đã tính chuyện vợ con gì chưa? Hay chú lại khó tính quá?
- Tính rồi mà tính không ra thì đúng là khó tính rồi.
- Hôm trước có con bé gì hiền hiền đến nghe nhạc, anh thấy nó có vẻ cũng thích chú.
- Thích là thích nhạc hay, đồ uống ngon, chứ thích gì em. Dạo này anh già thật rồi, bắt đầu lẩm cẩm rồi đấy.
Nắng chiều ngả nghiêng nóng nồng trên sóng hồ Tây.
- Gửi từ Blogger Trần Phương: “8x- soi và tự soi”
- Ý kiến của độc giả
Đọc xong hết 17 phần thì hiểu vì sao đây là bài nhiều phản hồi nhất. Mình cũng là 8x. 8x bây giờ cũng lắm việc, và ko phải lúc nào cũng có thời gian lướt net.
Vậy mà mình dành 2h đồng hồ để đọc 17 phần của bạn. Mình thấy thật giống, thật đúng.... Rất hay, rất thực... Viết tiếp nhé!
Mình rất thích câu chuyện của bạn!Một câu chuyện chân thực,giản dị và có nhiều cảm xúc!Mong các phần tiếp theo!
1 bai viet co qua nhieu dieu de noi no da noi len nhieu dieu ma nhieu nguoi cung la 8x dang nghi den trong do co toi thich cau nay: "Nuốt hết, ngậm hết, che giấu hết cái linh hồn đang bị giằng xé thành muôn mảnh, nuốt những khát khao được tin, được yêu, được sống thật với lòng mình để ngẩng mặt lên mà sống giả vờ thanh thản giữa dòng đời cuồn cuộn nhiễu nhương"
Toi cung vay co gang tao cho minh 1 vo boc che giau di nhung gi cuoc doi gay ra cho minh de roi khi tro ve voi chinh minh lai buon lai dau nhung noi dau rieng
Hy vong ban co 1 cai ket co hau cho cau chuyen vi du cau chuyen nay rat hay nhung neu ban de 1 cai ket mo toi nghi cung co the chap nhan dc
câu chuyện của bạn viết rất hay. Tôi cũng là một 8X nên cũng có nhiều tâm tư như bạn đã viết, mỗi nhân vật có những tính cách riêng. Càng đọc mà sợ mình rơi vào như 84 quá. Cảm ơn bạn rất nhiều!
Đã lâu rùi không vao website nay, từ khi đọc câu chuyện này và thấy ngày càng hấp dẫn hơn.
Cảm động, thương 82 và 88.
Cuộc đời xô đẩy làm các bạn già dặn, chững chạc hơn nhiều so với tuổi.
Truyện rất thật và hay.
Hay, đáng đọc!
Câu chuyện càng ngày càng vào bế tắc rùi! Bao giờ người ta mới tìm được lối thoát cho riêng mình. Cuộc sống êm đềm người ta muốn tìm 1 sự phá cách, cuộc sống phá cách người ta lại muốn tìm 1 chốn bình yên. Chi bằng hãy học cách bằng lòng với những gì mà người ta có. Thay vì lúc nào cũng chán chường.
Mình hay theo dõi truyện, nhưng chỉ vì tò mò xem tiếp theo sẽ là thế nào, chứ thật sự là mình thấy truyện cũng bình thường. Đọc cứ thấy nó nhàn nhạt.
Mỗi ngày mở máy tính lên mình lại chờ đón để được đọc phần truyện mới,mình cũng là 88,nhưng đang phải sống mà ko bít,và ko dám sống với con người thật của mình như 88...
mình nghĩ 84 là 1 người tốt.chỉ do dòng đời xô đẩy thôi
84 phản ánh đúng về thanh niên VN bây giờ
truyện hay lắm viết tiếp bạn nhé
Tôi là 7X nhưng vẫn tìm thấy mình trong câu chuyện vì đấy là một khoảng mà ai cũng có nhỉ- ngông nghênh, tình cảm....kể cả chất "điên điên" nữa.
Tiếp tục bạn nhé!
hinh nhu tu cau chuyen nay ma minh thich doc truyen online. Co gi do vua giong doi thuong, vua khien con nguoi ta hi vong...
biết nói thế nào nhỉ, ngoan và cực kỳ ngố trong khoản nhớ đường như 86 nhưng cá tính ,không để ai bắt nạt giống 88,khi nhìn nhận sự việc tôi điềm tĩnh giống 82 . tôi thấy một phần của tôi trong mỗi nhân vật. tôi sinh năm 83
rat thich nhung neu bo nhung chu(thang ay , con ay chung no con nay hoac tao)thi rat cam on
Sau mấy tập có lẽ mình tâm đắc nhất tập nay!
Thích nhan vật 82 quá! :D Đúng là "Nuốt hết, ngậm hết, che giấu hết cái linh hồn đang bị giằng xé thành muôn mảnh, nuốt những khát khao được tin, được yêu, được sống thật với lòng mình để ngẩng mặt lên mà sống giả vờ thanh thản giữa dòng đời cuồn cuộn nhiễu nhương". câu này mình thấy thấm thía quá! Cứ bảo mình sống thanh thản nhưng thực tế mấy ai thực sự sống thanh thản????????
Mình ko hiểu vì sao trước đây 86 lại có thể yêu 84 đến vậy?
Ko có gì gọi là chán đời trong lời văn của TG hết ,đây là 1 cái nhìn thẳng thắn.Cuộc này thật sự ko đẹp lắm đâu ,nhiều khi con người ta phải gồng mình lên để sống...
Hay qua", như là 1 nhà văn chuyên nghiệp, rất sắc sảo, pái phục
Sao mọi người hay đổ cho dòng đời xô đẩy vậy nhỉ?
Chang co" 89, chan the".
nhin thay minh trong 82 , ngay nao minh cung theo doi xem 82 hanh dong the nao, mong minh cung co quen nguoi giong nhu 86 , mong rang minh thoat khoi tinh trang long bong
Tôi thích 82, tôi yêu cách nổi loạn của 88, tôi là một mẫu người như 86 và tôi sinh năm 85. ^^ Nói chung tôi thích câu chuyện này, bạn hãy viết tiếp thật hay nhé .
Hấp dẫn lắm....
Gần như ngày nào mình cũng vào đây và xem có bài viết nào mới ko.câu chuyện ngày càng hấp dẫn rùi đấy
đằng sau sự mạnh mẽ từng trải của 82 là một con người nồng nàn và đầy trách nhiệm. Có lẽ trái tim trẻ đã tổn thương và có nhiều nỗi đau nên nó tự vệ bằng cách chai lỳ!
có lẽ có 86 sẽ làm dịu được vết đau đó và sưởi ấm trái tim đó! một sự đầy đủ và ấm áp từ 86 sẽ làm cho 82 lặng yên như một cơn gió tìm thấy chỗ dừng chân!
tôi thích như thế!
lời văn có vẻ như tác giả đang chán đời? mình đọc trong hơi văn của bản cảm giác nặng nề, chỉ nhìn vào góc đen của cuộc sống. Theo cảm tưởng của mình câu chuyện đc kể lại dưới sự quan sát của 1 8x chán đời, bế tắc trong cuộc sống. Chỉ là suy nghĩ của mình khi đọc truyện ^^
khâm phục 82 !
Nuốt hết, ngậm hết, che giấu hết cái linh hồn đang bị giằng xé thành muôn mảnh, nuốt những khát khao được tin, được yêu, được sống thật với lòng mình để ngẩng mặt lên mà sống giả vờ thanh thản giữa dòng đời cuồn cuộn nhiễu nhương....
Thật đấy là cảm giác của mình khi đọc truyện của bạn, thật đến từng suy nghĩ và hành động của mỗi con người. Cảm ơn bạn vì câu chuyện này nhé. Mỗi nhân vật như là hoàn hảo trong mắt những người còn lại nhưng nhìn sâu trong họ là sự dằn vặt về con đường đi tiếp theo của mình. Lạc lõng không tìm nổi một con đường, thì đọc được truyện của bạn. Thấy tâm đắc.
"Nuốt hết, ngậm hết, che giấu hết cái linh hồn đang bị giằng xé thành muôn mảnh, nuốt những khát khao được tin, được yêu, được sống thật với lòng mình để ngẩng mặt lên mà sống giả vờ thanh thản giữa dòng đời cuồn cuộn nhiễu nhương".
Hay lắm bạn ạ. Mình mong được đọc tiếp truyện của bạn.
hay!
Nuốt hết, ngậm hết, che giấu hết cái linh hồn đang bị giằng xé thành muôn mảnh, nuốt những khát khao được tin, được yêu, được sống thật với lòng mình để ngẩng mặt lên mà sống giả vờ thanh thản giữa dòng đời cuồn cuộn nhiễu nhương
...
bây giờ xã hội cũng thế, tiền có, cái gì cũng có, nhưng cảm giác loạn hơn ngày xưa. Mà anh nhìn xem, càng nhiều tiền càng lắm chuyện. Bọn 9x bây giờ đấy, sinh ra đã sướng, nhưng chúng nó loạn bằng mấy bọn em bây giờ. Chả biết thế nào đâu anh ạ. Đời đẩy mình đến đâu thì mình dạt theo đến đấy. Những thằng bị đẩy đến bãi bùn thì chìm, đến bãi vàng thì đãi, những đứa chưa dạt vào đâu thì lông bông như em. Người tính không bằng đời tính anh ạ. Ngày xưa anh em mình đều học bách khoa, có bằng kĩ sư, ai biết bây giờ anh làm báo còn em làm thằng pha rượu đâu
...
Mọi thứ bắt đầu xích lại gần nhau, các nhân vật, mỗi nhân vật có mô típ khác nhau dường như đang được kéo lại gần bởi những mỗi quan hệ đan chéo....
Chuyện vẫn thắt nút và đang dẫn gỡ bỏ từng móc nối.....
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.




Tôi cũng là 82 nên thấy ấn tượng với cách xây dựng tâm lý nhân vật 82, tuy nhiên tôi nhận thấy có gì hơi bi quan trong tâm lý các nhân vật. Cuộc sống mỗi người mỗi cảnh song niềm tin ai cũng có vì ắt những người biết nghĩ đều nhận thức được niềm tin quan trọng thế nào cơ mà. Người chỉ biết ăn chơi kêu chán (cái này thực tế nhiều), người ngoan cũng kêu nản, người biết nhìn nhận, biết mình trưởng thành cũng có tâm lý phó mặc thì có vẻ không logic lắm.
Nếu thực tế cuộc sống, thế hệ này đều như 82, 86, hay 91 có lẽ xã hội đã bớt đi nhiều những điều không tốt.