Cho người từng là tri kỷ
2016-11-10 01:35
Tác giả:
Mùa xuân dịu dàng nhường chỗ cho chói chang của nắng hè. Sự tĩnh lặng của thu sang lại chẳng thể xua tan sự hậm hực bỏng rát của nó. Nhưng len lói đâu đây vẫn là ánh nắng có chút ngọt ngào hơn? Mùa thu thay áo mới cho bầu trời Hà Nội, sắc lá chuyển màu và rụng rơi. Mùa thu là mùa của sự tàn phai quyện chung sự nhớ nhung vấn vương lòng người…
Mùa đông chớm lạnh!
5 năm trước…
Chúng ta gặp nhau giữa oi bức của ngày hè thi cử đại học. Định mệnh đưa ta cùng học một lớp chung một giảng đường dưới một mái trường Sư phạm. Một đứa nóng nảy và nổi loạn, một người nhẹ nhàng và an phận. Hai con người khác nhau lại cùng bước và vượt qua những năm tháng sinh viên đầy mơ mộng ấy. Có giận hờn trách móc, có buồn vui và nước mắt, nụ cười… Trải qua bao nhiêu chuyện, cùng nhau lên thư viện học bài, cùng nhau hẹn hò giữa cái giá lạnh của mùa đông, cùng nhau dạo bước khắp con đường, ngõ hẻm… Tất cả cứ ngỡ sẽ chẳng có gì thay thế được nhưng bây giờ chúng ta đang dần xa cách nhau phải không?

Chúng ta đã bớt quan tâm đến nhau từ bao giờ. Cuộc sống bận bịu quá nên một câu hỏi thăm cũng dần biến mất. Những tâm sự, những giọt nước mắt, những tiếng cười giòn tan cũng phai nhạt dần. Thời gian và cuộc sống quả có sức mạnh đáng nể. Tình bạn đã trải qua bao sóng gió cũng không thể ngăn được sức mạnh vô hình ấy. Chúng ta thay vì quan tâm nhau lại quay sang trách móc nhau vì bận việc mà không thể quan tâm tới bạn mình dù chỉ một phút, một giây. Chúng ta thay vì chia sẻ với nhau những khó khăn của cuộc sống thì lại tự mình gánh lấy những nhọc nhằn tưởng chừng không thể thở được ấy. Chúng ta tự làm mình cảm thấy cô đơn. Nghe đâu đó nói rằng, cô đơn không phải khi một mình mà khi thấy lẻ loi dù rằng vẫn có người sát bên kề cận. Chúng ta tự tách nhau ra khỏi cuộc sống của đối phương vì điều gì vậy? Những mối quan hệ khác đã đẩy chúng ta ra xa? Những bộn bề của công việc đã khiến chúng ta dần quên nhau? Hay bản thân chúng ta đã tự đưa mình vào mê cung đơn độc ấy và quên mất những tháng ngày đã từng có một tình bạn đẹp như thế.
Một mối quan hệ kết thúc chỉ qua những dòng tin nhắn hời hợt. Thời đại của công nghệ, người ta quên mất những ký ức chỉ có thể được dựng xây của những tháng năm đã từng đi qua. Người ta cứ kiếm tìm hạnh phúc ở trong những trang sách, những xa hoa của cuộc sống thành thị, những ảo tưởng về câu chuyện tình đẹp như phim Hàn hay những câu chuyện Lọ Lem…., mà quên mất, quên mất đi những gì đang có, đang hiện hữu. Vậy đấy!
Nhiều khi chúng ta hờn trách nhau sao tình yêu đã trải qua bao sóng gió vẫn bên nhau mà tình bạn của hai người tưởng chừng không thể cắt đôi lại dễ dàng quên nhau như thế chỉ qua một vài dòng nhắn tin mạng. Chỉ hai từ “Đi đi” và câu trả lời “Ừ”, chúng ta trở thành người xa lạ không một cái lướt nhẹ. Có lẽ con người vốn dĩ có thể quên hết những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau mà chỉ nhớ đến những ký ức mất mát đầy đau thương.

Thời gian chỉ ngày ngày thổi một ngọn lửa là xóa tan những giây phút sát cánh bên nhau…
Thời gian chỉ góp phần cho chúng ta quên hết những tháng ngày đội nắng đội mưa dắt nhau đi dạo phố bất chấp ánh mặt trời chiếu rọi hay những cơn gió lạnh khiến ta run cầm cập…
Thời gian chỉ góp phần cho chúng ta dần quên hết những tháng ngày chúng ta vì nhau mà thao thức suốt đêm, vì nhau mà bỏ lỡ cả những cuộc hẹn đã sắp đặt trước…
Thời gian chỉ góp phần cho chúng ta quên hết những tháng ngày cùng nhau ôn thi, cùng nhau học bài, cùng nhau san sẻ mọi thứ..
Thời gian chỉ góp phần cho chúng ta quên đi những lời ước hẹn chưa thể thực hiện của tuổi thanh xuân đang đi qua…
Tự dưng chúng ta lại trách móc thời gian đang dần lấy đi tất cả những gì đẹp đẽ nhất còn đang dang dở của tuổi trẻ nông nổi. Chúng ta đã vì những thứ mới mẻ mà quên đi những gì ta từng gắn bó… Cảm giác mất mát này còn đau gấp vạn lần khi không thể nên duyên dài lâu với người được gọi là bạn trai. Chúng ta đã quên đi lời ước hẹn sau này của thời sinh viên mộng mơ…
Chúng ta gặp nhau vì duyên, hết duyên, chúng ta lướt qua nhau như hai người xa lạ…
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa