Chú Chó Dịu Dàng
2023-09-09 04:50
Tác giả:
blogradio.vn - Nó là con chó “thuần Việt”, mà người ta vẫn thường gọi là chó cỏ. Nhưng mà sao đâu chứ, cần gì phải là một giống chó sang chảnh nào đó, nó tự thấy mình trông cũng đẹp mà. Ngực nở, eo thon, chân thon, bộ lông trắng hơi xù pha những mảng đen, tai cụp, đôi mắt ướt đặc trưng của loài chó, chú là điều tuyệt vời của một cô bé con, là thú cưng, là bạn, là một phần tuổi thơ của cô bé ấy.
***
Đó là “ngoại hình” của nó khi đã trưởng thành. Còn khi mới về với cô bé, nó là con cún con gần hai tháng tuối, vừa rời vú mẹ đến nơi lạ, nó nhút nhát, sợ sệt, cứ chui xuống gầm giường hoặc góc gầm bàn trốn. Cô bé phải mang cơm, mang kẹo đến dỗ dành “chó ơi ra đi, ra đây đi”. Dần dần không thấy có mối đe dọa nào, nó mới rón rén mò ra khỏi chỗ núp. Lần đầu cô bé xoa nhẹ nhẹ cái đầu nó, vuốt vuốt bộ lông mượt của nó, cô bé cười sung sướng, còn nó cũng cảm thấy thật nhẹ nhõm, dễ chịu.
Từ đó, nó và cô bé trở thành đôi bạn quấn quít đầy trìu mến. Cô bé thích ngồi duỗi chân cho nó gối đầu lên, cô bé vừa đọc truyện vừa vuốt ve bộ lông mượt mà hay gãi gãi cái bụng ấm mềm cho nó, nó thích lắm, thường ngủ lim dim hoặc thỉnh thoảng liếm liếm tay hay gặm gặm những ngón tay, ngón chân cô bé, cô bé vừa nhột vừa đau, vừa cười khách khách vừa mắng nó, nhưng vẫn chiều nó, “hy sinh” bàn tay hay bàn chân làm đồ chơi cho nó nghịch. Chiều chiều, cô bé thường đi dạo vòng quanh xóm, hay nhảy chân sáo ở con hẻm bên hiên nhà. Nó lẩn quẩn chạy theo bén gót không rời, tuổi thơ của nó trôi đi êm đềm và vui vẻ cùng tuổi thơ cô bé.
Khi dần dần lớn lên, nó bắt đầu bị dị nghị vì hầu như không thấy nó sủa. Khách đến nhà, nó nằm im, thậm chí còn ngoắc ngoắc đuôi, khiến khách cũng phải thấy lạ. Người lớn trong nhà chê bai nó vô dụng, chó gì mà chả sủa. Cô bé thì không lấy gì làm phiền, vì cô có cần nó phải là con chó canh nhà đâu, cô chỉ cần một người bạn. Nhưng thấy nó bị chê bai thì cũng buồn cho nó, thỉnh thoảng dụ nó “sủa đi, sủa đi”. Nó thì lâu lâu cũng sủa vài tiếng gâu gâu có lẽ để khẵng định nó đúng là một con chó, chứ không phải một con gì khác. Còn thì nó không mấy khi cảm thấy cần phải sủa. Cái căn nhà bé nhỏ giản dị này giữa 1 xóm nhỏ ở một thị trấn nhỏ, khách đến nhà không phải hàng xóm thì là người quen của ba mẹ cô bé, hay bạn cô bé, có gì mà phải làm ầm lên.
Và khi đã lớn, nó cũng có những “thú vui” của nó ngoài cô bé. Cậu chàng có những chuyến “đi chơi” biến mất cả buổi chiều. Đến khi trời đã xẩm tối, nó vẫn chưa về nhà, cô bé đi loanh quanh xóm, gọi tên nó, đứng đợi nó trước cổng nhà. Mãi mới thấy nó ló mặt về. Cô bé giận lắm, quơ quơ cái que nhỏ vừa dọa vừa mắng nó. Nó cũng sợ lắm, hai tai bẹp dúm lại, cái đuôi vừa cụp xuống vừa ngoắc rối rít, nhìn cái điệuu bộ lấm lét của nó, cô bé lại thấy tội nghiệp, đi lấy cơm cho nó ăn, vừa vỗ vỗ đầu vừa mắng nó thêm mấy tiếng. Anh chàng lúc ấy tỏ ra hối lỗi lắm nhưng mấy hôm sau lại vẫn chứng nào tật nấy.
Mấy hôm nay, căn nhà nhỏ bỗng nhộn nhịp hẳn lên vì vừa đón thêm một thành viên cún mới. Chú cún này còn bé lắm, chân đi chưa vững nhưng cứ quẩn vào chân người nhà khiến chú cứ bị giẫm phải suốt, cả ngày trong nhà cứ nghe tiếng “ẳng” của chú và tiếng “ối” của mọi người trong nhà. Lớn thêm một chút thì chú nghịch ơi là nghịch, chạy lung tung khắp trong nhà, cắn phá đồ đạc, lăn lộn, sủa ăng sẳng. Có người đến nhà là chú sủa rất hung hăng, vừa sủa vừa đi thụt lùi. Cô bé tất nhiên là không bực bội với sự nghịch ngợm của chú, mà có phần thích thú và cưng chiều chú hơn. Nghịch chán trong nhà, chú nghịch ra ngoài vườn, và bắt đầu “kiếm chuyện” với đàn gà. Trò tiêu khiển thường xuyên của chú là rượt mấy con gà chạy vòng quanh, kêu quang quác. Con gà đã nhảy lên bục cao để tránh, chú chàng còn cố nhón nhón lên để túm cái đuôi, không tới, liến cố nhảy lên để tớp, hụt, chú té bổ nhào cái bịch, cô bé phì cười nắc nẻ. Lần khác, chú chàng gặp “sự cố” khi dám trêu bầy gà con hàng xóm, bị gà mẹ đuổi đánh, gà mẹ uy phong vừa đá vừa mắng chú quang quác, chú chàng sợ quá cụp đuôi vừa chạy vừa kêu khóc, cô bé phải ra tay giải cứu vừa cười đến chảy nước mắt.
Tất cả những trò nghịch ngợm của chú cún con nó đều chứng kiến hết. Tất nhiên nó buồn khi cô chủ giờ dành thời gian nhiều hơn cho cún con mà ít thời gian hơn cho nó. Nó cũng sợ bị bỏ rơi vì không làm cô chủ vui cười nhiều như chú cún đó. Nhưng nó không biết làm sao khác được. Nó không thể thay đổi bản tính để có lợi hơn cho bản thân. Vì nó là một con chó chăng? Nhưng cô chủ đã sớm phát hiện ra vẻ sầu muộn của nó thì thương nó lắm, vội dành thời gian an ủi, dỗ dành nó “Cap (tên nó) ơi, đừng lo nhe, chị thương mà”. Nó cảm nhận một luồng khí ấm áp và an lành xuyên qua người nó, nó nằm im tận hưởng những cái vuốt ve dịu dàng và rên khe khẽ. Với chú cún con, nó dù không mấy khi hưởng ứng những lần “gây hấn” đùa nghịch với chú, nhưng sẵn sàng để cậu chàng leo lên người mình nằm ngủ như cái gối bông.
Mấy hôm nay, nó khá lo lắng vì thấy cô chủ hay buồn rầu, có vẻ năm học này cô bé học lớp mới nên có một số xáo trộn khiến cô bé căng thẳng. Nó biết tính cô bé khi có chuyện gì thường chẳng chịu nói ra dù trong nhà cô bé rất được cưng chiều. Ở một góc độ nào đó cô chủ cũng “hơi giống tính nó”. Thế rồi, chiều nay, cô bé ở nhà một mình, nó đang ngủ lơ mơ bỗng nghe tiếng khóc thút thít, nó lo lắng hoảng hốt không biết phải làm sao, nó thương cô bé lắm. Thế rồi nó rón rén bò lại gần, rít lên khe khẽ, cọ cọ mũi vào chân cô bé. Khi cô bé ngước lên nhìn nó, nó khẽ quẩy quẩy đuôi, đôi mắt ướt nhìn cô đầy yêu thương “có tôi đây, có tôi đây”, rồi liếm cái môi ram ráp vào tay cô bé. Cô bé bồng nó lên, ôm nó vào lòng, cảm nhận hơi ấm qua bộ lông và tình cảm chân thành của nó, cảm thấy an ủi đến lạ. Có gì đâu chứ, tuổi thơ đến trường với những lo lắng bâng quơ, những buồn vui với đám bạn bè cũ mới, cũng là những điều thường tình mà thôi. Nhưng đâu dễ có được người bạn bốn chân đáng yêu thế này, có bé bật cười khẽ. Nghe tiếng cười ấy, nó vui khôn tả, tâm hồn dịu dàng của nó cảm thấy lâng lâng niềm hạnh phúc. Có thể đem đến niềm vui, niềm an ủi cho cô bạn nhỏ của mình, chẳng phải hữu ích lắm sao, chỉ cần một tình yêu thương chân thành, một sinh vật bé nhỏ như nó cũng có thể mang đến hạnh phúc cho cuộc sống.
Ngoài vườn, vẫn nghe tiếng sủa ủng oẳng của chú cún con và tiếng quang quác của bầy gà.
© Lê Na - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu