Chỉ còn là giấc mơ
2012-05-14 11:01
Tác giả:
Cầu Thăng Long lộng gió, cuối cùng nó cũng vượt qua con dốc một cách khó khăn vất vả, nó tự cho phép mình được thư giãn sau khi đã lên đến cầu. Nó đạp xe chậm rãi, thong thả, nhìn xuống dưới cầu hàng bạch đàn như đang vẫy gọi, dòng nước chảy nhẹ nhàng, tâm hồn nó cũng vui vẻ thoải mái hơn. Nó chợt bàng hoàng thảng thốt, trước mặt nó một bóng dáng quen thuộc đã trở nên xa vời. Thầm gọi tên anh, nó kìm nén và cố không được khóc. Kỷ niệm ùa về, ngày ấy... còn đâu...
30/4 năm lớp 12... Cả bọn rủ nhau đi hồ Đại Lải chơi trước khi thi tốt nghiệp, trong đó có nó và anh. Đạp xe hơn 20km vừa đi, vừa cười với bọn bạn làm nó mệt nhoài, lên tới nơi dường như không còn đủ sức để đùa nghịch nữa. Khi tất cả kéo nhau xuống hồ thì nó từ chối, ngồi trên bờ nó nhìn ra xa ngắm nhìn cảnh vật. Nó nhìn anh vui đùa cùng các bạn và thấy buồn khi còn không bao lâu nữa sẽ phải chia tay với trường lớp, các bạn. Mải suy nghĩ miên man, anh trở lại bên nó lúc nào không hay, ngồi xuống bên cạnh nó anh hỏi:
- Sao em không xuống chơi cùng mọi người?
- Em mệt quá, và em không thích nước.
Anh lại hỏi:
- Em đang nghĩ gì vậy, có thể nói cho anh nghe được không?
- Em nghĩ đến ngày chúng mình phải chia tay với các bạn, với trường lớp, thày cô. Em sợ...
Anh ngắt lời nó:
- Em đừng sợ gì cả, bên cạnh em sẽ luôn có anh, chúng mình cùng cố gắng trong các kỳ thi em nhé.
Nó nhìn anh cười và bối rối khi bốn mắt nhìn nhau.
- Nguyệt ơi, ra đây chơi đi- Bọn bạn đã vào gần bờ và phá tan khoảng không im lặng của nó và anh - Nhanh lên Nguyệt.
Nó đứng dậy, nhưng anh ngăn nó lại:
- Em đừng ra, bọn nó té nước vào người em đấy.
Nhưng tính ương bướng của nó đã không nghe theo lời anh. Ra đến mép hồ nó bị nhỏ bạn đẩy xuống nước và cả bọn té nước vào người nó. Nó hét ầm lên nhưng bọn bạn vẫn tiếp tục, chỉ đến khi nó ướt hết quần áo mới thôi. Nó suýt khóc nếu như lúc đó anh không đến bên, anh trách nó:
- Anh đã nói rồi mà em không chịu nghe.
Nó bướng bỉnh cười, ngồi chờ quần áo khô. Cả bọn chơi đến chiều thì về. Trên đường về cả bọn gặp mưa nhưng vẫn tiếp tục đi mặc kệ mưa gió gào thét trên đầu. Nó thích như vậy và kết quả hôm sau tất cả đều bị ốm...
Ngày cuối năm liên hoan lớp, nó không khóc được, nó tự hứa với mình sẽ không bao giờ khóc trước mặt anh.
Sau khi ra trường anh và nó học ở 2 trường, 2 thành phố khác nhau, cả 2 vẫn viết thư đều đặn cho nhau trong hơn 2 năm. Khi đi học xa, anh vẫn luôn dằn vặt mình không được ở gần để chăm sóc, an ủi mỗi khi nó buồn. Nó nói với anh nó vẫn gặp bạn bè thường xuyên và kể cho anh nghe những lần gặp các bạn để anh có thể vui hơn... Mỗi lần gặp anh nó không muốn phải xa anh, nó bướng bỉnh cười đùa khi anh đi để rồi đêm về nó trằn trọc nhớ anh...
Nhưng những ngày vui ấy đã qua rồi, anh không còn viết thư cho nó nữa. Sinh nhật, nó cảm thấy buồn làm sao, lần đầu tiên khi quen và yêu anh, sinh nhật nó vắng anh, vắng lời chúc của anh, 1 sự trống trải trong lòng. Bạn nó bảo anh nghĩ nó đã yêu người khác, nó bàng hoàng sửng sốt khi nghe nói vậy, 3 năm yêu nhau để rồi nghi ngờ vô lý như vậy. Nó viết thư cho anh, chỉ muốn anh hiểu rằng nó không phải là người như vậy, nhưng thư đi mà không trở lại, mệt mỏi và chán chường vì chờ đợi, nó tự nhủ không bao giờ viết nữa, anh đã cố tình không hiểu nó?
Vậy mà đã hơn 1 năm rồi không gặp anh, nó vẫn gặp bạn bè và trong những lần đó, có nó mà không có anh và ngược lại có anh mà không có nó. Bây giờ nó vẫn còn cảm thấy buồn vì chuyện đó, nó dường như không còn muốn yêu ai nữa, có vài người đến nhưng nó tìm cách lẩn tránh, nó sợ phải đối mặt với những chuyện như vậy, nhưng nó không dấu được lòng mình, nó vẫn yêu anh và nó không nói điều ấy với ai, kể cả cô bạn thân nhất.
Bây giờ trước mặt nó là anh, nó sợ phải đối mặt với anh mặc dù nó không phải là người có lỗi. Liếc nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ học, nó nhấn mạnh pêđan vượt qua anh, cảm giác lo lắng đã qua, nó cố tình không nhận ra anh. Bỗng nhiên nó giật mình khi anh đi bên cạnh với giọng nói ấm áp ngày nào:
- Nguyệt! Em không nhận ra anh sao?
Nó ngập ngừng:
- Anh đấy ư? Em vội quá nên không nhận ra anh.
Anh cười, nụ cười hiền dịu ngày xưa.
- Dạo này em thế nào?
- Em vẫn bình thường, còn anh thì sao?
- Anh vẫn vậy- Anh nhìn vào mắt nó- Em đã yêu ai chưa?
Nó trở nên xa xăm:
- Em đã yêu một người, nhưng mối tình đầu ấy đã không còn nữa, bọn em đã chia tay...
- Còn bây giờ thì sao?
- Em vẫn một mình.
Anh nhìn nó ngạc nhiên:
- Anh tưởng ngày ấy, em...
Nó tiếp lời anh:
- Em yêu người khác chứ gì? Nó cười, nụ cười nhẹ bỗng, nửa như giận hờn, nửa như châm chọc. Anh nhầm rồi, ngày ấy em đã yêu và đó là người mà em mãi yêu... Thôi anh đi sau nhé, em đi trước không muộn học mất. Nó cố gắng hết sức để nói với anh như vậy.
- Nguyệt! Anh muốn nói...
- Không, anh đừng nói gì cả, hãy nghĩ rằng tất cả chỉ là giấc mơ và hãy giữ mãi trong lòng với những kỷ niệm đẹp.
Nó quay đi, cố ngăn dòng nước mắt. Nó muốn hét thật to lên rằng Em yêu anh, nhưng nó không thể. Nó biết anh vẫn nhìn theo, một lần nữa nó nhấn mạnh pêđan...
Đến trường, nó không vào lớp mà vào quán cafe ngay cạnh trường gọi 1 ly cafe đen. Lần đầu tiên nó nhấm nháp vị đắng của cafe, cạnh đó chiếc caset vang lên bản nhạc “ Cafe một mình”, giọng hát trầm ấm, nhẹ nhàng buồn sâu lắng “Sáng nay cafe một mình, trời chợt lạnh như mùa đông, biết anh ra đi thật rồi...” Tai nó như ù đi, đầu óc quay cuồng theo bản nhạc.
Ngoài trời cơn mưa ập đến. Ngày xưa ấy... còn đâu...
- Bùi Hằng
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.