Chọn người hoàn hảo để yêu
2015-06-04 01:00
Tác giả:
blogradio.vn - Chúng ta yêu thương không phải bởi tìm được người hoàn hảo, mà bởi học được cách nhìn người không hoàn hảo một cách hoàn hảo.
Hai ba tuổi, lần đầu tiên tôi quen cậu là khi hai chúng ta cùng làm chung ở bộ phận PR. Trong công việc, ai cũng yêu mến sự chỉnh chu, nghiêm túc, nhiệt tình của cậu, còn tôi cũng thầm ngưỡng mộ sự duyên dáng, thông minh khi cậu luôn là người có những đề xuất ý tưởng sáng tạo. Một năm trôi qua thật nhanh, tôi bắt đầu hẹn hò và hiểu được vì sao con người ví tình yêu như hương vị của sô-cô-la. Trong khi, cậu có cả một danh sách dài những người ngưỡng mộ và muốn theo đuổi cậu làm cho tôi cũng thấy tò mò khi không biết người nào sẽ chinh phục được trái tim cô bạn nhỏ. Rồi một hôm trong lúc ngồi cùng nhau tôi đã kể cho cậu nghe về một câu chuyện tôi đã đọc được ở trên mạng: một cô gái đã có mơ ước như thế nào về người đàn ông lý tưởng!
“Người yêu của tớ phải giống như hoàng tử trong truyện ấy”
“Vì hoàng tử vừa là người thông minh, đẹp trai, trí dũng song toàn lại một lòng một dạ yêu công chúa”

Rồi tôi hỏi cậu rằng “Có phải là cô gái đó đang mơ mộng rồi không?”. Ờ thì là con gái, đôi khi có đọc truyện hay ngồi xem phim cũng thỉnh thoảng thốt lên một câu“ Giá như người yêu của mình cũng được như anh ấy”, anh ấy- có thể là một người hát hay, một họa sĩ tài ba, một cầu thủ nổi tiếng hay một doanh nhân thành đạt… nói chung đó là sự ngưỡng mộ về một người lý tưởng. Nhưng rồi cậu lại bảo với tôi rằng chính cậu cũng giống như người con gái đó vì sợ yêu lầm người không hoàn hảo cho nên cậu không dám đón nhận tình yêu, những thử thách và đóng chặt cánh cửa trái tim mình.
Và đúng là cánh cửa trái tim cậu đã đóng chặt cho đến một ngày tôi thấy cậu vui vẻ nhận lời đi hẹn hò, nghe nói anh ấy đang làm việc ở ngân hàng do một chị cùng phòng làm việc đã giới thiệu.Trước khi đi cậu còn cuống quýt hỏi tôi rằng nên mặc chiếc váy màu gì? Dùng màu son nào sẽ thích hợp? Vì đây là lần đầu tiên gặp mặt nên cậu không muốn để lại ấn tượng xấu.
Nhưng sau lần hẹn hò đó, tôi cậu chỉ thở dài nói “Anh ấy cái gì cũng tốt: là một người chu đáo, ân cần, biết quan tâm, nói chuyện hay và có hiểu biết chỉ có điều… ngoại hình lại xấu!” Và thế là cậu đánh trượt anh ấy vì trong mắt cậu ngoại hình chính là tiêu chuẩn đầu tiên của một người đàn ông như cậu nói “perfect”.
Ba năm sau, tôi mời cậu làm phù dâu trong đám cưới của mình. Ngày đó, tôi thật hạnh phúc khi được nắm tay người mình yêu thương bước sang một con đường mới. Còn cậu thật xinh đẹp trong chiếc váy hồng phù dâu với đôi mắt tròn có màu đá cẩm thạch sáng long lanh, bạn bè ai bảo cậu mau mau lấy chồng đi thôi vì nếu cậu mặc váy cưới cô dâu chắc chắn trông cậu sẽ giống một thiên thần. Và tôi biết trong lòng cậu cũng mong chờ điều đó, chỉ có điều người cậu đang đợi chờ để cùng mình sánh bước trên con đường hạnh phúc phải là một người đàn ông hoàn hảo.

Thật ra, sự hoàn hảo giống như ánh sáng vậy không thể đem ra cầm nắm mà chỉ có thể dùng trái tim để cảm nhận nó. Ngay cả trong những câu chuyện cổ tích không phải lúc nào các hoàng tử cũng là những chàng trai hoàn hảo. Chắc cậu còn nhớ câu chuyện của một hoàng tử bị phù phép thành quái vật chỉ vì sự kiêu ngạo vẻ đẹp của bản thân và coi khinh tất cả những kẻ khác, cuối cùng nhờ có tình yêu chân thành của Belle mới giúp hoàng tử quay trở về hình dáng con người. Và nếu là một hoàng tử hoàn hảo thì hoàng tử trong truyện Nàng tiên cá đã không làm cho trái tim của nàng tiên cá nhỏ phải tan vỡ khi lấy nàng công chúa nước láng giềng làm vợ.
Có thể tình yêu được ví giống như rất nhiều thứ còn tôi thấy nó giống với chiếc kim đồng hồ nhất: vì có lúc chiếc kim đó chạm vào những giây, những phút hạnh phúc, có khoảnh khắc nó lại chạm vào giây phút giận hờn, trách móc hay có giây phút lại là nhớ nhung, đợi chờ cho nên không phải lúc nào tình yêu và người mình yêu cũng hoàn hảo. Cũng có những người vì luôn luôn đòi hỏi một nửa kia của mình phải là sự hoàn chỉnh đến từng milimet mà quên mất rằng thời gian mới chính chiếc chìa khóa giúp con người hoàn thiện mình hơn. Vậy tại sao chúng ta lại phải đi tìm kiếm hoặc chờ đợi người hoàn hảo sẽ xuất hiện mà bỏ lỡ tình yêu, trái tim của những người thực sự muốn dành trao cho mình.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.



