Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chúng ta không ai muốn sống cuộc đời tẻ nhạt phải không? (Cafe Vlog)

2018-07-02 09:48

Tác giả: Giọng đọc: Titi

blogradio.vn - Tuổi trẻ rồi sẽ qua, tuổi già rồi sẽ đến, kiếp người rồi sẽ hết, cái gì cũng có hạn sử dụng, tôi đâu muốn, chúng ta không ai muốn, sống một đời tẻ nhạt, có phải không?

Chúng ta không ai muốn sống cuộc đời tẻ nhạt phải không?

Bạn thân mến! Trong cuộc đời này mọi thứ đều có hạn. Tuổi trẻ cũng thế, không những có hạn mà còn rất ngắn ngủi nữa. Bạn muốn cháy hết mình với tuổi trẻ, theo đuổi đam mê, làm những gì mình muốn, hay muốn tuổi trẻ trôi qua một cách bình lặng? Trong chương trình của tuần này, mời bạn đến với những dòng suy ngẫm của bạn Thảo Nguyễn về tuổi trẻ.

Trời đã bắt đầu vào hạ, cái nóng oi nồng của buổi ban trưa làm tôi nhớ về mùa hè của nhiều năm trước, mùa hè của rất nhiều năm về trước. Khi ấy, tôi còn nhỏ, và thật nghịch lý, lúc đấy tôi mong mình lớn thật nhanh, tối nào trước khi đi ngủ cũng chỉ mong sáng dậy mình đã là người lớn. Làm người lớn để tha hồ làm điều mình thích, làm người lớn để đi đến mọi ngóc ngách của đất trời. Nhưng trớ trêu thay, khi trưởng thành, tôi chỉ mong chớp mắt một cái là có thể trở lại những ngày thơ bé, tha hồ nô đùa ở khoảng sân bé nhỏ trước hiên nhà, dụi đầu vào lòng bà nghe chuyện cổ tích dưới ánh sáng của mặt trăng ngày rằm, thỏa thức mơ ước, kể cả mơ những điều hoang đường. Có những thứ chẳng thể thay đổi, đó là thời gian, chúng ta và ký ức.

Có những ngày làm người lớn, tôi lang thang, đi một cách vô định qua các con phố, ngắm nhìn các ngọn đèn xanh đỏ, ngắm nhìn các cửa tiệm nhiều màu, chui qua những quán nhỏ, len giữa những ngõ vắng, tôi cứ đi mãi, đi mãi như thế, leo lên những bậc thang thật cao, phóng tầm mắt thật xa, gió luồn qua kẽ tóc và rồi tự thốt lên hỏi chính mình “Mình thích gì?”…

Tôi nhớ về những năm tháng cũ, tôi loay hoay giữa ước mơ của chính mình, tôi không có định hướng, cũng chẳng định hình được, tôi cứ thế, cứ loay hoay mãi, không tìm được lối đi, để rồi đến cuối cùng tôi lại tặc lưỡi, ép bản thân đi theo lối mòn mà những người xung quanh tôi vẫn đi, dù tôi biết rõ, mình không thích. Tôi hoang phí tuổi trẻ của mình như thế, không làm điều mình thích, thay vào đó, tôi ép bản thân phải thích những điều mình làm. Tôi lang thang trong chính cuộc đời mình, không có điểm tựa, không có đèn soi đường chỉ lối, tôi cứ đi, đi trong vô thức.

Chúng ta không ai muốn sống cuộc đời tẻ nhạt phải không?

Cứ đều đặn mỗi ngày, tôi từ nhà đến chỗ làm thêm, rồi lại từ chỗ làm thêm đến giảng đường, sau khi học xong thì trời đã chạng vạng tối, tôi đi xe bus trở về nhà. Mỗi ngày, mỗi ngày của tôi đều trải qua như vậy, không biến động, không ồn ào, đều đặn như được lập trình sẵn. Công việc làm thêm dù có cực nhọc thì cũng cố gắng được nhưng cứ làm việc như một con robot thì thật là quá sức. Cuộc sống không có niềm vui thật sự, cũng chẳng có một tí hào hứng nào trong công việc, học hành thì cố gắng đủ điểm qua môn, không có hứng thú hay động lực để đào sâu kiến thức. Cứ thế ngày qua ngày, tháng nối tháng, tôi cứ phí hoài tuổi trẻ của mình như thế. Tôi tồn tại như thế, vòng xoáy kiếm tiền cuốn tôi đi, những mối quan hệ phù phiếm ngoài xã hội khiến tôi quên đi cả ước mơ của những ngày còn bé, quên đi hoài bão của chính mình.

Vào một tối mùa hạ oi nồng, nóng nực đến độ chả ngủ được, về nhà cũng chẳng biết làm gì, tôi lại đâm ngang rẽ dọc các con hẻm nhỏ. Tôi cứ lang thang không cần đích đến như vậy, lang thang như nhiều người trẻ tuổi ở xa quê, không có ai đợi cơm mỗi tối để có cảm giác phải trở về nhà. Tôi bước theo ánh sáng của những ngọn đèn đường xanh đỏ, mắt nhìn ánh sáng lay lắt hắt qua ô của sổ của một vài căn nhà trong ngõ, một vài con đom đóm bay là là trước mặt. Dù ánh sáng đom đóm chẳng thể sáng bằng ánh đèn, ánh điện nhưng đám đom đóm nhỏ vẫn cố gắng bay trong đêm tối. Tôi chợt nghĩ, đom đóm còn dám sống cho trọn vẹn một kiếp, sao tôi lỡ để đời mình tồn tại qua ngày như thế này thôi?

Cuộc đời có nhiều thứ đắt, cũng có nhiều thứ rất đắt; có nhiều thứ rẻ, cũng có nhiều thứ rất rẻ và có nhiều thứ cho không. Ước mơ là thứ miễn phí mà sao trước giờ tôi chưa bao giờ dốc lòng thực hiện, sống là một hành trình nhưng nếu hành trình đó chỉ gói gọn trong quãng đường từ trường về nhà, từ nhà đến chỗ làm rồi lại luẩn quẩn loanh quanh những chỗ quen thuộc, liệu như vậy có an toàn quá không? Sự an toàn đôi khi không mang lại cảm giác yên bình, thay vào đó, lại đem đến sự nhàm chán đến tận cùng.

Tôi đã nghĩ, tôi đang nghĩ và tôi vẫn sẽ luôn nghĩ về những ngày tháng tuổi trẻ của mình. Từ giờ, tôi sẽ yêu hết lòng, cứ đi rồi sẽ đến, cứ sống rồi sẽ trưởng thành, cứ ước mơ rồi sẽ làm được. Có vài ngày tháng để dám sống, dám mơ, dám yêu, dám mộng tưởng mà cũng chẳng dám, để mỗi tối khi trở về nhà, thân thể rệu rạo, chỉ biết hồi tưởng những chuyện nhàm chán trong ngày thôi sao.

Tuổi trẻ rồi sẽ qua, tuổi già rồi sẽ đến, kiếp người rồi sẽ hết, cái gì cũng có hạn sử dụng, tôi đâu muốn, chúng ta không ai muốn, sống một đời tẻ nhạt, có phải không?

© Thảo Nguyễn – blogradio.vn

Giọng đọc: Titi
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hương Giang

Chúng ta không ai muốn sống cuộc đời tẻ nhạt phải không?

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

"Lời hứa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu chính là bi thương. Vĩnh viễn dành cả thời gian trưởng thành cũng không thực hiện được".

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Đêm dài đến mấy rồi ắt hẳn cũng tới lúc bình minh rực sáng, cuộc đời đi qua những nỗi đau rồi cũng sẽ có những ngày hạnh phúc, chỉ cần chúng ta luôn sống hướng về tương lai và những điều tốt đẹp.

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Chắc hẳn trong số chúng ta chẳng ai muốn khoác lên mình lớp áo mang tên người thứ ba. Nhưng đôi khi trong cuộc chiến với trái tim lý trí lại chẳng thể dành phần hơn. Yêu đấy, hi vọng đấy rồi lại đau đấy, thất vọng và hận đấy.

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh.

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Tôi đã từng đọc đâu đó câu nói: "Cảm giác đau lòng nhất là yêu đơn phương một người đơn phương", và hóa ra tôi lại đang mắc kẹt trong chính cái vòng luẩn quẩn ấy.

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Người ta thường nói trong tình yêu, ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn sẽ là người thua thiệt, tôi mỉm cười chẳng cho là đúng. Vì khi yêu ai cũng đã trao đi những cảm xúc nơi đầu tim tinh khôi và nồng nhiệt nhất, vậy lúc rời đi đừng đem theo những ưu phiền, hãy để nụ cười hong khô giọt nước mắt; ai thắng ai thua đâu còn quan trọng, chuyện tùy duyên, thôi thì mặc mây trời...

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Những ngày cuối năm, không biết sao nghe tiếng gió cũng vội vàng, gấp rút, chẳng mấy nữa mà Tết cũng sẽ về, con lại bộn bề trong đống câu hỏi của họ hàng mà con biết mỗi lần như thế con biết tim mẹ lại buồn, mẹ thương con gái mẹ vẫn chưa yên bề gia thất. Và con, con lại nợ mẹ một chàng rể mà năm trước con hứa sẽ tìm cho mẹ.

back to top