Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chờ nắng tháng 12

2014-12-08 01:05

Tác giả:


Yêu 24/7 - Tháng 12 có nắng, cánh đồng như đẹp hơn dưới khoảng trời xanh trong…Rồi người bảo người đi, sẽ lại đi cho những tháng ngày sắp đến, người sẽ đi xa vùng bình yên này và ra khỏi tầm quan sát của em, người bảo em đừng đợi người nữa. Và tia nắng cuối cùng của tháng 12 đã ra đi như thế đó.

***

Thành phố trở mình thức giấc trong cái rét căm căm của những ngày cuối năm.

Tháng 12, hiếm khi có nắng. Ấy vậy mà hôm nay trời trong xanh hẳn, cứ như là mùa thu đi vội quá nên đánh rời vài giọt nắng cho những ngày cuối đông vậy. Nắng nằm vắt vẻo trên nền trời phía Tây Nam thành phố, nằm ngổn ngay trải dài khắp các con ngỏ. Những tưởng ngày sẽ trong veo như thế…Rồi mây đen kéo đến, trời như nổi cơn thịnh nộ, cả một khoảng trời rộng phía trước đầy màu xám xịt. Thế là mưa!

Vào cái tháng cuối năm như thế này, lòng người cũng đầy những bề bộn. Em cố gắng sắp xếp lại từng ngăn nhỏ trong tim theo một cách hoàn hảo nhất, và ta biết ở một phương trời xa xôi nào đấy người cũng đang làm cái việc như em và bao nhiêu con người khác ở trên thế gian này đều làm. Người đi vào một chiều tắt nắng, bỏ lại em giữa bộn bề nỗi nhớ và muôn vạn những lo toan của cuộc sống. Em lang thang khắp các nẻo đường trong thành phố để tìm kiếm người. Hình bóng người đã in đậm trong tâm trí và nó sẽ khắc cốt ghi tâm một đời, em nghĩ là như thế. Có những ngày đi đi về về trên từng chuyến xe bus, em đã nhầm lẫn với người con trai ngồi phía đối diện là người, đã cười với một người chưa từng quen biết vì cũng ngỡ đó là người. Em đã đi tìm người khắp nơi, ở những nơi người hay lui tới, đi đến cùng trới cuối đất, nhưng vẫn không tìm thấy người. Thì ra em đã yêu thương người nhiều hơn bản thân vẫn tưởng.

Thế nhưng bỗng nhiên rồi một ngày, em thấy người trở về, trên tay cầm theo chiếc lọ thủy tinh và một que kem lạnh, người bảo trong chiếc lọ kia là nắng…Em lại bỏ qua những lo toan của đời thường để gom nắng gửi vào trong chiếc thủy tinh nọ mặc cho ngoài đời kia là mưa giông bão tố hay những chông chênh khiến em sắp ngã.

Người về, em vui, đất trời cũng vui, không còn những ngày mưa dầm dề như trước nữa.

nắng tháng 12

Noel, người không dắt em đến nhà thờ hay một góc quán quen và lắng nghe những tình ca mùa đông nữa. Năm nay, người đèo em trên chiếc xe mini ra giữa cánh đồng cỏ may xa tít tận chân trời phía nam thành phố, em say sưa trong những bông cỏ may ngập nắng. Tháng 12 có nắng, cánh đồng như đẹp hơn dưới khoảng trời xanh trong…Rồi người bảo người đi, sẽ lại đi cho những tháng ngày sắp đến, người sẽ đi xa vùng bình yên này và ra khỏi tầm quan sát của em, người bảo em đừng đợi người nữa. Dĩ nhiên ta cười, nhưng nghe nhói ở nơi ngực trái. Lặng buồn, em tự mình đặt dấu chấm lửng cho một cái kết không mấy vui vẻ. Chiều xuống nhanh bên đỉnh đồi, và hoa cỏ may vẫn đong đưa trong gió…

Ngày người đi, thành phố bổng mưa xối xả. Món quà cuối cùng người để lại là một que kem đông cứng kèm theo lời nhắc nhớ giữ ấm. người khác sẽ nghĩ thật là nghịch lý những với em đó là điều không thể tách rời. Em không khóc hay nói cách khác là nước mắt đã không thể rơi, đọng lại nơi khóe mi và nghẹn ứ ở trong cổ họng.

Chiều về!

Từng cơn gió rít mạnh qua ô cửa len lỏi vào từng sợi len òa vào người khiến thân người tê cứng. Tháng 12 không còn nắng.

Mẹ bảo: “Khi con yêu một người không thuộc về mình nghĩa là con đang tự nhận lấy đau khổ. Mẹ biết từ bỏ khi mà tâm còn chưa yên, và lòng vẫn chưa dứt thực sự rất khó khăn. Nhưng con cũng không thể cứ khư khư giữ mãi một thứ vốn dĩ không dành cho mình. Vậy nên con gái à, đã đến lúc nên làm điều con phải làm…”

Em sẽ không đi tìm anh nữa đâu. Cũng sẽ không chờ đợi anh nữa. Kí ức là một phần không thể thiếu, vậy nên em sẽ đem cất vào chiếc lọ thủy tinh anh tặng và sẽ trả về nơi mà lẽ ra nó đáng phải được ở đó.


Và tia nắng cuối cùng của tháng 12 đã ra đi như thế đó. Người là tia nắng đẹp nhất mà em từng thấy đấy, người à!
  • Thu Hiền
Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vnblogviet.com.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

back to top