Cho người từng là tri kỷ
2016-11-10 01:35
Tác giả:
Mùa xuân dịu dàng nhường chỗ cho chói chang của nắng hè. Sự tĩnh lặng của thu sang lại chẳng thể xua tan sự hậm hực bỏng rát của nó. Nhưng len lói đâu đây vẫn là ánh nắng có chút ngọt ngào hơn? Mùa thu thay áo mới cho bầu trời Hà Nội, sắc lá chuyển màu và rụng rơi. Mùa thu là mùa của sự tàn phai quyện chung sự nhớ nhung vấn vương lòng người…
Mùa đông chớm lạnh!
5 năm trước…
Chúng ta gặp nhau giữa oi bức của ngày hè thi cử đại học. Định mệnh đưa ta cùng học một lớp chung một giảng đường dưới một mái trường Sư phạm. Một đứa nóng nảy và nổi loạn, một người nhẹ nhàng và an phận. Hai con người khác nhau lại cùng bước và vượt qua những năm tháng sinh viên đầy mơ mộng ấy. Có giận hờn trách móc, có buồn vui và nước mắt, nụ cười… Trải qua bao nhiêu chuyện, cùng nhau lên thư viện học bài, cùng nhau hẹn hò giữa cái giá lạnh của mùa đông, cùng nhau dạo bước khắp con đường, ngõ hẻm… Tất cả cứ ngỡ sẽ chẳng có gì thay thế được nhưng bây giờ chúng ta đang dần xa cách nhau phải không?

Chúng ta đã bớt quan tâm đến nhau từ bao giờ. Cuộc sống bận bịu quá nên một câu hỏi thăm cũng dần biến mất. Những tâm sự, những giọt nước mắt, những tiếng cười giòn tan cũng phai nhạt dần. Thời gian và cuộc sống quả có sức mạnh đáng nể. Tình bạn đã trải qua bao sóng gió cũng không thể ngăn được sức mạnh vô hình ấy. Chúng ta thay vì quan tâm nhau lại quay sang trách móc nhau vì bận việc mà không thể quan tâm tới bạn mình dù chỉ một phút, một giây. Chúng ta thay vì chia sẻ với nhau những khó khăn của cuộc sống thì lại tự mình gánh lấy những nhọc nhằn tưởng chừng không thể thở được ấy. Chúng ta tự làm mình cảm thấy cô đơn. Nghe đâu đó nói rằng, cô đơn không phải khi một mình mà khi thấy lẻ loi dù rằng vẫn có người sát bên kề cận. Chúng ta tự tách nhau ra khỏi cuộc sống của đối phương vì điều gì vậy? Những mối quan hệ khác đã đẩy chúng ta ra xa? Những bộn bề của công việc đã khiến chúng ta dần quên nhau? Hay bản thân chúng ta đã tự đưa mình vào mê cung đơn độc ấy và quên mất những tháng ngày đã từng có một tình bạn đẹp như thế.
Một mối quan hệ kết thúc chỉ qua những dòng tin nhắn hời hợt. Thời đại của công nghệ, người ta quên mất những ký ức chỉ có thể được dựng xây của những tháng năm đã từng đi qua. Người ta cứ kiếm tìm hạnh phúc ở trong những trang sách, những xa hoa của cuộc sống thành thị, những ảo tưởng về câu chuyện tình đẹp như phim Hàn hay những câu chuyện Lọ Lem…., mà quên mất, quên mất đi những gì đang có, đang hiện hữu. Vậy đấy!
Nhiều khi chúng ta hờn trách nhau sao tình yêu đã trải qua bao sóng gió vẫn bên nhau mà tình bạn của hai người tưởng chừng không thể cắt đôi lại dễ dàng quên nhau như thế chỉ qua một vài dòng nhắn tin mạng. Chỉ hai từ “Đi đi” và câu trả lời “Ừ”, chúng ta trở thành người xa lạ không một cái lướt nhẹ. Có lẽ con người vốn dĩ có thể quên hết những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau mà chỉ nhớ đến những ký ức mất mát đầy đau thương.

Thời gian chỉ ngày ngày thổi một ngọn lửa là xóa tan những giây phút sát cánh bên nhau…
Thời gian chỉ góp phần cho chúng ta quên hết những tháng ngày đội nắng đội mưa dắt nhau đi dạo phố bất chấp ánh mặt trời chiếu rọi hay những cơn gió lạnh khiến ta run cầm cập…
Thời gian chỉ góp phần cho chúng ta dần quên hết những tháng ngày chúng ta vì nhau mà thao thức suốt đêm, vì nhau mà bỏ lỡ cả những cuộc hẹn đã sắp đặt trước…
Thời gian chỉ góp phần cho chúng ta quên hết những tháng ngày cùng nhau ôn thi, cùng nhau học bài, cùng nhau san sẻ mọi thứ..
Thời gian chỉ góp phần cho chúng ta quên đi những lời ước hẹn chưa thể thực hiện của tuổi thanh xuân đang đi qua…
Tự dưng chúng ta lại trách móc thời gian đang dần lấy đi tất cả những gì đẹp đẽ nhất còn đang dang dở của tuổi trẻ nông nổi. Chúng ta đã vì những thứ mới mẻ mà quên đi những gì ta từng gắn bó… Cảm giác mất mát này còn đau gấp vạn lần khi không thể nên duyên dài lâu với người được gọi là bạn trai. Chúng ta đã quên đi lời ước hẹn sau này của thời sinh viên mộng mơ…
Chúng ta gặp nhau vì duyên, hết duyên, chúng ta lướt qua nhau như hai người xa lạ…
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.




