Chúng ta ‘được’ những gì giữa mùa đại dịch?
2020-03-04 01:35
Tác giả: Tăng Yên Hạ
blogradio.vn - Đại dịch đến ta mới tỏ tường, bên trong ta, phần "con" nhiều hơn hay là "người" nhiều hơn. Nếu thực sự một ngày nào đó, ta chỉ còn một hộp khẩu trang duy nhất, ta có sẵn sàng chia cho tất cả?
***
Đại dịch đến là lúc chúng ta đang cùng gia đình đầm ấm trong cái Tết Nguyên Đán.
Còn nhớ Cái tết của 20 năm trước, con người lo sợ bàng hoàng về cái gọi là "ngày tận thế". Khi ấy chính bà tôi cũng mua dự trữ nào là mì gói, gạo, đường, sữa, rồi cả dầu hỏa để đốt đèn, vì lo khi tận thế điện không có để mà dùng. Nghĩ cũng ngộ, liệu chúng ta sẽ dùng được những thứ đó nếu tận thế? Năm ấy, nhiều nhà làm phim của Hollywood cũng tranh nhau ra những bộ phim cho đúng chủ đề, đặc biệt là Independence Day của Roland Emmerich.
Tết Nguyên Đán của 10 năm trước, chúng ta vẫn còn sống, hân hoan đón một thập kỷ mới, chờ đợi nhiều điều mới.
10 năm sau, năm 2020, một cái Tết cũng đặc sắc và đáng nhớ không kém. Chỉ mới mùng 6, mùng 7 Tết, chúng ta đã đổ xô đi mua khẩu trang, nước rửa tay. Chưa bao giờ những thứ đó quý đến vậy.
Chúng ta đã như thế nào từ khi đại dịch đến?
Ta hướng về Trung Quốc với sự đồng cảm, sẻ chia. Khi ngày ngày ta mở trang báo ra và đọc thật nhiều tin về Vũ Hán, về Hồ Bắc. Khi ta đọc được những trang nhật ký tả thực nhưng lại tưởng chừng như tiểu thuyết của nhà văn Phương Phương. Khi chúng ta biết về đạo diễn Thường Khải phải cay đắng cùng gia đình xếp lại trang sách cuộc đời vì một cái đại họa không biết có phải trên trời rơi xuống hay không? Và khi ta lắng nghe về những bác sĩ, y tá còn trẻ, rất trẻ đã lên tiếng cảnh báo về đại dịch từ sớm, rất sớm nhưng không ai lắng nghe. Ấy vậy mà họ vẫn kiên cường, anh dũng xông pha vào tuyến đầu chống đại dịch.
Đại dịch đến ta mới biết, à sức khỏe quan trọng đến mức nào. Bình thường nó là một thứ không hiển hiện ra, ta không sờ, không nắm được. Một khi nó có vấn đề hay bị đe doạ bởi một tác nhân thì ta mới quay lại bảo vệ nó.
Đại dịch đến, ta hoàn toàn không biết ta có phải người tiếp theo không? Ta mới nhận rõ ai là người có ý thức cộng đồng, ai là người nghĩ cho đại chúng nhiều hơn.
Đại dịch đến ta mới tỏ tường, bên trong ta, phần "con" nhiều hơn hay là "người" nhiều hơn. Nếu thực sự một ngày nào đó, ta chỉ còn một hộp khẩu trang duy nhất, ta có sẵn sàng chia cho tất cả?
Và khi ấy, ta mới tỏ cái gì gọi là “vô thường”. Mới hôm qua thôi ai đó còn vô tư trò chuyện cùng gia đình, thì hôm nay lại nằm trong diện bị cách ly vì nghi nhiễm bệnh. Không biết việc gì sẽ xảy ra sau đó, không biết khi nào thực sự kiểm soát được dịch, không biết khi nào sẽ có vắc xin, và càng không biết sẽ có thêm bao nhiêu người nhiễm và tử vong. Ta vẫn ngủ một đêm ngon giấc đến sáng, khi mở mắt thức dậy thì thêm ngàn người nhiễm và trăm người chết. Mạng người như một cọng cỏ khi đại dịch đi qua. Cuốn phăng tất cả và không còn chừa lại dấu vết gì.
Chợt quay đầu lại nhìn vào chính mình mà hỏi: "Đại dịch cũng tới rồi đó, mình đã làm được chuyện mình muốn chưa?"
Nay ta chần chừ vì một vài lý do, biết đâu ngày mai cũng vì một vài lý do ta lại nằm trong dạng bị cách ly. Nay ta ậm ừ không quyết tâm hành động, biết đâu ngày mai đến cả thời cơ để hành động còn không có
Một nơi nào đó đang lên như diều gặp gió, đại dịch bùng phát, mọi thứ hoang tàn và biết đâu sẽ kéo tất cả về lại vị trí bắt đầu.
Một nơi nào đó bền vững và thịnh vượng, với sự giàu có trời cho mà ai ai cũng mơ ước. Bỗng một ngày tâm dịch kéo đến, mọi thứ nháo nhác, hỗn loạn.
Đại dịch ghé thăm làm bất ổn nhiều nơi, thay đổi nhiều suy nghĩ và có thể đưa mọi thứ về vạch xuất phát. Mà khi tất cả trở về con số 0 biết đâu là lại dấu hiệu của sự khởi đầu từ một kết thúc. Con người phải trải qua thời kỳ đen tối, hoang tàn và khổ đau mới hiểu được ý nghĩa của cuộc sống.
© Tăng Yên Hạ - blogradio.vn
Những bộ phim về thảm họa dịch bệnh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu
Phụ nữ giàu sang phú quý đều có 3 nét tướng này trên khuôn mặt: Ai có 1/3 cũng nhiều phúc nhiều lộc
Hãy cùng xem bạn có hay không nhé.