Chú Chó Dịu Dàng
2023-09-09 04:50
Tác giả:
blogradio.vn - Nó là con chó “thuần Việt”, mà người ta vẫn thường gọi là chó cỏ. Nhưng mà sao đâu chứ, cần gì phải là một giống chó sang chảnh nào đó, nó tự thấy mình trông cũng đẹp mà. Ngực nở, eo thon, chân thon, bộ lông trắng hơi xù pha những mảng đen, tai cụp, đôi mắt ướt đặc trưng của loài chó, chú là điều tuyệt vời của một cô bé con, là thú cưng, là bạn, là một phần tuổi thơ của cô bé ấy.
***
Đó là “ngoại hình” của nó khi đã trưởng thành. Còn khi mới về với cô bé, nó là con cún con gần hai tháng tuối, vừa rời vú mẹ đến nơi lạ, nó nhút nhát, sợ sệt, cứ chui xuống gầm giường hoặc góc gầm bàn trốn. Cô bé phải mang cơm, mang kẹo đến dỗ dành “chó ơi ra đi, ra đây đi”. Dần dần không thấy có mối đe dọa nào, nó mới rón rén mò ra khỏi chỗ núp. Lần đầu cô bé xoa nhẹ nhẹ cái đầu nó, vuốt vuốt bộ lông mượt của nó, cô bé cười sung sướng, còn nó cũng cảm thấy thật nhẹ nhõm, dễ chịu.
Từ đó, nó và cô bé trở thành đôi bạn quấn quít đầy trìu mến. Cô bé thích ngồi duỗi chân cho nó gối đầu lên, cô bé vừa đọc truyện vừa vuốt ve bộ lông mượt mà hay gãi gãi cái bụng ấm mềm cho nó, nó thích lắm, thường ngủ lim dim hoặc thỉnh thoảng liếm liếm tay hay gặm gặm những ngón tay, ngón chân cô bé, cô bé vừa nhột vừa đau, vừa cười khách khách vừa mắng nó, nhưng vẫn chiều nó, “hy sinh” bàn tay hay bàn chân làm đồ chơi cho nó nghịch. Chiều chiều, cô bé thường đi dạo vòng quanh xóm, hay nhảy chân sáo ở con hẻm bên hiên nhà. Nó lẩn quẩn chạy theo bén gót không rời, tuổi thơ của nó trôi đi êm đềm và vui vẻ cùng tuổi thơ cô bé.
Khi dần dần lớn lên, nó bắt đầu bị dị nghị vì hầu như không thấy nó sủa. Khách đến nhà, nó nằm im, thậm chí còn ngoắc ngoắc đuôi, khiến khách cũng phải thấy lạ. Người lớn trong nhà chê bai nó vô dụng, chó gì mà chả sủa. Cô bé thì không lấy gì làm phiền, vì cô có cần nó phải là con chó canh nhà đâu, cô chỉ cần một người bạn. Nhưng thấy nó bị chê bai thì cũng buồn cho nó, thỉnh thoảng dụ nó “sủa đi, sủa đi”. Nó thì lâu lâu cũng sủa vài tiếng gâu gâu có lẽ để khẵng định nó đúng là một con chó, chứ không phải một con gì khác. Còn thì nó không mấy khi cảm thấy cần phải sủa. Cái căn nhà bé nhỏ giản dị này giữa 1 xóm nhỏ ở một thị trấn nhỏ, khách đến nhà không phải hàng xóm thì là người quen của ba mẹ cô bé, hay bạn cô bé, có gì mà phải làm ầm lên.
Và khi đã lớn, nó cũng có những “thú vui” của nó ngoài cô bé. Cậu chàng có những chuyến “đi chơi” biến mất cả buổi chiều. Đến khi trời đã xẩm tối, nó vẫn chưa về nhà, cô bé đi loanh quanh xóm, gọi tên nó, đứng đợi nó trước cổng nhà. Mãi mới thấy nó ló mặt về. Cô bé giận lắm, quơ quơ cái que nhỏ vừa dọa vừa mắng nó. Nó cũng sợ lắm, hai tai bẹp dúm lại, cái đuôi vừa cụp xuống vừa ngoắc rối rít, nhìn cái điệuu bộ lấm lét của nó, cô bé lại thấy tội nghiệp, đi lấy cơm cho nó ăn, vừa vỗ vỗ đầu vừa mắng nó thêm mấy tiếng. Anh chàng lúc ấy tỏ ra hối lỗi lắm nhưng mấy hôm sau lại vẫn chứng nào tật nấy.
Mấy hôm nay, căn nhà nhỏ bỗng nhộn nhịp hẳn lên vì vừa đón thêm một thành viên cún mới. Chú cún này còn bé lắm, chân đi chưa vững nhưng cứ quẩn vào chân người nhà khiến chú cứ bị giẫm phải suốt, cả ngày trong nhà cứ nghe tiếng “ẳng” của chú và tiếng “ối” của mọi người trong nhà. Lớn thêm một chút thì chú nghịch ơi là nghịch, chạy lung tung khắp trong nhà, cắn phá đồ đạc, lăn lộn, sủa ăng sẳng. Có người đến nhà là chú sủa rất hung hăng, vừa sủa vừa đi thụt lùi. Cô bé tất nhiên là không bực bội với sự nghịch ngợm của chú, mà có phần thích thú và cưng chiều chú hơn. Nghịch chán trong nhà, chú nghịch ra ngoài vườn, và bắt đầu “kiếm chuyện” với đàn gà. Trò tiêu khiển thường xuyên của chú là rượt mấy con gà chạy vòng quanh, kêu quang quác. Con gà đã nhảy lên bục cao để tránh, chú chàng còn cố nhón nhón lên để túm cái đuôi, không tới, liến cố nhảy lên để tớp, hụt, chú té bổ nhào cái bịch, cô bé phì cười nắc nẻ. Lần khác, chú chàng gặp “sự cố” khi dám trêu bầy gà con hàng xóm, bị gà mẹ đuổi đánh, gà mẹ uy phong vừa đá vừa mắng chú quang quác, chú chàng sợ quá cụp đuôi vừa chạy vừa kêu khóc, cô bé phải ra tay giải cứu vừa cười đến chảy nước mắt.
Tất cả những trò nghịch ngợm của chú cún con nó đều chứng kiến hết. Tất nhiên nó buồn khi cô chủ giờ dành thời gian nhiều hơn cho cún con mà ít thời gian hơn cho nó. Nó cũng sợ bị bỏ rơi vì không làm cô chủ vui cười nhiều như chú cún đó. Nhưng nó không biết làm sao khác được. Nó không thể thay đổi bản tính để có lợi hơn cho bản thân. Vì nó là một con chó chăng? Nhưng cô chủ đã sớm phát hiện ra vẻ sầu muộn của nó thì thương nó lắm, vội dành thời gian an ủi, dỗ dành nó “Cap (tên nó) ơi, đừng lo nhe, chị thương mà”. Nó cảm nhận một luồng khí ấm áp và an lành xuyên qua người nó, nó nằm im tận hưởng những cái vuốt ve dịu dàng và rên khe khẽ. Với chú cún con, nó dù không mấy khi hưởng ứng những lần “gây hấn” đùa nghịch với chú, nhưng sẵn sàng để cậu chàng leo lên người mình nằm ngủ như cái gối bông.
Mấy hôm nay, nó khá lo lắng vì thấy cô chủ hay buồn rầu, có vẻ năm học này cô bé học lớp mới nên có một số xáo trộn khiến cô bé căng thẳng. Nó biết tính cô bé khi có chuyện gì thường chẳng chịu nói ra dù trong nhà cô bé rất được cưng chiều. Ở một góc độ nào đó cô chủ cũng “hơi giống tính nó”. Thế rồi, chiều nay, cô bé ở nhà một mình, nó đang ngủ lơ mơ bỗng nghe tiếng khóc thút thít, nó lo lắng hoảng hốt không biết phải làm sao, nó thương cô bé lắm. Thế rồi nó rón rén bò lại gần, rít lên khe khẽ, cọ cọ mũi vào chân cô bé. Khi cô bé ngước lên nhìn nó, nó khẽ quẩy quẩy đuôi, đôi mắt ướt nhìn cô đầy yêu thương “có tôi đây, có tôi đây”, rồi liếm cái môi ram ráp vào tay cô bé. Cô bé bồng nó lên, ôm nó vào lòng, cảm nhận hơi ấm qua bộ lông và tình cảm chân thành của nó, cảm thấy an ủi đến lạ. Có gì đâu chứ, tuổi thơ đến trường với những lo lắng bâng quơ, những buồn vui với đám bạn bè cũ mới, cũng là những điều thường tình mà thôi. Nhưng đâu dễ có được người bạn bốn chân đáng yêu thế này, có bé bật cười khẽ. Nghe tiếng cười ấy, nó vui khôn tả, tâm hồn dịu dàng của nó cảm thấy lâng lâng niềm hạnh phúc. Có thể đem đến niềm vui, niềm an ủi cho cô bạn nhỏ của mình, chẳng phải hữu ích lắm sao, chỉ cần một tình yêu thương chân thành, một sinh vật bé nhỏ như nó cũng có thể mang đến hạnh phúc cho cuộc sống.
Ngoài vườn, vẫn nghe tiếng sủa ủng oẳng của chú cún con và tiếng quang quác của bầy gà.
© Lê Na - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.
Ngày tôi chạm vào vùng ký ức
Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.

