Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Chị mượn chút kiên cường của em nhé bé con!

2020-06-02 01:15

Tác giả: Vĩ Tiên


blogradio.vn - Tôi chỉ muốn nói với em rằng, cho dù cả thế giới có quay lưng với em thì tôi vẫn sẽ luôn ở đây, vẫn luôn yêu thương, bảo vệ em cho tới khi kiếp này kết thúc.

***

Đã hai năm trôi qua kể từ cái ngày định mệnh đó.

Những ký ức vẫn đang len lỏi trong tâm trí tôi rõ như thể chuyện mới chỉ xảy ra hôm qua thôi vậy.

Ngày ấy mẹ tôi mang bầu đứa con thứ ba sau những trận cuồng phong vũ bão diễn ra trong căn nhà to lớn nhưng rỗng tuếch và tràn ngập nợ nần. Mối quan hệ của bố mẹ rất gay gắt, căng thẳng, gần như trên đà đổ vỡ thì em tôi chào đời - một sinh linh nhỏ bé vô cùng xinh đẹp và đáng yêu.

Thế nhưng may mắn lại không mỉm cười với em.

Vừa được nhìn thấy ánh sáng của cuộc đời thì ngón cái bàn tay phải của em đã bị dị tật không thể cử động. Ngẫm tưởng ông trời chỉ cướp đoạt đi việc viết chữ, cầm đũa bằng tay phải của em thôi. Nhưng không, ông lại nỡ để cô bé nhỏ nhắn không có hậu môn và mắc chứng tim bẩm sinh nặng.

Dẫu biết cuộc sống này vốn dĩ không công bằng nhưng tôi không thể ngừng đau đớn vì thương em. Em còn quá nhỏ, chỉ mới tiếp nhận được hơi thở chốn nhân gian, cơ thể trong trắng chưa vấy đục một chút tội ác nào vậy mà nỡ lòng cướp đi quá nhiều thứ của em.

Từ đó trở đi bệnh viện dường như đã trở thành ngôi nhà thứ hai của em. Mỗi ngày đối với em đều là những cực hình tra tấn lên thể xác héo mòn. Em ăn cũng đau, ngủ cũng đau, chơi cũng thấy đau. Những mũi tiêm đến liên tục trong ngày, hai cánh tay của em gần như sắp vỡ vụn, vết tiêm cũ chưa hết thì vết tiêm mới đã đến. Rồi những lần thông hậu môn cho em đau đớn đến mức tôi không dám nhìn trực tiếp mà chỉ có thể quay mặt đi gạt hai hàng nước mắt đang trực trào ra.

Nhiều lúc tôi cảm thấy thật bất lực, nhìn em đau đớn như vậy nhưng tôi không thể làm gì, nếu có một điều ước lúc đó tôi nguyện chịu mọi đau đớn để em có được cảm giác thoải mái hơn. Nhưng ước thì vẫn chỉ là ước, hiện thực nghiệt ngã là như vậy. Nỗi đau này vẫn chỉ mình em gánh chịu mà thôi.

Có điều mặc dù cuộc sống chỉ ngập tràn trong thuốc men và đau đớn đến cùng cực nhưng ý chí sống của em thì lại mãnh liệt đến mức khiến tôi cảm thấy thật hổ thẹn. Khác với những đứa trẻ cùng lứa trong bệnh viện lúc nào cũng gào thét ầm ĩ, làm nũng liên tục thì em lại vô cùng ngoan ngoãn và cam chịu dù em là đứa trẻ mắc nhiều bệnh nhất. Mỗi lần tiêm em chỉ khóc một chút thôi rồi lại mím môi rấm rứt trong im lặng. Ngay cả bác sĩ điều trị cho em cũng phải thốt lên rằng em quả thật là một cô bé kiên cường, mạnh mẽ dù khi ấy em mới chỉ được một tuổi rưỡi.

Có những đêm em trằn trọc không ngủ được vì cơ thể khó chịu thế nhưng chỉ cần có mẹ nằm bên cạnh em lại cố gắng quên đi điều đó để tiếp tục đi ngủ. Hình như em sợ mẹ mệt vì phải chăm sóc cho em nên không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của mẹ. Nghĩ đến đây nước mắt tôi cứ tự động chảy ra mà không kìm nén được. Làm sao mà một đứa trẻ nhỏ như vậy đã hiểu chuyện được đến thế?

Mỗi lần tôi vào viện đưa cơm cho mẹ rồi chơi với em cũng thấy em vui lắm. Em cười với tôi, nắm lấy tay tôi và nhìn tôi ê a đầy yêu thương. Bàn tay nhỏ xíu lại còn bị tật ở ngón cái nữa nhưng lại giữ tôi thật chặt như thể sợ tôi sẽ rời xa em vậy. Những lúc như thế tôi chỉ muốn nói với em rằng, cho dù cả thế giới có quay lưng với em thì tôi vẫn sẽ luôn ở đây, vẫn luôn yêu thương, bảo vệ em cho tới khi kiếp này kết thúc.

Hôm đó là một ngày mưa tầm tã, em ở trong phòng phẫu thuật để bắt đầu ca mổ với chín dị tật trong quả tim.

Mẹ tôi và tôi được bác sĩ gọi vào phòng chờ để nói chuyện riêng. Bác sĩ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ái ngại và hỏi rằng tại sao chỉ có mỗi hai chúng tôi ở đây, người nhà đâu hết cả rồi? Một ca mổ tim nghiêm trọng và nguy hiểm như thế này mà chỉ có hai mẹ con ở đây thôi sao? Ngay lúc đó trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt không thể thở được. Em gái bé bỏng của tôi không được yêu thương và chấp nhận bởi ngay những người được cho là thân cận nhất của gia đình. Chẳng ai muốn quan tâm đến em ngoại trừ hai mẹ con tôi.

Thời gian đứng bên ngoài chờ ca phẫu thuật của em khiến tôi nhận thấy cảm giác trải qua cả một thế kỉ cũng chẳng đáng sợ bằng. Tâm trạng tôi hỗn độn. Hết lo lắng rồi lại đến sợ hãi liên tục. Dẫu tôi biết em rất kiên cường, chắc chắn em sẽ không chấp nhận gục ngã giữa cuộc đời đầy ngang trái này nhưng tôi không thể ngừng lo lắng. Tôi sợ lắm. Sợ ca phẫu thuật không thành công, sợ em sẽ không còn cười với tôi rồi nắm tay tôi nữa, sợ em sẽ rời xa tôi mãi mãi.

Nhưng thật may mắn ca phẫu thuật khi ấy khá thành công. Bác sĩ bước ra nói chuyện với mẹ tôi và tôi. Chúng tôi gần như có thể thở phào nhẹ nhõm.

Thời gian sau đó em khỏe mạnh lên trông thấy, da dẻ hồng hào và năng động hơn. Lúc này em được gần hai tuổi rồi. Tôi và mẹ tôi ai cũng mừng vì nghĩ rằng tình trạng của em đã tốt hơn và sau này em sẽ không còn phải chịu đựng đau đớn nữa.

Nhưng tôi và mẹ tôi đã nhầm. Ca phẫu thuật nào cũng có xác suất không thành công về sau và em tôi lại nằm trong phần trăm ít ỏi đó. Bác sĩ đã nói trước là em có tới chín dị tật trong một quả tim hiện tại phẫu thuật cũng chỉ ổn định trước khoảng tám phần thôi cần phải theo dõi sát sao dù nhìn em trông có vẻ khỏe mạnh hơn. Và đúng là như vậy chỉ khoảng hơn một tháng sau khi em có những tiến triển tốt thì em bắt đầu khó chịu về đêm và thở hổn hển, mẹ lại lần nữa đưa em ra viện khám. Họ tiêm một chất gì đó để kiểm tra kĩ hơn cho em và bảo rằng chất này sẽ tự mất đi sau khoảng vài ngày. Nhưng kể từ lúc ấy thì em cứ vật vã không yên. Tuy nhiên vì tin lời bác sĩ nên chúng tôi quyết định đưa em về.  Khi trở về nhà, em đã chút hơi thở cuối cùng ngay tại chiếc giường mà em vẫn hay nằm ôm mẹ.

Em ra đi đột ngột và đau đớn đến mức tôi không tin đó là sự thật.

Tôi cứ đơ ra vì nghĩ là em chỉ đang hơi mệt và muốn ngủ thôi rồi một lát em sẽ dậy ngay mà...

Nhưng tôi lầm rồi, em đã ra đi mãi mãi, em rời xa tôi một cách nhanh chóng, chẳng để tôi kịp hôn em lần cuối.

Em nằm đó cơ thể lạnh ngắt, tiếng kèn trống mỗi ngày một lớn nhưng tôi chả quan tâm.

Tôi nhớ em chỉ muốn em ngồi dậy chơi với tôi, ngồi dậy để tôi cho em uống nước và cho em ăn. Tôi đã định bụng đi làm thêm dư dả thì sẽ mua cho em một chiếc váy thật xinh mà. Nhưng em không kịp mặc nó rồi. Em đã đi sau bao nhiêu nỗ lực và cố gắng để tồn tại với cuộc đời khắc nghiệt này.

Có lẽ đó cũng là một sự giải thoát.

Từ giờ trở đi em sẽ không còn đau đớn với những mũi kim tiêm đâm sâu trong da thịt, không còn hổn hển thiếu dưỡng khí vì quả tim khiếm khuyết, không còn những lần đau thấu tâm can mà khóc ré lên vì bị thông hậu môn. Rồi em sẽ được bắt đầu tại thế giới mới với một cơ thể khỏe mạnh và thật nhiều người bên cạnh yêu thương em.

Mất đi em chính là một cú đánh rất lớn vào đôi vai của chị. Vậy nên sự kiên cường này chị xin được mượn của em một chút nhé.

Chị sẽ cố gắng sống tiếp thật tốt, chị sẽ sống thay phần của em. Tiếp tục kiên cường và không gục ngã dù cuộc đời vùi dập thế nào như em đã từng.

Chị sẽ không khiến em phải thất vọng.

Cảm ơn em nhiều lắm vì đã sinh ra và làm em gái của chị!

Con đường Đê La Thành dẫn tới bệnh viện nhi trung ương đã lâu rồi chị cũng không dám đi qua. Nhưng từ ngày hôm nay chị sẽ dũng cảm đối mặt với nó. Chị sẽ tiếp tục đi trên con đường này mà không có em.

Và dù cuộc đời có chà đạp chị như thế nào đi chăng nữa thì chị cũng sẽ đứng dậy và bước tiếp để vượt qua nó.

Vì chị đã có được sự kiên cường mạnh mẽ của em rồi em gái nhỏ ạ!

© Vĩ Tiên - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cô gái à, mệt rồi thì cứ nghỉ chứ đừng gắng gượng thêm | Radio Tâm Sự

 

Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

Vĩ Tiên

Tôi thích cuộc sống có nguyên tắc.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

back to top