Chị mượn chút kiên cường của em nhé bé con!
2020-06-02 01:15
Tác giả:
Vĩ Tiên
blogradio.vn - Tôi chỉ muốn nói với em rằng, cho dù cả thế giới có quay lưng với em thì tôi vẫn sẽ luôn ở đây, vẫn luôn yêu thương, bảo vệ em cho tới khi kiếp này kết thúc.
***
Đã hai năm trôi qua kể từ cái ngày định mệnh đó.
Những ký ức vẫn đang len lỏi trong tâm trí tôi rõ như thể chuyện mới chỉ xảy ra hôm qua thôi vậy.
Ngày ấy mẹ tôi mang bầu đứa con thứ ba sau những trận cuồng phong vũ bão diễn ra trong căn nhà to lớn nhưng rỗng tuếch và tràn ngập nợ nần. Mối quan hệ của bố mẹ rất gay gắt, căng thẳng, gần như trên đà đổ vỡ thì em tôi chào đời - một sinh linh nhỏ bé vô cùng xinh đẹp và đáng yêu.
Thế nhưng may mắn lại không mỉm cười với em.
Vừa được nhìn thấy ánh sáng của cuộc đời thì ngón cái bàn tay phải của em đã bị dị tật không thể cử động. Ngẫm tưởng ông trời chỉ cướp đoạt đi việc viết chữ, cầm đũa bằng tay phải của em thôi. Nhưng không, ông lại nỡ để cô bé nhỏ nhắn không có hậu môn và mắc chứng tim bẩm sinh nặng.
Dẫu biết cuộc sống này vốn dĩ không công bằng nhưng tôi không thể ngừng đau đớn vì thương em. Em còn quá nhỏ, chỉ mới tiếp nhận được hơi thở chốn nhân gian, cơ thể trong trắng chưa vấy đục một chút tội ác nào vậy mà nỡ lòng cướp đi quá nhiều thứ của em.
Từ đó trở đi bệnh viện dường như đã trở thành ngôi nhà thứ hai của em. Mỗi ngày đối với em đều là những cực hình tra tấn lên thể xác héo mòn. Em ăn cũng đau, ngủ cũng đau, chơi cũng thấy đau. Những mũi tiêm đến liên tục trong ngày, hai cánh tay của em gần như sắp vỡ vụn, vết tiêm cũ chưa hết thì vết tiêm mới đã đến. Rồi những lần thông hậu môn cho em đau đớn đến mức tôi không dám nhìn trực tiếp mà chỉ có thể quay mặt đi gạt hai hàng nước mắt đang trực trào ra.
Nhiều lúc tôi cảm thấy thật bất lực, nhìn em đau đớn như vậy nhưng tôi không thể làm gì, nếu có một điều ước lúc đó tôi nguyện chịu mọi đau đớn để em có được cảm giác thoải mái hơn. Nhưng ước thì vẫn chỉ là ước, hiện thực nghiệt ngã là như vậy. Nỗi đau này vẫn chỉ mình em gánh chịu mà thôi.
Có điều mặc dù cuộc sống chỉ ngập tràn trong thuốc men và đau đớn đến cùng cực nhưng ý chí sống của em thì lại mãnh liệt đến mức khiến tôi cảm thấy thật hổ thẹn. Khác với những đứa trẻ cùng lứa trong bệnh viện lúc nào cũng gào thét ầm ĩ, làm nũng liên tục thì em lại vô cùng ngoan ngoãn và cam chịu dù em là đứa trẻ mắc nhiều bệnh nhất. Mỗi lần tiêm em chỉ khóc một chút thôi rồi lại mím môi rấm rứt trong im lặng. Ngay cả bác sĩ điều trị cho em cũng phải thốt lên rằng em quả thật là một cô bé kiên cường, mạnh mẽ dù khi ấy em mới chỉ được một tuổi rưỡi.

Có những đêm em trằn trọc không ngủ được vì cơ thể khó chịu thế nhưng chỉ cần có mẹ nằm bên cạnh em lại cố gắng quên đi điều đó để tiếp tục đi ngủ. Hình như em sợ mẹ mệt vì phải chăm sóc cho em nên không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của mẹ. Nghĩ đến đây nước mắt tôi cứ tự động chảy ra mà không kìm nén được. Làm sao mà một đứa trẻ nhỏ như vậy đã hiểu chuyện được đến thế?
Mỗi lần tôi vào viện đưa cơm cho mẹ rồi chơi với em cũng thấy em vui lắm. Em cười với tôi, nắm lấy tay tôi và nhìn tôi ê a đầy yêu thương. Bàn tay nhỏ xíu lại còn bị tật ở ngón cái nữa nhưng lại giữ tôi thật chặt như thể sợ tôi sẽ rời xa em vậy. Những lúc như thế tôi chỉ muốn nói với em rằng, cho dù cả thế giới có quay lưng với em thì tôi vẫn sẽ luôn ở đây, vẫn luôn yêu thương, bảo vệ em cho tới khi kiếp này kết thúc.
Hôm đó là một ngày mưa tầm tã, em ở trong phòng phẫu thuật để bắt đầu ca mổ với chín dị tật trong quả tim.
Mẹ tôi và tôi được bác sĩ gọi vào phòng chờ để nói chuyện riêng. Bác sĩ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ái ngại và hỏi rằng tại sao chỉ có mỗi hai chúng tôi ở đây, người nhà đâu hết cả rồi? Một ca mổ tim nghiêm trọng và nguy hiểm như thế này mà chỉ có hai mẹ con ở đây thôi sao? Ngay lúc đó trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt không thể thở được. Em gái bé bỏng của tôi không được yêu thương và chấp nhận bởi ngay những người được cho là thân cận nhất của gia đình. Chẳng ai muốn quan tâm đến em ngoại trừ hai mẹ con tôi.
Thời gian đứng bên ngoài chờ ca phẫu thuật của em khiến tôi nhận thấy cảm giác trải qua cả một thế kỉ cũng chẳng đáng sợ bằng. Tâm trạng tôi hỗn độn. Hết lo lắng rồi lại đến sợ hãi liên tục. Dẫu tôi biết em rất kiên cường, chắc chắn em sẽ không chấp nhận gục ngã giữa cuộc đời đầy ngang trái này nhưng tôi không thể ngừng lo lắng. Tôi sợ lắm. Sợ ca phẫu thuật không thành công, sợ em sẽ không còn cười với tôi rồi nắm tay tôi nữa, sợ em sẽ rời xa tôi mãi mãi.
.jpg)
Nhưng thật may mắn ca phẫu thuật khi ấy khá thành công. Bác sĩ bước ra nói chuyện với mẹ tôi và tôi. Chúng tôi gần như có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian sau đó em khỏe mạnh lên trông thấy, da dẻ hồng hào và năng động hơn. Lúc này em được gần hai tuổi rồi. Tôi và mẹ tôi ai cũng mừng vì nghĩ rằng tình trạng của em đã tốt hơn và sau này em sẽ không còn phải chịu đựng đau đớn nữa.
Nhưng tôi và mẹ tôi đã nhầm. Ca phẫu thuật nào cũng có xác suất không thành công về sau và em tôi lại nằm trong phần trăm ít ỏi đó. Bác sĩ đã nói trước là em có tới chín dị tật trong một quả tim hiện tại phẫu thuật cũng chỉ ổn định trước khoảng tám phần thôi cần phải theo dõi sát sao dù nhìn em trông có vẻ khỏe mạnh hơn. Và đúng là như vậy chỉ khoảng hơn một tháng sau khi em có những tiến triển tốt thì em bắt đầu khó chịu về đêm và thở hổn hển, mẹ lại lần nữa đưa em ra viện khám. Họ tiêm một chất gì đó để kiểm tra kĩ hơn cho em và bảo rằng chất này sẽ tự mất đi sau khoảng vài ngày. Nhưng kể từ lúc ấy thì em cứ vật vã không yên. Tuy nhiên vì tin lời bác sĩ nên chúng tôi quyết định đưa em về. Khi trở về nhà, em đã chút hơi thở cuối cùng ngay tại chiếc giường mà em vẫn hay nằm ôm mẹ.
Em ra đi đột ngột và đau đớn đến mức tôi không tin đó là sự thật.
Tôi cứ đơ ra vì nghĩ là em chỉ đang hơi mệt và muốn ngủ thôi rồi một lát em sẽ dậy ngay mà...
Nhưng tôi lầm rồi, em đã ra đi mãi mãi, em rời xa tôi một cách nhanh chóng, chẳng để tôi kịp hôn em lần cuối.
Em nằm đó cơ thể lạnh ngắt, tiếng kèn trống mỗi ngày một lớn nhưng tôi chả quan tâm.
Tôi nhớ em chỉ muốn em ngồi dậy chơi với tôi, ngồi dậy để tôi cho em uống nước và cho em ăn. Tôi đã định bụng đi làm thêm dư dả thì sẽ mua cho em một chiếc váy thật xinh mà. Nhưng em không kịp mặc nó rồi. Em đã đi sau bao nhiêu nỗ lực và cố gắng để tồn tại với cuộc đời khắc nghiệt này.
.jpg)
Có lẽ đó cũng là một sự giải thoát.
Từ giờ trở đi em sẽ không còn đau đớn với những mũi kim tiêm đâm sâu trong da thịt, không còn hổn hển thiếu dưỡng khí vì quả tim khiếm khuyết, không còn những lần đau thấu tâm can mà khóc ré lên vì bị thông hậu môn. Rồi em sẽ được bắt đầu tại thế giới mới với một cơ thể khỏe mạnh và thật nhiều người bên cạnh yêu thương em.
Mất đi em chính là một cú đánh rất lớn vào đôi vai của chị. Vậy nên sự kiên cường này chị xin được mượn của em một chút nhé.
Chị sẽ cố gắng sống tiếp thật tốt, chị sẽ sống thay phần của em. Tiếp tục kiên cường và không gục ngã dù cuộc đời vùi dập thế nào như em đã từng.
Chị sẽ không khiến em phải thất vọng.
Cảm ơn em nhiều lắm vì đã sinh ra và làm em gái của chị!
Con đường Đê La Thành dẫn tới bệnh viện nhi trung ương đã lâu rồi chị cũng không dám đi qua. Nhưng từ ngày hôm nay chị sẽ dũng cảm đối mặt với nó. Chị sẽ tiếp tục đi trên con đường này mà không có em.
Và dù cuộc đời có chà đạp chị như thế nào đi chăng nữa thì chị cũng sẽ đứng dậy và bước tiếp để vượt qua nó.
Vì chị đã có được sự kiên cường mạnh mẽ của em rồi em gái nhỏ ạ!
© Vĩ Tiên - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Cô gái à, mệt rồi thì cứ nghỉ chứ đừng gắng gượng thêm | Radio Tâm Sự
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.





