Chúng ta ‘được’ những gì giữa mùa đại dịch?
2020-03-04 01:35
Tác giả:
Tăng Yên Hạ
blogradio.vn - Đại dịch đến ta mới tỏ tường, bên trong ta, phần "con" nhiều hơn hay là "người" nhiều hơn. Nếu thực sự một ngày nào đó, ta chỉ còn một hộp khẩu trang duy nhất, ta có sẵn sàng chia cho tất cả?
***
Đại dịch đến là lúc chúng ta đang cùng gia đình đầm ấm trong cái Tết Nguyên Đán.
Còn nhớ Cái tết của 20 năm trước, con người lo sợ bàng hoàng về cái gọi là "ngày tận thế". Khi ấy chính bà tôi cũng mua dự trữ nào là mì gói, gạo, đường, sữa, rồi cả dầu hỏa để đốt đèn, vì lo khi tận thế điện không có để mà dùng. Nghĩ cũng ngộ, liệu chúng ta sẽ dùng được những thứ đó nếu tận thế? Năm ấy, nhiều nhà làm phim của Hollywood cũng tranh nhau ra những bộ phim cho đúng chủ đề, đặc biệt là Independence Day của Roland Emmerich.

Tết Nguyên Đán của 10 năm trước, chúng ta vẫn còn sống, hân hoan đón một thập kỷ mới, chờ đợi nhiều điều mới.
10 năm sau, năm 2020, một cái Tết cũng đặc sắc và đáng nhớ không kém. Chỉ mới mùng 6, mùng 7 Tết, chúng ta đã đổ xô đi mua khẩu trang, nước rửa tay. Chưa bao giờ những thứ đó quý đến vậy.
Chúng ta đã như thế nào từ khi đại dịch đến?
Ta hướng về Trung Quốc với sự đồng cảm, sẻ chia. Khi ngày ngày ta mở trang báo ra và đọc thật nhiều tin về Vũ Hán, về Hồ Bắc. Khi ta đọc được những trang nhật ký tả thực nhưng lại tưởng chừng như tiểu thuyết của nhà văn Phương Phương. Khi chúng ta biết về đạo diễn Thường Khải phải cay đắng cùng gia đình xếp lại trang sách cuộc đời vì một cái đại họa không biết có phải trên trời rơi xuống hay không? Và khi ta lắng nghe về những bác sĩ, y tá còn trẻ, rất trẻ đã lên tiếng cảnh báo về đại dịch từ sớm, rất sớm nhưng không ai lắng nghe. Ấy vậy mà họ vẫn kiên cường, anh dũng xông pha vào tuyến đầu chống đại dịch.

Đại dịch đến ta mới biết, à sức khỏe quan trọng đến mức nào. Bình thường nó là một thứ không hiển hiện ra, ta không sờ, không nắm được. Một khi nó có vấn đề hay bị đe doạ bởi một tác nhân thì ta mới quay lại bảo vệ nó.
Đại dịch đến, ta hoàn toàn không biết ta có phải người tiếp theo không? Ta mới nhận rõ ai là người có ý thức cộng đồng, ai là người nghĩ cho đại chúng nhiều hơn.
Đại dịch đến ta mới tỏ tường, bên trong ta, phần "con" nhiều hơn hay là "người" nhiều hơn. Nếu thực sự một ngày nào đó, ta chỉ còn một hộp khẩu trang duy nhất, ta có sẵn sàng chia cho tất cả?
Và khi ấy, ta mới tỏ cái gì gọi là “vô thường”. Mới hôm qua thôi ai đó còn vô tư trò chuyện cùng gia đình, thì hôm nay lại nằm trong diện bị cách ly vì nghi nhiễm bệnh. Không biết việc gì sẽ xảy ra sau đó, không biết khi nào thực sự kiểm soát được dịch, không biết khi nào sẽ có vắc xin, và càng không biết sẽ có thêm bao nhiêu người nhiễm và tử vong. Ta vẫn ngủ một đêm ngon giấc đến sáng, khi mở mắt thức dậy thì thêm ngàn người nhiễm và trăm người chết. Mạng người như một cọng cỏ khi đại dịch đi qua. Cuốn phăng tất cả và không còn chừa lại dấu vết gì.

Chợt quay đầu lại nhìn vào chính mình mà hỏi: "Đại dịch cũng tới rồi đó, mình đã làm được chuyện mình muốn chưa?"
Nay ta chần chừ vì một vài lý do, biết đâu ngày mai cũng vì một vài lý do ta lại nằm trong dạng bị cách ly. Nay ta ậm ừ không quyết tâm hành động, biết đâu ngày mai đến cả thời cơ để hành động còn không có
Một nơi nào đó đang lên như diều gặp gió, đại dịch bùng phát, mọi thứ hoang tàn và biết đâu sẽ kéo tất cả về lại vị trí bắt đầu.
Một nơi nào đó bền vững và thịnh vượng, với sự giàu có trời cho mà ai ai cũng mơ ước. Bỗng một ngày tâm dịch kéo đến, mọi thứ nháo nhác, hỗn loạn.
Đại dịch ghé thăm làm bất ổn nhiều nơi, thay đổi nhiều suy nghĩ và có thể đưa mọi thứ về vạch xuất phát. Mà khi tất cả trở về con số 0 biết đâu là lại dấu hiệu của sự khởi đầu từ một kết thúc. Con người phải trải qua thời kỳ đen tối, hoang tàn và khổ đau mới hiểu được ý nghĩa của cuộc sống.
© Tăng Yên Hạ - blogradio.vn
Những bộ phim về thảm họa dịch bệnh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…




